Chương trước
Chương sau
Nhưng bị Diệp Phàm và Thiên Đao giữ chặt người lại không cho động đậy, hai người này phẫn nộ nhìn Diệp Phàm và Thiên Đao.
- Đừng nhúc nhích, chờ một chút, chúng ta muốn thấy phản ứng của thần hắc ám. Yên tâm, nếu bọn họ có chặt đầu con của thân vương thì chúng ta sẽ ra tay. Diệp Phàm an ủi.
Toàn bộ đám người kia quỳ xuống, trong khoảng thời gian ngắn, niệm ngữ vang lên, giống như loại niệm kinh mà hòa thượng TQ học.
Diệp Phàm phát hiện, cặp mắt sau chiếc mặt nạ đỏ kia giật giật, một đám sương mù màu đen hiện ra, cái đầu chảy máu đầm đìa tự nhiên chậm rãi bay thẳng đến chỗ chiếc mặt nạ.
Triếp triếp triếp.
Một loạt tiếng triếp vang lên, những ngôi mộ quanh đây đều chấn động. Chiếc đầu tới chỗ mặt nạ, sau đó miệng của mặt nạ mở ra.
Chất lỏng màu đen ấy trực tiếp đánh lên đầu, máu đỏ tươi trên đầu có vài giây ngắn ngủi rồi lại chuyển màu đen, không giống như phẩm màu đen, mà là chiếc đầu người chuyển sang màu đen.
Trong đầu chợt lóe lên, toàn bộ cây thánh giá tự nhiên lại bay lên cao. Lúc sau sương mù màu đen biến mất khỏi cái bệ, đám người Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, dưới lớp bùn cây thánh giá hiện lên lại chính là hình dáng của con chó đen.
Màu đen vốn có trở nên sáng hẳn lên, có thể thấy được bộ lông. Có vẻ hung tàn dữ dằn, nhìn qua cũng biết.
Hơn nữa con chó đen này rất giống với những con chó bình thường, hai mắt nó mở to lướt nhìn những người đang quỳ, nhất thời có cảm giác điên cuồng ập tới, Diệp Phàm cũng cảm giác như trong lòng đột nhiên có biến đổi vậy.
Con chó đen há cái miệng ra nuốt cái đầu, nhoáng một cái nó đã nuốt hết vào miệng rồi.
- Phía dưới, chúng tôi dùng máu tươi của người phương đông để cúng cho ngài mong ngài bớt giận. Bởi vì trạm phát điện của bọn chúng đã chọc giận thần hắc ám của chúng ta.
Nơi này là địa bàn của thần hắc ám, không cho phép bất cứ kẻ nào thay đổi con sông này, mà người Sa Đặc (Shate) lại đến khai thác đá, lấy đầu của bọn họ làm vật tế. Tên đeo mặt nạ đứng trước đám người đó hô to, tay lại dâng cây thánh giá lên.
- Tấn công! Cứu người! Nhìn thấy người thứ hai bị chặt đầu tự nhiên nhân viên của tập đoàn Hoành Không, Diệp Phàm sao có thể để cho họ làm điều xằng bậy được, ra lệnh một tiếng, Dây Thiên Thiết sớm đã chặn trước mặt mấy người ấy rồi.
Mấy người phân công phụ trách, một người lo mấy người. Đối phương còn không kịp phản ứng gì thì đám người Diệp Phàm đã kéo những con tin kia về chỗ quanh ngôi mộ gần hắn.
Thiên Đao ra một đao, bay mất đầu một tên đang cầm cây thánh giá, máu tươi phun ra, dây Thiên thiết lại đánh, bang một tiếng, một tên cầm cây thánh giá khác bị chém thành hai phần.
- Nổ súng bắn! Tên đeo mặt nạ đỏ kêu lên.
Nhưng tốc độ của đám người Diệp Phàm rất nhanh, sớm đã làm vỡ cây súng trong tay bọn họ rồi.
Âm thanh vang long trời, lựu đạn nổ tung, lòng bàn chân bay vút lên cao, trong lúc bạo loạn người của vận động Địa Mông chết hơn một nửa. Hiện trường ngập những máu tươi của cổ tay mũi khiến người ta thấy bi ai.
Diệp Phàm phát hiện trong máu, tên cầm đầu đang xoay tròn để ép cây thánh giá xuống dưới.
- Đi đâu! Dây Thiên thiết kéo lại, lấy cây thánh giá, Diệp Phàm muốn bỏ cây thánh giá ấy ra.
Ngón tay của tên đeo mặt nạ bắn ra, một vệt khí màu đen bắn lên trên cây thánh giá. Sau đó cây thánh giá ấy bị Diệp Phàm bắn.
Người anh em, so sánh nội lực với lão ta đây, đến đây nào. Trong lòng Diệp Phàm sớm đã ép nội khí ra rồi.
Nhưng tên kia còn lẩm bẩm, hình ảnh một cây thánh giá hiện ra từ trong miệng đến chỗ trước mặt cây thánh giá kia.
Cây thánh giá màu đen loạng choạng trên không trung, đôi mắt đen lóe sáng, Diệp Phàm lại ném một quả lựu đạn nữa ra.
Nhưng điều khiến cho Diệp Phàm khiếp sợ chính là ảo ảnh cây thánh giá trong cái miệng đen kia sau khi va vào lựu đạn sẽ nổ tung.
Giống như lựu đạn bị ngăn uy lực vậy, một tiếng nổ vang, giống như thủy lôi vậy, chỉ có một ít khí bay ra thôi. Cũng không thể làm tổn hại đến tên kia được.
Xem ra ảo ảnh của cây thanh giá rất có uy lực.
Bang..
Tên đeo mặt nạ kêu lên một tiếng đau đớn, miệng y phun ra một đống máu, người này đột nhiên hung tợn, cây thánh giá ở trên không trung bị y ném lên như viên đạn đánh lén về phía Bao Nghị.
Nhưng dây Thiên thiết cũng nhanh, đã kéo được Bao Nghị đến trước mặt anh ta, tên đeo mặt nạ màu đỏ quơ quơ quơ cơ thể đang phun ra đầy máu rồi ngã xuống đất.
Bang bang bang.
Diệp Phàm kết hợp với dây Thiên thiết và Thiên Đao, trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ mấy chục tên của vận động Địa Mông đều bị đánh hoặc chết ở dưới đất.
Không còn một ai sống sót.
- Cuối cùng cũng giải quyết xong, mệt chết ta mất thôi. Hồng Tà mệt đến nỗi đặt phịch mông xuống đất.
- Vẫn phải nhanh chóng dời khỏi đây, ta thấy nơi này rất kỳ lạ, không thể ở lại lâu được. Thiên Đao nói.
- Nghỉ ngơi hai phút đồng hồ rồi hãy đi. Diệp Phàm nói.
Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này, chất lỏng màu đen được phun ra từ miệng của con chó đen kia giống như một trận mưa phùn ra chỗ có những tử thi kia.
A!
Thi thể của Shalate (Sa La Đặc) ở gần nhất, một đống chất lỏng màu đen đang tưới hết lên người anh ta, người này quay cuồng kêu thảm thiết, máu không ngừng chảy trên người.
Con chó đen hút hết chỗ máu đấy, lại thay đổi đánh vào người anh ta, âm thanh khiến da đầu người ta run lên, Lisha muốn xông lên bắt y nhưng đã bị Thiên Đao kéo lại.
Trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi ấy, đột nhiên không thấy Alat đâu nữa, sau đó mọi người đứng dậy, đôi mắt ác độc ấy liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Chém một đao đi.
Bao Nghị cầm đao loảng xoảng một tiếng, Bao Nghị vung đao bay về phía Alat, Thiên Đao một đao chặt đứt người Alat.
Răng rắc một tiếng, chặt một mảng lớn thịt trên đùi của Alat, nhưng điều khiến người ta phát hoảng chính là miếng thịt bị chặt có màu đen, hơn nữa cũng không có máu tươi chảy ra.
Hơn nữa Alat giống như không đau tiếp tục đi về phía Bao Nghị.
- Alat, anh định làm gì, người một nhà mà. Lisha hét lên, nhưng Alat đột nhiên chuyển về phía Lisha, Diệp Phàm ngăn Lisha lại, kêu lên: - Vô dụng thôi, anh ta đã chết rồi.
- Sao có thể như thế chứ, anh ta vẫn còn thở mà sao có thể chết được. Lisha hét lên.
- Thở, anh thấy có người như thế sao? Thịt bị chặt cũng không có máu chảy, người giống như không đau mà vẫn tấn công được à. Chẳng lẽ anh ta chính là người hoạt tử bị lời nguyền của thần hắc ám nguyền rủa rồi? Trương Hùng hừ nói.
Đằng.
Màn sương dày đặc màu đen bay ra, sau đó có một người đi ra từ đám sương ấy.
- Sao lại thế này, tất cả đều sống. Lời nói của Bao Nghị run lên.
Bởi vì, tất cả những người của vận động Địa Mông bị đám người Diệp Phàm giết lại đứng lên, trong tay còn cầm súng tre, tảng đá ở dưới đất, còn giơ ngón tay giống như ám hiệu phức tạp không có âm thanh chỉ hướng Diệp Phàm mà đánh vậy.
Có vài tên chỉ còn chân cũng đi theo tấn công, hai tay bị đứt cũng không có máu tươi chảy ra.
- Quân đội người hoạt tử, bị đánh cũng không đau, chúng ta nhanh chạy thôi. Thiên Đao nói.
- Rút lui, tôi và Thiên Đao cản phía sau. Diệp Phàm kêu lên, Bao Nghị và Xa Thiên ôm mấy người nhanh chóng chạy ra bên ngoài ngôi mộ.
Một thùng nước màu đen rơi từ trên trời xuống, ngay sau đó con đường đi tứ phía của ngôi mộ đều bị tắc.
Giống như là ngôi mộ này bị hắc vụ lấy màu đen phong giới rồi, bức tường đen cũng sâu tới hơn 1 mét rồi.
Lisha chạy nhanh nhất về phía trước, kết quả là vừa chạm vào bức tường đen ấy kêu đau một tiếng lùi lại.
Hơn nữa còn có đứa con trai của thân vương nằm trên mặt đất, Lisha lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại được.
- Không sao chứ Lisha. Diệp Phàm bước tới trước mặt anh ta hỏi:
- Tiêu rồi tiêu rồi. Lisha đau khổ chỉ chỉ nhìn chân của mình.
Diệp Phàm ngồi xuống nhìn, liền có cảm giác dựng tóc gáy. Bởi vì hai chân của Lisha giống như than củi đen thui vậy, nhưng kỳ lạ là Lisha tự nhiên còn có thể đứng dậy được.
Tên đó dậm chân, một lát sau một mảng da như khoai lang nướng chín rơi xuống đất, lộ thịt đỏ tươi bên trong ra.
- Giống như đột nhiên bị nóng ở nhiệt độ cao, trong nháy mắt đã bị nướng, nhưng bên trong không bị thương.
Bức tường đen này thật lợi hại.
Thiên Đao thở dài, nhưng, phía sau còn có một đám người hoạt tử xông lên.
Đặc biệt là tên đeo mặt nạ màu đỏ xông lên trước nhất, còn cầm cây thánh giá chỉ về phía Diệp Phàm. Lần này không chỉ một người cầm cây thánh giá mà tất cả đều cầm cây thánh giá cùng nhau xông lên.
- Đi chết đi! Diệp Phàm Đá một cước, một luồng khí từ dưới lòng bàn chân tạo thành một trụ khí màu trắng bay ra.
Bang bang bang
Diệp Phàm phải lùi lại ba bước mới có thể đứng vững được, tên kia giống như tiếp thêm năng lượng vậy.
Hơn nữa, tất cả đều là bức tường bọn chúng liều mình đánh mà không sợ chết gì. Tên kia quơ quơ hung hãn xông lên, ra vẻ muốn đánh một trận với Diệp Phàm.
Đi chết đi, con mẹ nó, Diệp Phàm tức giận rồi, Dây Thiên Thiết đánh trên không trung, ngay sau đó có một thùng nước nhô ra từ cái khe dưới lòng đất.
Tên kia sau khi trở thành người hoạt tử cở thể mạnh lên rất nhiều, khí lực cũng lớn, nhưng về phương diện phản ứng vẫn còn rất chậm.
Không đỡ được một cước chân liền bị đá bay vào khe nước, Diệp Phàm tung một chưởng lên đầu tên này, nửa thân của tên này bị bay xuống mộ.
Diệp Phàm giơ chân lên có thể đạp được mười cái chân, giống như đóng cọc vậy, dưới trọng lực bị đè ép vậy. Sau đó, Diệp Phàm đạp lên đầu tên giơ cây thánh giá.
Ta đoán, ngươi là cháu trai bất tử, Diệp Phàm rất oai hùng, lại điên cuồng đá bảy tám phát, cho đến khi cả người và cây thánh giá của thằng kia bay vào trong bùn đất mới thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.