Chương trước
Chương sau
Đừng có đề cao tốc độ bay, mà trình độ tấn công và hiệu quả tấn công tốt hơn nhiều. Hơn nữa, trong tổ cũng đã thí nghiệm đạn đạo loại nhỏ rồi, hoàn toàn có thể dùng nó để bắn được.
Chẳng những có thể đề cao tốc độ bay của đường đạn, mà điều quan trọng chính là giảm được tạp âm khi đạn bay ra.
Chiến tranh ngày nay, đôi khi tạp âm nhỏ lại chính là vũ khí tấn công lớn nhất. Nếu tàu ngầm ở dưới biển thì tạp âm chính là tàng hình.
Thiết bị Xô na có phải là thiết bị do thám nhỏ nhất không. Như vậy có phải là nâng cao được sự sống sót của tầu ngầm khi bị tấn công hay không.
Tuy nhiên trước mắt vẫn còn là giai đoạn nghiên cứu, nhưng cũng đã gặt hái được thành công khi dùng đạn pháo rồi. Chỉ còn chờ có diện tích lớn để sử dụng thôi.
Đương nhiên, loại này cũng rất quý, đạn pháo này không thể sử dụng được ở diện tích rộng thông thường. Chẳng qua là vẫn đang tìm loại này.
Cho đến năm ngoái mới tìm ra loại vật chất hi hữu này ở mỏ quặng đồng núi Bối Tây. Nhưng, cho tới nay chúng ta vẫn không lấy được quyền khai thác mỏ quặng đồng này. Cung Khai Hà nói.
- Không phải quốc gia chúng ta có mối quan hệ rất tốt với Congo hay sao? Có thể thấy được từ việc xây dựng trạm phát điện sông Congo đấy thôi. Diệp Phàm hỏi:
- Người ta đối với cậu rất tốt nhưng đối với người khác cũng rất tốt, ví dụ như nước Mỹ ủng hộ cho bọn họ nhiều hơn chúng ta nhiều.
Còn nữa, Congo là một quốc gia quốc ngữ, nước Pháp có ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa, kiểu sự việc này còn phải giữ bí mật.
Không được để cho nước khác biết được bí mật này. Nếu như cậu biểu hiện yêu cầu quá mạnh mẽ thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên, chỉ có thể lấy hình thức buôn bán thuần túy để đi khai thác thôi. Doanh nghiệp trung ương độc lập là không được. Xí nghiệp kiểu này sẽ khiến bọn chó săn chú ý.
Nhưng xí nghiệp tập đoàn Hoành Không cũng rất giỏi. Không được coi là doanh nghiệp trung ương. Cung Khai Hà nói:
- Cái này không phải là nguyên nhân chủ yếu sao? Quốc gia muốn một xí nghiệp tư nhân đến mỏ quặng núi Bảo Tây khai thác thì có gì là khó xử? Diệp Phàm hỏi.
- Xem ra cách suy nghĩ của cậu bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Rất tốt, có tiến bộ. Chính xác là như vậy, việc này thật ra cũng không có vấn đề gì. Vấn đề mấu chốt chính là khu cách đằng lại nằm trong tay "Chính phủ Cang Cầu". Cung Khai Hà nói ra đáp án.
- Vậy ông bảo tôi ra mặt cũng không có cách gì giải quyết đúng không, quốc gia cũng không có cách gì.
Diệp Phàm nói.
- Bây giờ người ta đâu có đụng vào vết đạn đâu nhỉ? Cung Khai Hà cười nói.
- Ý gì vậy sếp Cung, ông nói rõ ra xem nào. Á Lực Ân Sa có là phó tổng thống đi nữa cũng chưa chắc đã động được Chính phủ Cang Cầu đâu. Nghe nói Chính phủ Cang Cầu là một trong hai đảng phái trong nước vì vậy bọn họ cũng đạt được chức phó tổng thống. Diệp Phàm nói.
- Đến giờ rồi, đồng chí kia chính là Á Lực Ân Sa. Cung Khai Hà cười nói:
- Hiểu rồi, thật đúng là có vết đạn ở trên. Nhưng, Á Lực Ân Sa chính là đại biểu mới của chính phủ. Chính phủ Cang Cầu chắc chắn sẽ nhượng lại quyền khai thác mỏ quặng đồng ở núi Bảo Tây. Giống như kiểu tổ chức như thế thì tổ chức quy mô chắc chắn có rất nhiều nhân viên, không có nhiều nhân tài thì sẽ không có khả năng chống đỡ được đâu. Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên rồi, nhưng bọn họ không phải yêu cầu cậu làm việc hay sao? Cung Khai Hà nói:
- Không phải tôi đã nói với ông là anh ta là đại biểu chính trị mới hay sao? Diệp Phàm nói.
- Ha ha, chỗ này có điều gì đó bí mật, cậu không thể hiểu sao.
Cung Khai Hà cười nói.
- Bí mật gì cơ, sếp Cung, ông đừng chơi trò thần bí với tôi nữa. Thật đáng ghét. Diệp Phàm lầm bầm nói.
- Không phải là bọn họ bảo cậu đi trói thủ lĩnh La Thiết Tường của liên minh tự do hay sao? Cung Khai Hà hỏi.
- Đúng vậy, Trương Hùng đã báo cáo với ông rồi có phải không? Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi sao, kỳ lạ thật, tình hình của quốc nội rất phức tạp. Đủ các đảng phái, còn có rất nhiều lực lượng vũ trang của địa phương nữa.
Á Lực Ân Sa có phải nói quy mô của liên minh tự do rất nhỏ có phải hay không, chỉ là một tổ chức nhỏ mang tính chất địa phương.
Nếu như không phải, quy mô của tổ chức này cũng không nhỏ, hơn nữa, tuyệt đối không phải tính địa phương, phạm vi thế lực của bọn chúng cũng bao gồm mấy khu.
Hơn nữa, tổ chức này giống như là đối đầu với Chính phủ Cang Cầu vậy. Trước đây vốn bình an vô sự.
Sau đó trong một lần đàm phám đã giao chức phó tổng thống cho Chính phủ Cang Cầu. Cho nên, trong lòng liên minh tự do mới không phục.
Cho nên đã ra tay, chiếm vài địa bàn của Chính phủ Cang Cầu. Đương nhiên, hợp lại thành một địa bàn lớn như vậy.
Chính phủ Cang Cầu đương nhiên sẽ không chịu được sự uất hận này, hai tổ chức liền kết hợp với nhau. Kết quả là vẫn bất bình về chuyện này.
Chính phủ Cang Cầu thông qua việc áp đảo liên minh tự do để đạt được hai ba tập đoàn bá chủ quốc nội.
Liên minh tự do cũng muốn thông qua việc phản Chính phủ Cang Cầu để thể sự tồn tại của chính mình trong nước và giữ lấy vị trí phó tổng thống Chính phủ Cang Cầu.
Hai bên tranh luận rất lâu. Đối với sự việc kiểu này Chính phủ Cang Cầu có chút mắt nhắm mắt mở.
Đây là việc của hai bên có phải không? Á Lực Ân Sa thật ra là lá cờ của chính phủ vì sự sống của tập đoàn.
Đương nhiên, từ góc độ bên ngoài mà nói đối với liên minh tự do thì hành vi gây nhiễu quân chính phủ cũng đi quá xa rồi.
Chẳng qua cũng chỉ là đi qua thôi mà, chưa có kết quả đã kết thúc rồi. Đương nhiên, quân chính phủ cũng không tiêu hao lực lượng, bọn họ cũng không muốn tốn sức lực. Cung Khai Hà nói.
- Cho nên Á Lực Ân Sa muốn tay không bắt giặc, nhanh chóng áp đảo liên minh tự do. Diệp Phàm nói:
- Đúng vậy, bởi vì địa vị của La Thiết Tường trong liên minh tự do cũng không phải là nhỏ, sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Nếu thật sự bắt được liên minh tự do ngồi xuống đàm phán làm hòa, đến lúc đó, có phải là đem địa bàn đã cướp được trả lại cho người ta.
Có lẽ còn có thể nhượng một địa bàn nào đó, cứ như vậy, có phải Chương Hiển cứu được uy danh cho Chính phủ Cang Cầu hay không.
Phó tổng thống Á Lực Ân Sa cũng danh chính ngôn thuận. Cung Khai Hà nói.
- Không thể biết được Chính phủ Cang Cầu có chịu nhượng lại quyền khai thác quặng mỏ đồng núi Bảo Tây hay không. Diệp Phàm nói.
- Điều kiện có thể đàm phán, chỉ cần bọn họ yêu cầu cậu nhượng bộ. Rõ ràng có thể hiểu được bánh cũng có thể nhường được. Đương nhiên, cậu cũng không yêu cầu họ gấp quá, nên bỏ một nơi nào đó ra. Cung Khai Hà nói.
- Ý của việc buông tay chính là đàm phán phải đưa ra được lợi ích thích hợp cho bọn họ có phải không? Diệp Phàm hỏi.
- Trẻ con cũng dễ dạy bảo.
Cung Khai Hà cười phá lên.
- Tập đoàn Hoành Không của chúng ta không phải đã mệt đến chết rồi sao, không nên không nên. Quốc gia nhất định sẽ phải bồi thường có phải không, cũng không thể không làm gì. Diệp Phàm nói.
- Điều này, đều là vì cống hiến cho quốc gia. Anh còn nói điều kiện gì nữa, về phương diện chiến lược an toàn cho quốc gia các cậu phải phục tùng đại cục của quốc gia vô điều kiện. Khẩu khí của Cung Khai Hà như mệnh lệnh vậy.
- Việc này chính chúng tôi đồng ý cũng chưa chắc đã làm tốt? Ví dụ như tập đoàn công ty phái ai đến quặng mỏ núi Bối Tây phụ trách đây? Việc này chắc chắn phải phái một đồng chí trong tổ đến phụ trách rồi. Nói cách khác, sẽ không thể sắp xếp tốt được. Diệp Phàm nói.
- Đây là một vấn đề, chắc chắn sẽ phải phái một đồng chí của tập đoàn tùy thuộc vào chuyên môn mà phái đi công tác rồi. Cung Khai Hà nói.
- Tôi có một đề nghị, quốc gia nên tính bồi thường một khoản. Nhưng tôi đề cử một người thì thế nào? Diệp Phàm nói:
- Cậu nói đi? Cung Khai Hà hừ nói:
- Ha ha, đồng chí Chí Quân phụ trách xây dựng trạm phát điện bên này, tạm thời chắc chắn không đi được. Hơn nữa, trạm phát điện bên này cũng không khác nhau là mấy.
Nếu hoàn thành anh ấy cũng có thể thể hiện thành tích của anh ấy có phải không? Lại bảo anh ấy đi phụ trách việc bên núi Bối Tây là không được.
Hơn nữa, cũng không có lợi gì cho sự phát triển của đồng chí Chí Quân. Hơn nữa, nơi này dù sao cũng không phải là nơi an toàn, căn bản là không hòa bình so với trong nước rồi.
Đôi khi cũng nên trông chờ vào đạn và đạn pháo. Đóng quân phải nơi này trong thời gian dài cũng không an toàn. Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Ừm, cậu cứ nói tiếp đi. Cung Khai Hà lại hừ một tiếng.
- Tôi nghĩ hãy để cho Trương Hùng phụ trách. Diệp Phàm nói.
- Trương Hùng đi như thế nào để khai thác, hơn nữa, bảo một cao thủ như Trương Hùng đến quặng đồng phụ trách, dùng pháo để đánh muỗi, cậu ta còn có việc làm ở trong nước. Cung Khai Hà tỏ vẻ không đồng ý.
- Sếp Cung, lần trước tôi đề nghị với ông để đồng chí Trương Hùng đảm nhận chức thứ trưởng bộ an ninh quốc phòng cuối cùng cũng không được thông qua.
Lúc ấy anh còn nói phải phục tùng đại cục của tổ. Thời gian cũng quá hai năm rồi, tuổi tác và công lao chiến tích của Trương Hùng hoàn toàn có thể đảm nhận chức thứ trưởng rồi đấy.
Chẳng lẽ trong tổ không có một chút lo lắng nào sao? Như vậy chính là làm tổn thương tấm lòng của anh ấy. Diệp Phàm hừ nói:
- Anh ta còn trẻ tuổi, cán bộ thứ trưởng phải trên 50 tuổi mới được. Anh ta mới có 46 tuổi. Còn kém xa. Cung Khai Hà nói:
- Vậy còn tôi? Diệp Phàm hỏi:
- Cậu thì chó ngáp phải ruồi. Cung Khai Hà hừ nói.
- Ha ha, sếp Cung, tôi có thể thăng chức là nhờ đồng chí Đường. Lần đó đúng lúc ông ấy xuống tổ kiểm tra, nếu không tôi sớm đã bị đuổi xuống rồi. Ông như vậy có thể so sánh với đồng chí Đường được không. Diệp Phàm cười nói.
- Sao có thể so sánh như thế được, điều này rất có thể truyền đến tai ông ấy. Cung Khai Hà cười nói.
- Tôi chỉ sợ là không truyền đến tai ông ấy, hy vọng đồng chí Cung Khai Hà sẽ truyền lại y nguyên lời tôi nói. Diệp Phàm lầm bầm nói.
- Được rồi, ít gây chuyện đi. Cung Khai Hà nói.
- Thật sự đồng chí Trương Hùng không được thì để cho anh ấy đánh gần cầu xem thế nào? Diệp Phàm nói.
- Đánh gần cầu. Đánh như thế nào? Cung Khai Hà hỏi:
- Tôi cảm thấy đồng chí Trương Hùng đến phụ trách ở quặng mỏ núi Bối Tây là hợp lí nhất, anh ấy là người già nhất trong tổ, yếu tố chính trị cao.
Thứ hai, kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, anh ấy còn hiểu ngôn ngữ, đến đó vấn đề ngôn ngữ không phải là trở ngại của anh ấy.
Hơn nữa trên phương diện xử lí quan hệ cũng rất linh hoạt. Nếu muốn đến núi Bối Tây đặt mối quan hệ với liên minh tự do.
Mà phó tổng thống Á Lực Ân Sa có ấn tượng rất tốt với Trương Hùng. Như vậy hai bên sẽ tiến thêm một bước trong sự hợp tác. Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi biết rồi, cậu hãy nói chuyện đánh gần cầu đi? Cung Khai Hà nói:
- Bí thư đương nhiệm của tập đoàn Hoành Không là phó chủ tịch tỉnh Phong Hồ Ninh, có thể điều chỉnh một chút. Hãy để cho Phong Hồ Ninh quay về tỉnh đi.
Chức bí thư Đảng ủy có phải là còn trống có phải không, lại điều chỉnh lại một chút, để tổng tài Kiều Báo Quốc lên chức, chức tổng tài có thể để Trương Hùng đảm nhận.
Hơn nữa, chức vụ của đồng chí Trương Hùng là vị trí bảo mật cao nhất trong nước. Chức của anh ấy ở bên ngoài chỉ là một chức nhàn hạ.
Anh ấy đến tập đoàn Hoành Không đảm nhận chức tổng tài rất thích hợp có phải không? Diệp Phàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.