Chương trước
Chương sau
- Mẹ kiếp, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng với Củng Âm giáo. Diệp Phàm tức giận vỗ bàn.
- Đúng vậy, vất vả lắm mới kiếm được ít tiền mà bị chúng cho thành mây khói hết rồi. Hơn nữa người tử vong kia chúng ta còn phải bỏ ra chút tiền trợ cấp để trấn an người nhà. Chắc tổng cộng cũng không dưới bảy tám trăm triệu đâu. Lý Cường nói.
Dca thật ra rất trấn định, cô vội vàng xử lý hậu sự, dần dần cô đã có phong phạm của đại soái.
Diệp Phàm dẫn người đi xung quanh đảo một lần, bên này liên hệ với Lô gia và Xa gia, yêu cầu bọn họ ra mặt làm công tác tư tưởng với đám công nhân xây dựng kia.
- Phải xây dựng một trạm tiếp nhận trên đảo, nếu không thông tin quá bế tắc. Diệp Phàm nói.
- Ừm, giao thông đi trước, thông tin cũng phải theo kịp. Tuy nhiên cái này cần không ít tiền đâu. Duy Cơ Tư giống như một mỹ nữ, cần phải một khoản tiền lớn để trang điểm cho nàng. Bao Nghị nói.
Duy Cơ Tư trước mắt khá hoang tàn, còn ở Củng Âm giáo tại Hồng Ma Tây Lượng Quốc kia thì rất khí phái. Tòa thành thep phong cách châu Âu, hơn nữa cây cối bao xung quanh phạm vi cũng phải đến 5km.
Thành bảo của Củng Âm giáo có tám bảo lâu nhọn hoắt, độ cao chừng năm sáu chục mét. Cho nên người ngoài còn gọi Củng Âm giáo là Bát Cực Bảo.
Giáo này thờ phụng thần Mặt trăng, cho nên, trên cổ tay áo các giáo đồ đều có hình nguyệt thần nhỏ bằng ngón tay.
Khi đi làm nhiệm vụ còn khâu một hình nguyệt thần to bằng nắm tay để cho môn đồ trong giáo nhận ra mà không ngộ thương người nhà.
Tuy nhiên, hôm nay nhất định cũng không bình tĩnh.
Chiếc chuông đồng cũ kỹ vang lên. Không lâu sau, các giáo đồ từ bốn phương tám hướng đều đi đến quảng trường phía trước tổng bộ. Còn những nhân vật quan trọng trong giáo đều vội vàng đi vào đại lầu tổng bộ.
Giáo chủ Ma Khả Đông đến, vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế gỗ có khắc hình mặt trăng.
Hạ thủ ngồi dưới đều là những thành viên trọng yếu trong giáo, tuy nhiên, đại đường tổng cộng có 20 ghế dựa, nhưng còn trống rất nhiều.
Ma Khả Đông nhìn chiếc ghế dựa trống không, thở dài nói: - Gần đây bản giáo chịu đả kích lớn, người đi đảo Quả ở Indonesia đã bị tiêu diệt hết. Không ngờ cuộc tấn công hoàn mỹ nhất ngày hôm qua cũng bị giáng một đòn chí mạng. Gần bốn trăm huynh đệ của chúng ta phải nằm ở đảo Duy Cơ Tư. Hơn nữa đó đều là những đệ tử tinh anh của giáo chúng ta. Bọn họ đều có năng lực công kích rất mạnh.
- Đúng vậy, có tù trưởng 12 đẳng đỉnh giai thì đã chết mất 5 người. Cao thủ tiên thiên cũng đã chết mất bốn.
Trên đảo Quả, đến phó giáo chủ của chúng ta là La Khắc Tư Mã cũng đã chết. Hơn nữa, đại trưởng lão "Thiên Ăn" cũng bị mất tích trên đảo Quả Phó giáo chủ Nạp Đức vẻ mặt buồn bực nói.
- La Khắc Tư Mã nhất định là trúng mai phục trên đảo Quả, nếu không chúng đa đã đi mười mấy hảo thủ sao không có một ai chạy về? Đại tù trưởng Phạm Lương Đông giận dữ nói.
- Đường Thủ đạo hình như cũng tương đối rồi. Việc này rất kỳ lạ, hơn nữa sau trận Quả đảo không lâu thì ở tổng bộ Đường Thủ đạo toàn bộ kho thuốc nổ đã bị nổ tung. Nghe nói chết mất hơn hai trăm người. Lúc trước hình như còn có một nhóm người công kích Đường Thủ đạo. Những người này từ đâu đến vậy? Phó giáo chủ Liễu Thiền Anh Hồng nói.
- Cái này không có gì kỳ lạ cả, Đường Thủ đạo vì chuyện Tuyết Nham mộc mà có xung đột với nhiều môn phái của Nhật Bản. Hàng năm đều có nhiều người chết, có lẽ một bang nhóm nào đó đã làm nhân lúc Đường Thủ đạo suy yếu. Nạp Đức nói.
- Đây tất cả là tại Thiên Huyết đường thôi, rõ ràng là đã bàn rồi. Chúng ta cho mượn pháo hạm mượn người để bọn họ tiêu diệt người Duy Cơ Tư trên hoang đảo.
Còn tinh anh của chúng ta chiếm đóng Duy Cơ Tư trước. Đến lúc đó mỗi bên sẽ chia nhau chiếm một nửa đảo Duy Cơ Tư. Không ngờ bọn họ lại bị đám đàn bà của Duy Cơ Tư đánh cho thảm hại như vậy. Phạm Lương Đông nói.
- Duy Cơ Tư mọc ra nhiều cao thủ như vậy từ lúc nào thế? Trước kia chúng ta chưa gặp bao giờ.
Hình như chỉ trong một đêm đã xuất hiện rồi. Theo Thiên Huyết Đường giải thích thì lần này bọn họ còn bỏ ra một số tiền lớn để mời năm vị chú sư cấp tiên thiên từ Anh đến.
Mà Thiên Huyết đường cũng cử ra bảy tám tinh anh, kết quả là bị người ta giải quyết hết. Nghe nói một chú sư đã thoát được trở về báo tin.
Nếu không thì tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì xảy ra. Nếu bọn họ bên đó có thể bám trụ được ở đảo Duy Cơ Tư, thì bên này chúng ta đã thuận lợi giành được đảo chủ Duy Cơ Tư rồi. Đến lúc đó trở về hợp kích, Duy Cơ Tư còn tồn tại sao? Nạp Đức giận dữ nói.
- Tôi nghi ngờ nơi này có người của Đường Thủ đạo đang giở trò quỷ, các vị nghĩ thử xen, đảo Duy Cơ Tư không thể tự nhiên mọc ra nhiều cao thủ tiên thiên như vậy được. Trừ phi Đường Thủ đạo hợp tác với Duy Cơ Tư mới có kết quả như vậy. Liễu Thiền Anh Hồng nói.
- Ừm, Đường Thủ đạo rất đáng nghi. Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng có bang phái khác hợp tác với Duy Cơ Tư.
Thật ra, tôi thấy đám người Nạp Tây Mễ kia cũng thật ngu ngốc. Đến lúc đó đảo bị người ta chiếm mất rồi thì tìm chỗ nào mà khóc.
Không bằng để chúng ta thống trị Duy Cơ Tư, chúng ta còn cho bọn họ chút cơm ăn. Chính là con đàn bà Đường Châu Ái kia ngu xuẩn. Đàn bà, đầu đúng là chỉ để mọc tóc thôi mà.
Nạp Đức mắng.
- Đàn bà không có óc, nhưng còn khôn hơn cái đầu heo của ông đấy. Nap Đức không ngờ câu nói của mình lại khiến Liễu Thiền Anh Hồng tức giận.
- Thôi được rồi, để sau bàn bạc đi. Trước mắt phải giải quyết vấn đề thi thể của các huynh đệ và những người bị bắt sống kìa. Ma Khả đông phiền nao khoát tay.
- Bên Duy Cơ Tư đã đưa điều kiện đến, đòi thi thể đòi người thì được, nhưng phải bồi thường toàn bộ tổn thất và thương vong, tiền thuốc men, tiền an táng Nạp Đức nói.
- Bọn họ đòi bao nhiêu?
Liễu Thiền Anh Hồng hỏi.
- Ba tỷ, còn là Đô la Mỹ cơ. Nạp Đức nghiêm mặt nói.
Bộp một tiếng, đồng thời vang lên những tiếng đập bàn. - Cái này thì khác gì đi cướp ngân hàng, không phải chúng ta chỉ làm hỏng ít nhà cửa rách nát của bọn chúng, làm chết một số người Nạp Tây Mễ ngu xuẩn thôi sao? Vậy mà bọn chúng đòi tới 3 tỷ USD? Một tên phía dưới phẫn nộ nói.
- La Tây, đây là bọn chúng giở công phu sư tử ngoạm. Ông nói có thể không trả sao?
Nạp Đức hừ nói.
- Giáo chủ, để La Tây tôi dẫn người đi san bằng đảo Duy Cơ Tư di. Tôi không tin bọn chúng lợi hại như vậy. Đây nhất định là hậu quả từ chiến lược sai lầm tạo thành mà thôi. La Tây đúng là người cuồng vọng.
- La Tây, võ công của ông có mạnh hơn Đông Đang Lâm hay không? Nạp Đức hừ lạnh nói.
- Hắn mạnh thì có tác dụng chó gì, không phải chết ở Duy Cơ Tư hay sao? La Tây mạnh miệng nói.
- Đúng vậy, người ta mạnh hơn ông nhiều mà còn phải chết ở Duy Cơ Tư, thì ông còn có cơ hội sống mà trở về không.
San bằng Duy Cơ Tư, việc này chúng ta phải làm, nhưng phải thực tế một chút. Đầu óc mơ hồ quá là vô dụng.
Mà đám chú sư cấp tiên thiên đại viên mãn đều chết ở Duy Cơ Tư, những tên kia cũng không phải là kẻ yếu.
Hơn nữa, chúng ta bây giờ còn có thể đánh hay sao? Gần đây sau trận chiến với Đường Thủ đạo, số tinh anh của chúng ta đã mất hơn nữa, mà cao thủ cũng mất đi sáu phần.
Hiện tại lực của toàn giáo chúng ta bị suy giảm nghiêm trọng, chúng ta phải nghỉ ngơi lấy lại sức đã. Mấy năm nữa khôi phục nguyên khí rồi thì xử lý bọn chúng cũng không muộn, nếu dốc toàn bộ lực lượng thì giáo chúng ta có nguy cơ bị tiêu diệt lắm. Nạp Đức nói.
- Chúng ta có thể chờ sao? Chờ chúng ta tĩnh dưỡng xong thì bọn họ đã phát triển vượt mặt rồi. Cho đến lúc đó không phải chúng ta xử lý bọn họ nữa mà là bọn họ xử lý chúng ta đấy.
Ta thấy, việc cấp bách lúc này là hợp tác với Thiên Huyết đường. Nếu bọn họ đã ra công phu sư tử ngoạm đòi 3 tỷ. Thì chúng ta không bằng bỏ ra 1 tỷ USD mời nhóm chú sư của Thần Điện xuất mã công kích thì không phải tốt hơn sao? La Tây nói.
- Ta thấy ông ngu ngốc hết thuốc chữa rồi. Nạp Đức bất mãn nói.
- Nạp Đức, ông mắng tôi như vậy à? Tôi sẽ khiêu chiến với ông. La Tây tức giận đứng lên, nắm chặt tay định xông lên.
- Im đi cho ta. Bịch một tiếng, mặt bàn bị Ma Khả Đông vỗ mạnh một cái.
- Giáo chủ, tôi nói thật lòng. Hiện tại chúng ta có bỏ ra năm tỷ thì Thần Điện cũng chưa chắc đã phái người đến. Nạp Đức nói.
- Thế là thế nào?
Ma Khả Đông sửng sốt hỏi.
- Thần Điện tuy nói thần bí, nhưng bọn họ có nhiều chú sư cấp tiên thiên như vậy hay sao? Qua trận này cũng đã chết mất mấy người rồi.
Lực lượng của Thần Điện nhiều nhất cũng mạnh hơn chúng ta một chút. Tôi nghĩ, chúng ta cứ đợi mấy năm nữa đi.
Đến lúc đó, chúng ta liên thủ với Thần Điện, Thiên Huyết đường, ba bên cùng tiến hành. Người TQ không phải có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn hay sao? Nạp Đức đầu óc thực sự linh hoạt.
- Chẳng lẽ cho không bọn chúng 3 tỷ à, còn là Đô la Mỹ nữa chứ.
La Tây đau lòng nói.
- Ba tỷ là một con số thế nào chứ, cho dù Củng Âm giáo chúng ta bỏ ra được thì cũng có phiền phức. Có thể cử người đi qua đàm phán, 1 tỷ thì còn có thể chấp nhận được. Nạp Đức nói.
- Chỉ có thể như thế, nếu như không đem thi thể của huynh đệ và người còn sống về thì trong giáo chúng ta sẽ không ổn định mất. Không thể để rối loạn lòng quân được. Việc này phải sắp xếp Nạp Đức ông và Liễu thiền đến đảo Duy Cơ Tư đi. Ma Khả Động sắc mặt trầm xuống.
- Việc này chi hội có nên thương lượng với Huyết Đường và Thần Điện một chút không? Không chừng bọn họ lại cho người đi đảo Duy Cơ Tư với chúng ta, Đến lúc đó căn bản không cần bỏ tiền ra nữa. La Tây (Rossi) nói.
- Chi hội chi hội, chi hội cái con khỉ. Đã liên hệ với bọn họ rồi, không ngờ bọn họ còn vả cho chúng ta một cái.
Nói lần này bọn họ đã chết rất nhiều người rồi, yêu cầu chúng ta chi trả 500 triệu USD trước. Chả làm cái chết tiệt gì giờ lại còn đòi tiền. Ông nói xem, người của chúng ta bị vây ở đảo Duy Cơ Tư, bọn họ có làm cái gì hay không? Nạp Đức mắng.
Lý Cường vội vàng tiến vào, nói: - Tiên sinh, công ty Đường Thủ đã cử người đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.