Chương trước
Chương sau
Nếu như không muốn đụng vào chúng thì quả thực không có khả năng, kết quả là, năm người Diệp Phàm đều bị thi thư ép lên tảng đá bên cạnh nham thạch nóng chảy.
Diệp Phàm phát hiện, hòn đá cách nham thạch gần nhất không ngờ lại có màu xanh biếc.
- Mẹ kiếp, đá lục bảo à. Bao Nghị hét to một tiếng.
- Ngươi đúng là có tâm hồn tham tiền đấy, nhanh nghĩ cách mà chuồn đi. Hồng Tà mắng một tiếng.
Nói thì nói vậy, nhưng lúc này đám Thi thư vây lại như vậy, năm người nhất thời đều có chút luống cuống tay chân.
Bởi vì, Bao Nghị có công lực yếu nhất, thỉnh thoảng Diệp Phàm lại phải khua một chưởng hoặc đập tới một quyền để trợ giúp gã.
Ba phút đồng hồ ngắn ngủi qua đi, vì quá mất sức cho nên năm người sắp không chống đỡ nổi nữa. Còn Bao Nghị thì tránh trái né phải, cũng cực kỳ nguy hiểm rồi.
Diệp Phàm vừa thấy, vội dùng công lực kéo Bao Nghị về phía sau mình. Có cao thủ bảo vệ, Bao Nghị cũng được an toàn
Mẹ kiếp, ông đây không có việc gì làm đập khối đá lục bảo này mang về kẻo uổng công đến đây. Bao Nghị vừa nhìn thấy đá lục bảo mắt đã sáng ra rồi.
Gã không nghĩ nhiều, giơ búa lên đập xuống dưới đất một nhát.
Loảng xoảng loảng xoảng, dùng hết khí lực cuối cùng gã cũng đập xuống được một tảng nhỏ bằng chậu rửa mặt, rồi bỏ vào ba lô.
Đúng lúc này, chuyện lạ đã xảy ra. Toàn bộ động lớn rung lắc. - Động sắp sụp rồi, nhanh nghĩ cách rút đi Diệp Phàm vừa thấy vậy liền hét lớn, nhưng lời này căn bản cũng vô ích, ai cũng không dám nghĩ, có thể rút lui thế nào được chứ?
Một tiếng giòn tan vang lên, chỗ bị Bao Nghị đập vỡ kia bỗng nhiên nứt ra, thành một khe lớn sâu nửa mét, rộng chừng hai mét.
Còn nham thạch dọc theo cái khe kia mà phun tới, không lâu sau hung hăng đánh lên vách động.
Lại một tiếng động nữa chấn vang, vách động cách đó không xa giống như không chịu nổi sự công kích này, rồi bị khoét thành một cái khe lớn.
Nham thạch càng lúc càng mãnh liệt, khe càng được mở rộng hơn.
Diệp Phàm vừa thấy, kêu lên: - Chúng ta hướng theo chỗ khe kia, không chừng lại có đường sống. Phía trên thì không về được rồi.
Vừa nói xong, hắn kéo Bao Nghị chạy về phía khe kia. Vì có khinh thân công phu tốt, cho nên việc đi lại cũng không khó khăn lắm.
Còn Hồng Tà và Phí Thanh Sơn cũng chạy theo.
Điều đen đủi chính là vừa chạy đến mơi thì cái khe kia lại không thấy đâu cả.
- Xong đời rồi, tử lộ. Diệp Phàm kêu một tiếng.
- Lui về đi. Hồng Tà kêu lên.
- Khoan đã, bên trên hình như còn có độ cao, chúng ta trốn lên trên một chút. Diệp Phàm kêu lên, nhảy dựng lên trên, vì phía trên còn có một chỗ có thể đứng được, chỗ này cách dòng nham thạch cũng khoảng ba mươi mét và cũng tương đối là rộng.
Năm người nhảy lên, nham thạch đánh đến đây thì lại bật ngược lại. Còn thi thư cũng đuổi đến, nhưng cái khe vốn chỉ to bằng hai người, cho nên chỉ có thể một hai con thi thư đuổi tới.
Như thế này thì dễ ra tay rồi. Hồng Tà đứng trên mỏm đá giết từng con từng con một. Bốn ngươi thay phiên nhau giết thi thư. Sau khi đặt rương xuống, Diệp Phàm mới có thời gian nhìn chiếc rương.
Tuy nhiên, dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện con rết khắc trên chiếc rương hình như động đậy. Hắn nhìn kỹ, tuyệt đối là sự thật.
- Đúng là động đậy rồi. Ngay cả Hồng Tà đều rỏ ra kinh ngạc nhìn chiếc rương.
- Không phải bên trong có cái gì đó sắp ra chứ? Bao Nghị hỏi.
Két Bốn vách đá đột nhiên sáng ngời, chiếc rương cũng sáng lên. Con rết khắc trên đó cũng vặn vẹo thân mình. Giống như vừa tỉnh ngủ vậy. Đám người Diệp Phàm cầm binh khí cảnh giác chiếc rương.
Con rết kia cử động nhanh hơn, nhưng chưa bay ra khỏi rương.
Đúng lúc này, Huyết Cương treo trên người Diệp Phàm phản ứng kịch liệt. Diệp Phàm thả cô ra.
Ô
Một tiếng kêu, con rết trên rương rốt cuộc phi lên không trung. Bốn vách động bị đập tới tấp.
Không lâu sai, khí trạng rết Cửu U trên người Huyết Cương hướng lên vách động mà đi.
Người và rết truy đuổi nhau trên không trung, khiến cho đám người Diệp Phàm nghẹn họng nhìn trân trối.
Không lâu sau, hai con rết bay trở lại rương.
Răng rắc một tiếng giòn tan, chiếc giương trong nháy mắt bị thu nhỏ lại, chỉ bằng khoảng một mét.
Năm người đều đề phòng, Bao Nghị sớm đã rút ra hai quả lựu đạn, sẵn sàng ném ra. Mọi người vừa thấy nhất thời trợn tròn mắt. Bên trong không ngờ là một cái đầu người, trông vẫn rất tươi, ngũ quan đều rất rõ ràng giống như người sống. Trong năm người chỉ có một mình Diệp Phàm nhìn chằm chằm chiếc đầu. Bởi vì, đầu này trông giống hệt với đầu của người rết trong rừng ma kia, như thể được đúc ra từ một khuôn vậy.
- Phụ thânphụ thân Huyết Cương Thiền Mị đột nhiên giống như tỉnh táo rồi, đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu trước chiếc rương.
- Làm sao cô biết đó là cha cô? Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không rõ lắm, trong đầu mơ hồ xuất hiện hình ảnh cha tôi dẫn tôi chơi đùa, hơn nữa, tôi biết, bọn họ gọi ông ấy là Hoàng Á Kỳ.
- Hoàng Á Kỳ, tên này nghe rất quyền quý. Diệp Phàm nói. - Cô đã nghĩ ra gì chưa?
- Phụ thân đầu đội ngọc quan, rất uy phong. Hơn nữa, dưới tay hình như còn có rất nhiều người, trông ông như hoàng đế vậy. Trong đầu tôi thường xuất hiện cái tên " Cửu U quốc". Người trong nước đều nuôi loại rết Cửu U này. Sau khi trưởng thành rết còn mọc cánh, người trong nước đều cưỡi nó mà chinh chiến thiên hạ. Huyết Cương nói.
- Còn cái gì nữa không? Ví dụ như có hình ảnh của Đán Phi Tử hay không? Còn nữa, có hình ảnh của Cửu Chỉ Thần Đạo hay không? Quan trọng nhất là đầu của cha cô sao lại ở trong rương? Thân thể của ông ấy đâu? Diệp Phàm giống như nã pháo vậy.
- Tôi không rõ ràng lắm, không có nữa, trong đầu trở nên mơ hồ. Tuy nhiên, mờ ảo xuất hiện một hình ảnh. Đó chính là con rết mà phụ thân cưỡi rất lớn, dài đến trăm mét, trông như một chiếc xe tải khổng lồ. Phụ thân rất uy phong, nhưng con rết bị thứ gì đó từ chân trời bay đến chém đứt mất đầu. Phần người còn lại từ không trung rơi xuống, cuối cùng bị đập vào miệng núi lửa Khắc Tà Lý. Núi lửa lúc đó phun một chút nham thạch. Sau đó, con rết liền biến mất tại núi lửa đó. Huyết Cương nói.
- Chẳng lẽ là con rết bị mất đầu mà khi chúng ta vào nhìn thấy đó sao? Thời gian dài hoặc vì nguyên nhân gì đó khiến nó bị hóa thạch sau đó dính trên vách đá? Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không rõ lắm, trong đầu mơ màng, nhìn không rõ.
Huyết Cương thống khổ vỗ vỗ đầu mình.
- Đừng nóng vội, từ từ nghĩ, con rết này nếu đã là của cha cô thì chúng ta từ từ nghĩ cách. Diệp Phàm an ủi, Huyết Cương chỉ có thể đối thoại với Diệp Phàm, những người khác không nghe thấy được.
- Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài mới được. Hồng Tà nói.
- Nghỉ ngơi một chút rồi đánh tiếp, một người giết Thi thư, bốn người còn lại có thể nghỉ. Diệp Phàm nói, mấy người liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mấy giờ qua đi, cảm thấy cũng đỡ rồi.
Diệp Phàm vọt ra ngoài trước, lúc này năm ngườii liền trở lại chỗ nham thạch nóng.
Con Thi thư lớn lại sắp xuất hiện, nhưng, lúc này con rết Cửu U bay lên không trung phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Thứ ánh sáng màu xanh này khiến cho đám thi thư sợ hãi, liền nhanh chóng rơi xuống nham thạch, nhất thời không trung không còn con thi thư nào.
Đúng lúc này, con rết Cửu U trên chiếc rương lại chui xuống nham thạch, không lâu sau lại đi lên.
Tuy nhiên, miệng nó hình như cắn một vật hình trứng nào đó. Thứ hình trứng này bị nó phun lên không trung, sau đó lại bị con rết của Huyết Cương cắn vào.
Không lâu sau, toàn thân Huyết Cương hiện lên khí tử sắc, làn da càng trở nên tươi tắn hơn, vô cùng giống da của người sống.
Hơn nữa, ngay cả mùi hôi khó chịu trên người cũng bị mất hết. Bich mấy tiếng, thân thể Huyết Cương dưới tử quang chiếu rọi, mọc ra một đôi cánh một cách quỷ dị. Đôi cánh rất trong suốt, cả người bay lên không trung, xoay quanh một cái mới hạ xuống trước mặt Diệp Phàm.
- Cô thực sự trở thành phi cương rồi sao?
Diệp Phàm mừng rỡ.
- Tôi thực sự trở thành phi cương rồi, hiện tại có thể bay được trong cự ly ngắn, vì cánh chưa thành thục lắm, nhưng tôi có cảm giác sức lực trong thân thể rất lớn, có lẽ là đã đạt tới cảnh giới tiên thiên đại viên mãn rồi. Huyết Cương vẻ mặt vui mừng.
- Hay lắm. Diệp Phàm đương nhiên vui mừng. Nhìn đám thi thư này hình như không đến công kích nữa.
- Có hiệu quả, chạy mau. Diệp Phàm kêu lên, tuy rằng tạm thời còn bình tĩnh, nhưng khó bảo đảm rằng đám Thi thư đáng ghét kia sẽ không công kích nữa.
Cho nên, sáu người chạy xông lên, Huyết Cương lưng cõng chiếc rương. Con rết Cửu U lại khôi phục lại nguyên trạng, còn con của Huyết Cương lại quay lại trong cơ thể.
Lần này thực sự thuận lợi trở lại chỗ đất bị tách ra ban đầu. - Đi đường nào? Diệp Phàm hỏi.
- Đi đường ban nãy thì con Thi thư kia vẫn còn đó, hình như sức công kích của nó ở trong nham thạch còn lợi hại hơn nữa. Phí Thanh Sơn nói.
- Vậy đi con đường mà người của Đường Thủ đạo đến kia.
Diệp Phàm nói. Không do dự đi theo con đường mà lúc Tiêu Dương Thiên rút lui chọn để đi.
Tuy nhiên, vừa mới đi được chừng năm mươi mét, phía trước lại truyền đến tiếng la a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.