Chương trước
Chương sau
- Chủ tịch Đường gọi cậu đến Trung Nam Hải ăn cơm, lập tức đến, tôi chờ cậu ở cửa.
Chủ nhiệm Điền Giang có vẻ còn rất vội.
Diệp Phàm từ buồng vệ sinh đi ra, nói là có việc gấp phải đi trước một bước.
- Hừ, không cho con nói chuyện ở thành phố Bắc Kinh con ngay cả cơm cũng không ăn phải không?
Kiểu Viễn Sơn giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Con thật sự có việc gấp.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì gấp đến độ không có thời gian chúc mừng Thế Hào một chút. Cháu đừng giả bộ để lừa tôi. Có việc gì quan trọng nói tôi nghe một chút. Đừng có làm hành động hẹp hòi này. Đối xử phải rộng lượng một chút mới được.
Kiều Hoành Sơn cũng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Đúng vậy, anh Diệp, ăn một bữa cơm rồi đi cũng không muộn.
Kiều Thế Hào nói.
- Chủ nhiệm Điền của Trung Nam Hải gọi điện thoại đến, bảo con đến Trung Nam Hải, bảo lập tức qua đấy anh ấy đang chờ ở cửa.
Diệp Phàm giận, nói rõ ra rồi.
Khiếp sợ!
Ghen tỵ!
Chua xót.
Hâm mộ!
Những người ở đây mỗi người một cảm giác. Ai không biết Chủ nhiệm Điền ở cửa chờ cùng nhau đi vào, chắc chắn không phải là Chủ nhiệm Điền gọi Diệp Phàm đến. Việc này chứng tỏ chủ nhiệm Điền cũng chỉ là một người tiếp khách thôi.
Ông chủ mà Chủ nhiệm Điền hầu hạ không phải là Chủ tịch Đường sao. Đây đối với mọi người đều là không có cơ hội. Ngay cả Kiều Viễn Sơn là ủy viên trung ương đến giờ cũng chưa từng có đãi ngộ này.
- Vậy con nhanh đi thôi, chú ý cẩn thận khi nói chuyện.
Kiều Viễn Sơn giọng bình thản thân thiết dặn dò.
- Xin lỗi các vị, tôi đi trước một bước.
Diệp Phàm ôm quyền cúi đầu.
- Không có gì, không có gì.
Mấy người Trương Vệ Thanh vội nói, hơn nữa ngoài hai anh em Kiều Viễn Sơn những người khác đều đứng lên đưa Diệp Phàm ra tận cửa.
Hắn giống như tướng quân phất phất tay chui vào xe. Kiều Chính Hòa lại giống như xe đồng.
Đi từ từ một chút!
Chú ý an toàn!

Trước nụ cười của mọi người Diệp Phàm nhấn ga đi.
Chủ nhiệm Điền thật đúng là đang ở cửa lớn chờ Diệp Phàm lái xe đền sau đó gọi Diệp Phàm vào. Sau khi trải qua kiểm tra nghiêm khắc thì cửa mở.
- Chủ nhiệm Điền, đã lâu không gặp càng ngày càng có phong cách.
Diệp Phàm cười nói.
- Già rồi, già rồi.
Chủ nhiệm Điền cười nói..
- Không biết hôm nay có khách nào khác nữa không?
Diệp Phàm muốn tìm hiểu tình hình.
- Ha ha, quyết định nhất thời, cậu thấy không tôi cũng vừa ở nhà đến.
Chủ nhiệm Điền có vẻ không muốn nói.
Lão già này Diệp Phàm thầm trách một câu, miệng cũng cười nói
- Chủ nhiệm Điền, tôi là cấp dưới của anh, chỉ sợ trên bàn mất mặt, cho nên cũng phải chuẩn bị tâm lý có phải không? Trường hợp như thế này tôi rất ít gặp, tôi sợ làm cho lãnh đạo mất mặt.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu như vậy là khiêm tốn phải không? Nghe nói năm đó Chủ tịch Trấn đến Tổ cậu còn lên tiếng có phải không?
Điền Giang cười vẻ mặt như suy nghĩ nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, còn trẻ không hiểu chuyện hiện giờ tôi không dám.
Diệp Phàm nói.
- Không dám, dũng khí của cậu cũng không nhẹ, bàn của đồng chí Cung Khai Hà nghe nói thiếu chút nữa bị cậu đập vỡ.
Chủ nhiệm Điền cười nói.
Lão Cung ơi lão Cung không ngờ anh đã báo cáo chuyện này lên trên rồi. Xem ra là muốn trả đũa, bữa tiệc hôm nay chẳng lẽ là Hồng Môn Yến?
Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Ha ha, đồng chí Cung Khai Hà nói cho anh biết?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, việc này được báo lên rồi. Lúc ấy tôi ở cạnh nghe được.
Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền đã khẳng định những phỏng đoán của Diệp Phàm.
- Ôi, là đập, tức không đánh một chỗ.
Diệp Phàm nói trong lòng đầy lửa giận.
- Ha ha, cái đập này của cậu rất được.
Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền không ngờ cảm thán nói.
- Tôi nhận phê bình của lãnh đạo lúc ấy tính tình tôi thật sự không được tốt
Diệp Phàm nói nghĩ chủ nhiệm Điền chắc chắn là nói mát.
- Không không không, cậu hiểu lầm rồi.
Chủ nhiệm Điền cười nói.
- Hiểu lầm?
Diệp Phàm nhìn chủ nhiệm Điền trong lòng cũng đầy thắc mắc.
- Có lẽ chút nữa là có thể tiết lộ rồi…
Chủ nhiệm Điền cười nói.
Trên bàn ăn chỗ Chủ tịch Đường mời khách cũng không phong phú, cũng chỉ có năm món mặn, một món canh.
Ngồi ở đó không ngờ còn có cả Cung Khai Hà và Kế Vĩnh Viễn, cộng thêm Điền Giang và Diệp Phàm cùng Chủ tịch Đường là tổng cộng năm người.
Dọn đường hòa giải sao? Có vẻ không giống, nếu việc đó sao đến phiên chủ tịch Đường, chủ nhiệm Điền Giang ra mặt là được.
- Buổi tối chúng ta ăn bữa cơm gian đình, đồng chí Tiểu Diệp cậu xe, tối nay chính là lãnh đạo tổ chúng ta liên hoan.
Chủ tịch Đường vẻ mặt thân thiết cười nói.
- Của tổ?
Diệp Phàm nhìn nhìn không hiểu.
- Ha ha, đồng chí Cung Khai Hà là tổ trưởng, tôi là Bí thư Đảng ủy, Kế Vĩnh Viễn là phó tổ trưởng, cậu cũng là phó tổ trưởng. Có lẽ cậu cho rằng chủ nhiệm Điền phải ra ngoài đúng không?
Chủ tịch Đường cười nói.
- Việc này, hình như đồng chí Điền Giang không phải người của tổ?
Diệp Phàm thành thật gật đầu.
- Ha ha ha…
Mọi người đều cười vang.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết chủ nhiệm Điền chính là cố vấn cho Tổ A.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Việc này đúng là tôi nghe nói lần đầu, ngại quá chủ nhiệm Điền.
Diệp Phàm vội cười.
- Tôi là cố vấn cũng là trên danh nghĩa thôi, chuyên môn phụ trách việc kết nối Chủ tịch với Tổ A. Đây vốn cũng là công việc của tôi có phải không? Đồng chí Diệp Phàm không biết cũng là bình thường. Hơn nữa cậu cũng không tới tổ làm việc thường xuyên
Chủ nhiệm Điền cười nói.
- Ngại quá, tôi không biết.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, đồng chí Tiểu Diệp, bàn của đồng chí Cung Khai Hà rắn nhỉ.
Chủ tịch Đường hỏi.
Đến rồi, bắt đầu khai hỏa rồi. Diệp Phàm thầm buồn bực nghĩ miệng cũng đáp
- Rắn chắc, thật sự rắn chắc. Với thân thủ của tôi không ngờ không đánh ra một vết rạn. Xem ra bàn của Tổ trưởng Cũng cũng đã trải qua xử lý đặc thù. Việc này phù hợp với tổ.
- Ôi, Tổ A bàn không rắn chắc không được. Mỗi cao thủ các cậu không kiên nhẫn liền đập bàn. Ôi… lão Lý ông ấy là người thích đập bàn nhất. Cái bàn không ai đập thì buồn. Xem ra đồng chí tiểu Diệp chúng ta kế thừa phong cách của lão Lý thôi.
Chủ tịch Đường cảm thán một tiếng.
- Chủ tịch Tổ trưởng Cung, tướng quân Kế, tôi sai rồi các anh phê bình tôi đi.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Ai nói đồng chí Tiểu Diệp sai, cậu đập bàn rất tốt.
Không thể tưởng tượng được Chủ tịch không ngờ nói.
Tâm trạng Diệp Phàm có chút chìm xuống, đây chính là khúc dạo đầu. Đây chính là nói trái ý mình.
- Không được, không được tôi thật sự là sai rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng lắc đầu đứng lên.
- Ngồi xuống ngồi xuống.
Chủ tịch Đường nhấn tay lên tiếng
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết, một cái đập bàn của cậu làm một đồng chí nỏng nảy không ngờ đến chỗ tôi đòi cơm trưa, hiện giờ ngay cả cơm chiều cũng đòi.
- Đều là lỗi của tôi Chủ tịch.
Diệp Phàm cung kính nói vẻ mặt hổ thẹn.
- Làm sai chỗ nào đồng chí Cung Khai Hà đề cử đồng chí Lam Tồn Quân không tồi.
Chủ tịch Đường cười nói.
Lam Tồn Quân, ý gì chẳng lẽ hợp đồng mình làm thật sự hiệu quả, cuối cùng đã đến tai Chủ tịch. Nhưng không thể tưởng tượng được Lão Cung cũng đề cử cậu ta. Diệp Phàm rất ngạc nhiên miệng cũng bình tĩnh nói
- Ôi, lần này đi đồng chí Lam Tồn Quân biểu hiện rất tốt.
Chẳng những thành công trong việc giải cứu con tin còn giải quyết tốt chuyện công ty.
Hơn nữa chuyện mỏ quặng núi Bối Tây Tồn Quân và Trương Hùng tự giải quyết. đồng chí Tồn Quân biết tiếng Pháp, rất thân với của của A Cổ Lạp.
Hai người kết giao bạn bè, có thể có bạn như vậy đối với việc khai thác mỏ quặng của chúng ta rất có lợi.
Bởi vì khai thác mỏ quặng đồng khó khăn lớn nhất là ngăn cản của người dân A Cổ Lạp.
- Ôi, người A Cổ Lạp là một dân tộc Cổ, bọn họ thờ phục sự thuần khiết của Thánh nữ, cho nên từ chối ô nhiễm.
Cung Khai Hà nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết một giờ trức phó tổng thống Colombia gọi điện thoại đến.
Cảm ơn nhân dân Trung Quốc, đặc biệt ông ấy nhắc đến ba người, một trong số đó là cậu.
Người thứ hai chính là đồng chí Trương Hùng, ba là Lam Tồn Quân. Nói vì sự xông pha của ba cậu mới mang lại hạnh phúc hòa bình yên ổn cho nhân dân họ.
Làm cho tiến trình hòa bình tiến nhanh thêm một bước.
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ôi, chúng ta chỉ làm cho họ chút việc nhỏ thôi. Không thể tưởng tượng phó tổng thống còn gọi điện thoại cảm ơn.
Thật ra trước đó Diệp Phàm có ám chỉ với tướng quân Đức Lý. Đương nhiên, ám chỉ cũng chỉ nhắc đến Trương Hùng và Lam Tồn Quân, cũng không nói mình, không thể tưởng tượng được người ta chưa quên mình.
- Họ nói nhân dân Trung Quốc là bạn tốt. đồng chí Diệp Phàm nhiệm vụ lần này cậu hoàn thành rất tốt. Được rồi chúng ta cùng uống một ly.
Chủ tịch Đường nâng ly lên, năm người uống một hơi cạn sạch.
- Chủ tịch, chúng tôi chỉ làm chút việc nhỏ, vốn cũng là việc của tôi
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Ha ha, công việc làm tốt cũng được khen ngợi có phải không? Nhưng cái bàn cũng cần tiền mua.
Cái bàn thôi nhưng cũng là tài sản quốc gia. Đồng chí Diệp Phàm sau này chú ý, phải bảo vệ tài sản nhà nước.
Chủ tịch Đường nói đùa nhưng Diệp Phàm cũng đỏ mặt.
Biết đây là chủ tịch nhắc nhở mình, đối với chuyện chụp bàn của Cung Khai Hà phân thành hai, trước tiên khen ngợi sau phê bình, vừa khen vừa phê.
- Chủ tịch, tôi sẽ nhớ kỹ lời dặn của ngài.
Diệp Phàm nghiêm một cái chào theo nghi thức quân đội.
- Ha ha, ăn cơm, ăn cơn, đừng nghiêm túc như thế.
Chủ tịch Đường cười.
Mọi người cùng cười vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.