- Tiểu Trần, Tiểu Mạn.
Lục Băng Thiến đi ra sau lưng hai người, nói nhỏ nhưng kiên quyết:
- Hai đưa không được tiết lộ tin tức này ra ngoài, Đào Đào quay về sẽ là thảm họa với tập đoàn Thẩm thị. Các cháu cho cô địa chỉ, cô sẽ cho nó vinh hoa phú quý cả đời, chỉ có điều không thể cho nó về Thẩm gia.
- Chúng cháu và Lâm Tuyền không quan hệ mật thiết lắm, anh ấy theo học thầy Lâm, chỉ thầy Lâm biết tình hình cụ thể của anh ấy.
Không ngờ đúng lúc Lâm Cầm Nam mở cửa đi ra, nghe rõ cuộc đối thoại đó, nhìn ba người họ, lạnh lùng nói:
- Tôi không dây vào được ân oán Thẩm gia các người, không muốn nhận nó, thì đừng có làm ra vẻ.
Thẩm Băng Thiến cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Cầm Nam.
Lục Tinh Viên mở mắt ra:
- Đào Đào là cốt nhục của Thẩm gia Lục gia, bọn súc sinh đó không nhận, nhưng lão già này nhận, cậu đưa tôi tới Tĩnh Hải tìm đứa cháu đáng thương ấy.
Lâm Cầm Nam buông một tiếng cảm thán, ngồi xuống bên giường bệnh:
- Chắc Lâm Tuyền đã biết thân thế của mình rồi, dù tài sản Thẩm thị lớn đến mấy, thái độ của các người làm tim nó lạnh thấu, tôi nghĩ Lâm Tuyền sẽ không nhận đâu.
- Hai nhà chúng tôi có lỗi với đứa bé này.
Lục Tinh Viên nhắm mắt lại, nhưng không ngăn nổi hai hàng nước mắt:
Lục Bá Uyên hỏi:
- Anh luôn khen ngợi đứa học sinh này, hẳn nó vô cùng ưu tú, có thể nói tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuong/1994196/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.