Đinh Hướng Vinh chăm chú lắng nghe, nói:
- Phía tây còn nhiều nơi chưa có điện, La Nhiên và mấy hương trấn biên cương vẫn dùng máy phát điện chạy dầu. Nhưng mà nghe ý cậu thì chi phí dùng điện mặt trời cao hơn điện thường mười lần, nếu không có quốc gia đầu tư, dựa vào địa phương không kham nổi.
Lâm Tuyền cười nói:
- Hai thôn nhỏ ở La Nhiên tôi có thể quyên tặng hai hệ thống phát điện cỡ nhỏ, công suất 1 nghìn oắt, thường ngày chỉ có thể dùng chiếu sáng, cũng có thể phát TV cho bọn nhỏ học tập.
Đinh Hướng Vinh mừng rỡ:
- Thế là quá đủ rồi, có thể để bọn nhỏ qua TV nhận thức thế giới bên ngoài, có lợi lớn cho cuộc đời bọn chúng.
Hôm sau Lâm Tuyền bảo Tiêu Lỵ Lỵ đưa bọn nhóc đi ăn đồ biển, còn y dẫn Đinh Hướng Vinh, Từ Lan tới tập đoàn giáo dục Tây Trạch, mời cả Khổng Lập Dân và cha y tới.
Lâm Tuyền nói với Khổng Lập Dân:
- Chúng ta thành lập quỹ giáo dục Tây Trạch vốn dụng ý bán đầu là cải tạo hệ thống giáo dục tân thành Nam Cảng, với tình huống hiện nay, quỹ không cần viện trợ quá nhiều nữa. Cháu biết chú Khổng thất vọng với cơ cấu giáo dục nước nhà, cháu vi vọng có thể từng bước hoàn thiện hệ thống này, quỹ có thể giao ngân hàng quản lý giám sát, còn sử dụng cụ thể ra sao, có thể giao cho anh Đinh và chị Từ Lan quản lý. Cha cháu rất nhiệt tâm với giáo dục, chú Khổng cũng thế, chuyện giám sát cả hai không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuong/1994136/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.