Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm đề phòng định trước một chỗ không muốn dính vào cây mà trực tiếp nhảy qua, nhưng vừa mới đến gần những cây liễu là lúc những cây hình chữ kia không ngờ chợt hiện lên trước mặt.
Ầm…
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, văn tự nổ tung, Diệp Phàm bị đánh ngã xuống đất. May mắn có công phu khinh thân nên không bị quăng ngã xuống đất.
Nhưng kế hoạch vượt qua rặng liễu cũng thất bại. Cách tấn công này rõ ràng giống cách tấn công của Á Thủy Thanh Thanh.
Chẳng lẽ đây là cách tấn công đặc thủ của thần Xử nữ (Trinh nữ)? Diệp Phàm thầm hỏi. Thử lại một lần nữa phát hiện lại nổ trở lại.
Tuy không bị thương nhưng cũng khiến cho mặt xám mày tro. Hắn thử lại ở một địa điểm khác không ngờ vẫn giống như vậy. Có vẻ trên đỉnh núi này mới thật sự là vùng cấm, căn bản không cho người đi lên.
Mẹ kiếp, tôi không tin rằng không phá nổi bố trí của người xưa. Diệp Phàm rất tức giận, khí ở đan điền cuồng mãnh trên dây Thiên thiết lao vào rặng liễu.
Rầm…
Kết quả giống nhau, chữ bắn ra trên cây liễu nổ tung dây Thiên thiết cũng bắn trở lại. Lực thật đúng là không nhỏ, Diệp Phàm cảm giác lòng bàn tay tê rần, đau đến thiếu chút nữa đánh rơi cả dây Thiên thiết. Có vẻ như lực tấn công của cậu càng lớn thì lực bắn ngược lại cũng càng lớn. Không khác gì nguyên lý của súng bắn đạn.
Dây Thiên thiết vô dụng, Thiên Loan đao bị hắn lấy ra bắn lên không trung, rầm một tiếng lại bắn trở về, vô dụng.
Diệp Phàm tức giận rồi, tức giận đến mức đem Kim Thiên tiêu trở thành đĩa xoay tròn hướng về phía cây liễu.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, Kim Thiên tiêu xoay quanh không trung trên cây liễu không ngờ xuất hiện rất nhiều ký hiệu hình cây thánh giá. Một bóng cây thanh giá lớn bay từ phía Kim Thiên tiêu hướng về phía cây liễu.
Cây liễu run lên, hơn mười cây liễu hình thành một chữ lớn đánh vào cây thánh giá trên không trung. Rầm một tiếng vang lên, như uy lực của một quả lựu đạn nổ.
Kim Thiên tiêu run rẩy bay trở về. Còn cây liễu lần này cũng bị cây uy lực của thánh giá nổ cho nghiêng ngả, có vẻ dùng Kim Thiên tiêu có hiệu quả.
- Cậu làm gì vậy, cậu cố ý muốn giết tôi có phải không?
Tiếng Huyễn Ma trong Kim Thiên tiêu tức giận rống lên một tiếng.
- Ha ha, phát hiện một việc kỳ lạ…
Diệp Phàm nói chuyện về cây liễu.
- Cái này có gì lạ, chắc chắn là Thần Xử nữ bố trí có phải không? Chính là dùng cái này để hình thành vùng cấm, hiệu quả giống như phong giới. Cậu muốn vào phải phá vỡ nó mới được. Nhưng theo mô tả của cậu có thể thấy công lực của cậu vẫn không đủ.
Huyễn Ma nhìn vài lần rồi nói.
- Tôi dùng Thiên Loan Đao cùng Dây Thiên thiết đều không được nhưng dùng Kim Thiên tiêu lại có chút hiệu quả. Tôi nghĩ, có phải là Cây thánh giá đen trong Kim Thiên tiêu là khác tinh của những chữ này.
Diệp Phàm hỏi.
- Kim Thiên tiêu là đại sư huynh của Thiên Ma tôi. Binh khí lợi hại nhất trong cách tấn công đối phương có lẽ chính là đưa ra Cây thánh giá màu đen. Cây thánh giá màu đen này thật ra cũng chính là một dạng năng lượng khác thôi.
Như chúng ta dùng nội khí, nội khí này kỳ thật cũng là một loại năng lượng mà con người luyện ra thôi. Còn cây liễu phát ra chữ là cách tấn công của Thần Xử nữ.
Chữ cũng là một loại năng lượng. Một loại nội khí khác thôi. Mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chữ rất sợ năng lượng của cây thánh giá.
Nhưng thật ra có thể thử tăng lực xem có thể phá vỡ rặng liệu đủ cho cậu đi vào không?
Nhưng tôi cảnh cáo cậu. Một rặng liễu người ta bố trí cũng có thể đánh ngã cậu, cậu nghĩ lại xem trên đỉnh này cậu có thể sống không?
Ví dụ như, Cao thủ thời cổ đại của người A Cổ Lạp lưu lại hồn khí hay cái gì đó. Có chút hồn khí bảo tồn tốt hoàn toàn có thể giết một cao thủ tiên thiên đại viên mãn như cậu.
Huyễn Ma nói.
- Cho nên, tôi cảm thấy là cậu không cần đi lên trên núi. Á Thủy Thanh Thanh sống hay chết có liên quan gì đến câu. Cô cũng không phải vợ cậu có phải không?
- Không được, dù thế nào tôi cũng phải đi lên đó xem. Hơn nữa, Mỹ Nhân Ngư bị tiêu mất có lẽ có liên quan đến mấy cột đá kia. Mà người sáng tạo ra cột đá Thần Xử nữ lại ở ngay trên núi. Trên đỉnh núi chắc chắn có bí mật. Nếu không cũng sẽ không tạo ra rặng liễu để tạo thành vùng cấm như vậy có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, cậu thật sự muốn vào đó tôi cũng không ngăn được cậu. Đừng làm hỏng Kim Thiên tiêu là được. Lão ma tôi chỉ có chỗ náu thân duy nhất này thôi.
Huyễn Ma vẻ mặt có chút đáng thương.
- Kim Thiên tiêu chẳng lẽ chỉ ném ra là được? Có lẽ tôi còn chưa thể phát huy lực sát thương lớn nhất của binh khí này? Thiên Ma nếu là Đại sư huynh của ông chẳng lẽ ông không hiểu được phương pháp sử dụng binh khí của y sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không hiểu được, tuy nói y là đại sư huynh của tôi nhưng chúng tôi cũng không quen biết.
Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm lần này chuẩn bị tốt Kim Thiên tiêu lại ra tay. Lần này uy lực lớn hơn nữa, tăng hơn mấy lần, cuối cùng phát hiện một cây liễu không chịu nổi bị chặt gãy. Cây liễu vừa bị chặt gãy uy lực đã giảm đi một phần, bởi vì chữ viết ra đã không được đầy đủ.
Diệp Phàm tin tưởng hơn, tiếp tục vài lần nữa, cuối cùng một loạt cây liễu đổ xuống.
Diệp Phàm dùng khí vọt qua. Hắn nghỉ ngơi một chút gặm nhân sâm sau đó đi thẳng lên đỉnh núi.
Nhưng mới vừa đi lên hơn mười mét Diệp Phàm lại ngừng lại, bình tĩnh nhìn một người cách mình mấy chục mét.
Người này mặc quần áo làm bằng da, tóc rất dài, hơn nữa che cả nửa mặt trên. Nhưng Diệp Phàm vẫn có thể nhìn ra cô là phụ nữ, hơn nữa là một bà lão.
Vừa thấy Diệp Phàm cô không nói hai lời một cây gỗ lớn đánh về phía hắn, đánh ra vẫn là chữ hướng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm một bên nghênh chiến một bên khoa chân múa tay nhưng người ta căn bản không để ý đến hắn. Diệp Phàm tức giận, phát hiện lão thái bà kia nhiều nhất là cảnh giới tiên thiên.
Nhanh và gọn khống chế bà lão. Diệp Phàm cũng biết, có lẽ người vào vùng cấm bị đánh bị thương chính là do bà lão này làm.
Nhưng mặc kệ Diệp Phàm hỏi thế nào bà cũng không lên tiếng. Dù dùng Phân cân thác cốt thủ bà lão cũng không hé răng.
Đúng lúc này trên ngọn núi vang lên một tiếng “hành động”. Lúc này bà lão không ngờ lo lắng ngẩng đầu nhìn nhìn, lúc này mới có động tác. Cô dùng tay chỉ lên đỉnh núi khoa chân múa tay. Diệp Phàm mới hiểu được cô bị câm.
Diệp Phàm được bà hướng dẫn chạy lên ngọn núi. Không lâu đã đến được đỉnh núi. Lúc này phát hiện bên trên bằng phẳng.
Trên mặt đất bằng phẳng có một tòa nhả hai tẩng nhỏ. Diệp Phàm đi vào bên trong phát hiện cũng không có một ai. Không biết Á Thủy Thanh Thanh đi đâu.
Đúng lúc này, tiếng “hành động” lại vang lên. Bà lão vội đến mức khóc lên. Diệp Phàm giải huyệt vị của bà, bà năng động nhanh chóng chạy về phía trước. Diệp Phàm đương nhiên là theo sát phía sau. Lão bà không ngờ cũng không để ý đến Diệp Phàm chỉ chạy.
Không lâu đến sườn núi, lão bà không chút do dự nhảy xuống làm Diệp Phàm còn tưởng bà tự sát.
Nhưng phía dưới làm Diệp Phàm nghẹn họng nhìn trân trối. Bởi vì lão thái bà nhảy xuống không ngờ đứng trên rặng liễu, hơn nữa, không ngờ cứ thế chạy đến ngọn đồi đối diện.
Hai ngọn núi cách xa ước chừng bảy tám trăm mét. Lão bà chạy trên không trung giống như trên đất bằng phẳng vậy.
Mẹ kiếp, công lực cao hơn mình chẳng lẽ bà có thể bay? Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện bà lão không có cánh giống như Á Thủy Thanh Thanh.
Nước trinh nữ? Diệp Phàm nghĩ một chút hiểu ngay. Nhìn lên không trung vừa thấy quả đúng là thế. Bởi vì giữa hai ngọn núi không ngờ đã hình thành một cái câu bằng Nước trinh nữ.
Bởi vì giống như Mỹ Nhân Ngư người bình thường không nhìn thấy cầu làm bằng Thiên trọng nguyệt âm chi lộ. Diệp Phàm có đôi mặt ưng, còn lão bà có thể thấy có lẽ cũng có cách đặc biệt nào đó.
Giỏi, không ngờ dùng Thiên trọng nguyệt âm chi lộ làm cầu, chỗ Thần Xử nữ không biết giữ nhiều hay ít Nước trinh nữ. Trong lòng Diệp Phàm sợ hãi, hắn cũng vội vàng chạy qua cầu.
Vừa đến ngọn núi đối diện Diệp Phàm nhất thời chấn kinh rồi. Trước mắt không ngờ là một hồ đá tự nhiên rộng hơn ba mươi mét.
Hồ đá này tuyệt đối không có dấu vết của người tạo ra, có lẽ là vốn cứ như vậy. Lúc này trong ao không ngờ là Nước trinh nữ.
Lộ ra một pho tượng cả người đứng trong ao, trên cổ tay không ngờ có chút máu tươi đang chảy. Nước trong ao bắt đầu chuyển màu đỏ.
Người đó không phải Á Thủy Thanh Thanh thì còn ai? Da đen sáng, cặp núi đôi ngạo nghễ, tuy nói không thật lớn nhưng cũng không nhỏ. Đặc biệt càng cố gắng làm cho đàn ông bị kích thích.
Lão bà nhìn Á Thủy Thanh Thanh kêu lên, Á Thủy Thanh Thanh nhìn Diệp Phàm mặt không chút biểu cảm. Cô giống như một pho tượng sống trần truồng vậy.
Lão bà chỉ cổ tay của Á Thủy Thanh Thanh khoa chân múa tay, Diệp Phàm hiểu được Á Thủy Thanh Thanh muốn tự sát.
- Sao bà không cứu cô ấy?
Diệp Phàm khoa chân múa tay nói.
- Cứu không được.
Lão bà chỉ vào một khối đá bên cạnh ao.
Diệp Phàm nhìn lại phát hiện tảng đá đỏ như máu. Nếu nhìn từ xa còn tưởng là đống lửa.
Thấy Diệp Phàm không có động tác, bà lão nóng nảy cả người nhảy về phía ao. Diệp Phàm phát hiện màu đỏ trên tảng đá hình như sáng lên một chút. Một chữ “cấm” gì đó bay ra ngoài đẩy bà lão văng ra mấy chục mét.
Bà lão miệng phun ra một ngụm máu tươi lại tiếp tục lao ra. Liên tục mười lần bà lão đã bị thương đầy người, khắp người đều là máu. Có vẻ không có sức để nhảy lên nữa, Á Thủy Thanh Thanh vẫn vẻ mặt lạnh lùng không có chút phản ứng nào.
Bà lão tuyệt vọng nhìn Diệp Phàm, đột nhiên giãy dụa bắn lên chạy tới. Tốc độ kia nhanh hơn bay, không lâu lại vòng vo trở về phun một ngụm máu tươi lấy ra từ trên lưng một cái chai lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.