Chương trước
Chương sau
Hiện giờ có thể chứng thực, địa bàn của tộc người A Cổ Lạp có sản xuất Thiên trọng nguyệt âm chi lộ. Chẳng lẽ nó thật sự trùng hợp với đảo Thủy Tinh thần bí?
Diệp Phàm thắc mắc rất lớn trong lòng, đương nhiên cũng mang đến cho Diệp Phàm niềm vui.
Nếu như có thể tìm được lượng lớn Thiên trọng nguyệt âm chi lộ, chẳng những có thể dùng nó để chế tạo ra Dung dưỡng hoàn, hơn nữa quan trọng nhất chính là có thể tăng công lực của Mỹ Nhân Ngư, đây là sản phẩm dinh dưỡng cao của cô.
Thậm chí, nếu có đủ thì Mỹ Nhân Ngư hoàn toàn có thể đột phá đến cảnh giới tiên thiên đại viên mãn ngay hiện giờ. Trước mắt đã gần đạt đến cảnh giới tiên thiên đại viên mãn.
Nếu Mỹ Nhân Ngư có thể đột phá, thì trên người Diệp Phàm có ba cao thủ tiên thiên đại viên mãn.
Dù gặp cao thủ bán niệm khí như Thiên Đao Diệp Phàm cũng có thể đấu lại, thắng bại là năm mươi năm mươi.
Diệp Phàm phát hiện, Thiên trọng nguyệt âm chi lộ thật ra chính là nước rất tinh khiết. Gọi nó là Nước trinh nữ cũng rất chuẩn xác, bởi vì nó thuần khiết giống như con gái trinh.
Bên trong nó không chứa một chút tạp chất nào. Mặc dù Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng phóng đại nhưng lần cũng không tìm thấy chút tạp chất nào.
Nhưng Thiên trọng nguyệt âm chi lộ tồn tại ở dạng tự nhiên mắt thường có thể thấy. Có lẽ là trải qua phương pháp luyện vật của các cao thủ sẽ không nhìn thấy.
Diệp Phàm phát hiện, bên trong còn độ nửa ngón tay út.
- Tôi muốn thôi, tôi muốn, thứ này rất ngon mà, anh, chút yêu cầu đó cũng không thể thỏa mãn em gái sao?
Mỹ Nhân Ngư lại làm nũng, hơn nữa tay khẽ kéo tay áo Diệp Phàm.
Hắn không thể không phối hợp run rẩy bắt tay vào làm. Nếu không tay áo không có gió lại bay dọa người xấu.
Động tác kỳ lạ này thật ra không khiến cho người nhà A Lạp nghi ngờ. Còn tưởng rằng Diệp Phàm vì quá kích động nên thế.
Nhưng thật ra Bao Nghị cùng Trương Hùng cảm thấy lạ, nghĩ đến có phải Nước trinh nữ có phải là mặt hàng đặc biệt tốt không. Không ngờ có thể làm cho người có kiến thức rộng rãi như Diệp Phàm tay run run.
- Người ta không chịu bán, cũng không thể chiếm đoạt, việc này tôi không làm được. Vừa rồi đối phó với Á Kỳ vì y chọc tôi trước. Đối với người thành thật chúng ta đoạt đồ quý của họ.
Diệp Phàm khuyên.
- Tôi mặc kệ, anh không cho tôi sẽ lấy.
Mỹ Nhân Ngư giỡn.
- Lúc trước ông nội Tam hóa đại sư đi đã dặn, anh phải đối tốt với tôi.
Anh xem, một chút nguyệt lộ cũng không lấy được, anh làm sao mà quan tâm tốt đến tôi, tôi đã sắp chết đói rồi.
Từ lần bị thương trước cơ thể đã thu nhỏ lại một nửa. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho tôi biết mất hoàn toàn trước mặt anh?
Dùng bài tình cảm làm Diệp Phàm khó xử, lòng chua xót.
- Ông A Lạp, ông xem, Nguyệt âm chi lộ của ông chỉ còn có nửa bình, nhất định là tự nhiên mất đi, dù sao cũng là nước có phải không?
Dù ông bịt kín thì nó vẫn bay hơi theo thời gian. Hơn nữa, thời gian quá dài có thể bay hơi hết hay không cũng khó nói.
Nếu mười mấy năm nữa chỉ sợ chỉ còn lại một cái bình. Đến lúc đó trong nhà gặp chuyện gì ông muốn bán đi sẽ không có cơ hội.
Chi bằng hiện giờ bán đi hoặc đổi những thứ khác về. Có thể đi thành phố đổi chút gì đó, như vậy gia tộc sẽ có cuộc sống tốt có phải không?
Diệp Phàm bắt đầu giở trò.
- Chỉ còn lại nửa bình?
A Lạp vừa nghe nhanh chóng lấy lại gần, mặt nhất thời run rẩy kịch liệt.
- Nhưng vợ tôi đã dặn, phải ở thời điểm thật sự khó khăn mới được bán đi.
A Lạp nói.
- Ông thật cứng nhắc, nếu thật sự đến lúc đó ông sẽ không có cơ hội, vẫn nên bán đi nhanh thì hơn.
Cung Chí Quân khuyên nhủ, có lẽ cũng đoán được ý của Diệp Phàm.
- Như vậy đi, chúng tôi trao đổi với ông?
Ông đem cái này giao cho Diệp tiên sinh, sau đó khi chúng tôi về nước sẽ đưa A Lạp Hãn đến Trung Quốc.
Hơn nữa đến công ty chúng tôi làm cán bộ công nhân viên. Làm tốt còn có thể làm lâu dài, bên chỗ chúng tôi gọi là công ăn việc làm ổn định, nói cách khác là cơm không sợ đói.
Hơn nữa, tôi có thể đồng ý cho A Lạp Hãn làm tổ trưởng trên công trường.
Mỗi tháng có thể có được tám trăm đô la Mỹ.
Thiết Mộc trưởng lão vừa nghe không ngờ cũng động tâm nói
- Tám trăm đô la Mỹ, vậy cũng lớn rồi, đổi sang tiền chúng tôi một tháng có thể lấy một bà vợ.
- Tiền lương một tháng của A Lạp Hãn có thể lấy được một bà vợ sao?
A Lạp động tâm.
- Ông hỏi A Lạp Hãn xem có phải như vậy không? Hơn nữa, đây là chuyện cuộc sống. Đến lúc đó còn có thể đón ông đến Trung Quốc sống cuộc sống giàu sang.
Cung Chí Quân nói. Người này đúng là lưỡi không xương.
- Ông nội, đây là sự thật. Tám trăm đô la Mỹ có thể mua được ba trăm con thỏ. Một ngày nhà chúng ta có một con thỏ lớn, có thể ăn được một năm. Cháu làm một năm nhà chúng ta có thể ăn được 10 năm.
A Lạp Hãn nõi.
Cậu ta đương nhiên cũng động tâm. Đương nhiên, thỏ hoang núi Bối Tây lúc đó bán được hơn mười đồng nhân dân tệ.
A Lạp Hãn nói cũng là sự thật. nhưng đến Trung Quốc cũng chỉ có thể mua được mấy chục con, giá khác nhau như độ chênh lệch giàu nghèo thôi.
- Lãnh đạo, anh có nói thật không?
A Lạp hoàn toàn động tâm nhìn Diệp Phàm biết được bên Trung Quốc gọi là lãnh đạo, đây là nghe cháu trai nói.
- Ông thấy tôi giống kẻ lừa đảo dao? Chúng ta có thể ký hợp đồng trước. Hơn nữa, đồng chí Cung Chí Quân chính là người phụ trách của nhà máy phát điện. Ông cũng nên tin anh ấy.
Diệp Phàm sau đó lại lôi Cung Chí Quân ra, cuối cùng tất nhiên là xong thỏa thuận.
Kết quả và chuyển tay đã bị Mỹ Nhân Ngư một hơi uống hết, còn liếm đầu lưỡi làm Diệp Phàm nghiến răng.
- Anh, đây chính là nơi sản xuất loại nước này. Anh lấy cho em nhiều một chút, đến lúc đó công lực của em cao cũng có thể giúp anh làm nhiều chuyện có phải không?
Có khi em sẽ lớn dần lên như ông nội nói về sau sẽ thành một con người thực sự.
Đến lúc đó em sẽ có thể làm cho anh ấm giường.
Mỹ Nhân Ngư ngọt ngào nói với Diệp Phàm làm hắn thiếu chút nữa ngất xỉu.
- Còn muốn nữa, ông trời của tôi ơi, em gái của tôi ơi, rõ ràng muốn dùng đuôi của em bỏ rơi tôi rồi.
Diệp Phàm thiếu chút nữa hét lên.
- Em sẽ không bỏ rơi anh, anh là người em yêu nhất. Công lực của em cao em còn phải bảo vệ anh. Anh yên tâm, em là của anh.
Mỹ Nhân Ngư nói làm Diệp Phàm thật sự té xỉu.
Ban đêm thật sự im lặng, trừ tiếng kêu của chó gà ra rất ít nhìn thấy người. Bởi vì không có điện cho nên, người của dân tộc đã đi ngủ sớm.
Nạp Hán cho mỗi vị khách quý một cô gái da đen của Tộc người A Cổ Lạp.
Nhưng, mọi người không có tâm trạng về việc này. Mỹ Nhân Ngư cũng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm làm hắn phải đưa cô gái da đen sang giường bên kia, một đêm như vậy hắn thiếu chút nữa mắc chứng mất ngủ.
Giữa trưa ngày thứ hai mới đến trại Thánh nữ phong của tộc A cổ Lạp cuối cùng. Thánh nữ phòng cao đến hai nghìn mét, là ngọn núi cao nhất của dãy núi Bối Tây. Đương nhiên cũng là trung tâm chính trị và quyền lực của tộc người A Cổ Lạp.
Đương nhiên nói là trung tâm chính trị có chút quá, nói tương đối thôi.
- Gọi là Thánh nữ phong thật đúng là có chút thực lực.
Bao Nghị cười nói.
- Sao thế?
Trương Hùng hỏi.
- Anh ngẩng đầu nhìn xem có phải giống như hai vú của phụ nữ không?
Bao Nghị cười, Diệp Phàm ngẩng đầu thấy thật sự là rất giống.
- Quá giống, mẹ nó, ngay cả hai đầu nhũ hoa cũng rất rõ ràng…
Cung Chí Quân cười nói.
- Theo truyền thuyết khi Thần nữ hạ giới đến chỗ chúng tôi, năm đó để chống lại thiên tai nữ thành hóa thành Thánh nữ phong trấn áp thiên tai.
Cậu thấy không, trại cuối cùng của chúng tôi đóng dưới chân núi. Bởi vì trên ngọn núi chính là nữ thần thánh thiện, đó là vùng cấm địa của tộc người A Cổ Lạp chúng tôi.
Ngoài thánh nữ có thể đến đó dù là Thạch vương cũng không thể đi vào. Tuy nói vua là thủ lĩnh cao nhất của tộc người A Cổ Lạp chúng tôi.
Nhưng Thánh nữ mới là vị thần tôn kính nhất của mỗi người chúng tôi.
Thiết Mộc trưởng lão cười nói.
- Vậy tôi thấy Thánh nữ mới thật sự là thủ lĩnh cao nhất của A Cổ Lạp. Thánh nữ có phải là có thể cách chức vua không?
Bao Nghị cười hỏi.
- Có thể, nhưng thật sự có quyền vẫn là vua. Thánh nữ Á Thủy Thanh Thanh rất ít khi gặp cô.
Cô là một người thần bí, chỉ cần khi bộ tộc có việc lớn mới xuất hiện. Ví dụ như bị người ngoài tấn công nguy hiểm đến an toàn của bộ tộc.
Còn ví dụ như mỗi lần hiến tế trong năm mới xuất hiện. Thánh nữ không thua gì thánh chỉ của Hoàng đế của các cậu thời xưa.
Mỗi người A cổ Lạp đều coi thánh nữ là thần sống.
Thiết Mộc nói.
- Có người trộm đến khu thánh địa của các ông không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có, cấm địa thần bí của chúng tôi cũng có người ngoài không tin trộm đi vào.
Nhưng, cuối cùng đều bị tàn phế thạm chí chết được đồng bọn dẫn ra. Hơn nữa, một đám đều khủng hoảng đến cực điểm, cũng không dám nói chuyện về khu cấm địa nữa.
Từ khi xảy ra nhiều lần, mấy chục năm nay căn bản không ai dám đi đến đó. Nếu như người trong bộ tộc đi vào sau đó sẽ thành người si ngốc.
Thiết Mộc trưởng lão nói, dáng vẻ thành kính bái về phía bầu vú thánh nữ. Mấy người Diệp Phàm cũng giả vờ chắp tay cung kính, tôn trọng phong tục của người ta thôi.
- Thánh điện đâu?
Đi đến một khu rộng trải đá Diệp Phàm không nhịn được hỏi
- Ở kia,
Thiết Mộc trưởng lão chỉ lên phía trước.
- Đây chính là thánh điện cao quý của các ông?
Trương Hùng vẻ mặt kinh ngạc
- Đúng vậy, là nó.
Thiết Mộc vẻ mặt trang trọng vái vái.
Tộc người A Cổ Lạp gọi là thánh điện cũng quá thảm, căn bản không thể gọi là cung điện. Chỉ mấy cột đá dựng thẳng đứng lên trời.
Nếu trên cột đá không có những dòng chữ kỳ lạ thì còn tưởng rằng đây là một cứ điểm.
Mười cột đá sếp hàng, cây cột trải qua năm tháng đã có vẻ cũ kỹ.
Phủ xung quanh cột là rêu đến hàng mét. Từ xa nhìn lại chính là mười cây cột màu xanh biếc. Thật chí thời gian xói mòn làm cho trên cây cột xuất hiện nhiều vũng nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.