Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy, chẳng lẽ còn có ý nghĩa nào khác?
Hồng Tà sờ sờ đầu nói.
- Tạm thời tôi cũng không phát hiện cái gì, chúng ta đi vào cẩn thận một chút là được.
Diệp Phàm nói, Bao Nghị cùng Phí Thanh sơn, Tiêu Sắt Nhất đứng ở ngoài đề phòng tấn công từ bên ngoài, Diệp Phàm đi đâu, Tiêu Dương Thiên đi tiếp sau, Hồng Tà đi thứ ba.
Đương nhiên không thể đi cửa chính, ba người đi vào theo lối tường.
Trong bờ tường sương mù còn dày đặc hơn bên ngoài. Ba người Diệp Phàm đều cảm giác có một chút lo lắng.
Bên trong không ngờ không một bóng người. Ba người không ngờ thuận lời đi đến phòng lớn. Phát hiện bài vị khá nhiều, có hơn mười bài vị đặt trên bàn gỗ đen.
Giá gỗ này không ngờ được làm bằng gỗ Tử đàn, có thể thấy được tài lực của Đường Thủ Đạo rất hùng hậu.
Diệp Phàm nhìn lại phía cao nhất phát hiện chỉ có một khối bài vị- Thôn Dã Nhất Phu.
Người này là người sáng lập Đường Thủ Đạo.
Nhưng Thần bài của Đường Thủ Đạo có chút đặc biệt. Mỗi khối bài vị chẳng những có tên, không ngờ còn điêu khắc giống chủ nhân. Đương nhiên, không rõ ràng.
Diệp Phàm nhìn nhìn phát hiện Thôn Dã Nhất Phu chính là tên mặt béo. Hơn nữa ăn mặc không ngờ giống bộ dạng của tiều phu đốn củi, hay là người này xuất thân từ tiều phu? Diệp Phàm thầm hỏi.
Đi dạo một vòng, xem ra ngoài bài vị không có gì khác. Hơn nữa gõ một chút phát hiện hình như cơ quan cũng không có gì, chỉ là một Thần xã bình thường thôi.
- Sao không thấy Tuyết Nham mộc. Ở đây không thể giấu Tuyết Nham mộc. Hơn nữa, ngay cả hầm ngầm gì đó cũng không có.
Hồng Tà quét tay một cái nói. Vừa lúc không ngờ làm cho bài vị của Thôn Dã Nhất Phu ngã xuống.
- Không tốt, đi mau!
Lúc này Huyễn Ma kêu lên.
- Để làm chi, không phát hiện gì cả?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Ngu ngốc, cậu nhìn bên ngoài xem.
Huyễn Ma kêu lên, Diệp Phàm nhìn lên bên ngoài, nhất thời cả kinh. Bởi vì ngay khi linh bài của Thôn Dã Nhất Phu ngã xuống hơi nước bốt lên đã ngưng tụ lại thành một vật.
Hơn nữa, trong hai ba giây đồng hồ sương mù che lấp cửa của Thần xã lại, Diệp Phàm nhanh chóng lôi Hồng Tà ra ngoài.
Bởi vì Hồng Tà gần cửa nhất nên ông ấy đã nhanh chóng chạy đến cửa nhưng nghe ông ta kêu lên khá khiếp sợ
- Sao lại thế này?
Kết quả chính là rầm một tiếng, Hồng Tà gần như bị người ta tát một cái cả người bay về phía sau Diệp Phàm đập vào cột gỗ, đau đến mức không kêu lên được.
Diệp Phàm nhanh chóng kéo Hồng Tà lên nhưng vừa mới ngẩng đầu cảm giác một bóng người xuất hiện trước mắt.
Rầm một tiếng, người thứ hai chạy về phía cửa Tiêu Dương Thiên không ngờ cũng ngã nhào vào cột gỗ lăn xuống đất. Hồng Tà chạy nhanh đến đỡ Tiêu Dương Thiên lên.
- Tôi thử xem!
Diệp Phàm nói xong Thần hành chi thuật thi triển ra, tốc độ nhanh như vậy vừa mới vọt đến cửa phát hiện trong sương mù mênh mông niêm phong cửa không ngờ lập một khối linh bài, không phải linh bài bị Hồng Tà quệt ngã Thôn Dã Nhất Phu thì là ai?
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện con mắt trên tượng của linh bài của Thôn Dã Nhất Phu có vẻ như mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
Diệp Phàm cũng không lỗ mãng đi qua mà nhìn chằm chằm vào khối linh bài kia.
- Chẳng lẽ đây là hồn khí của Thôn Dã Nhất Phu?
Diệp Phàm hỏi.
- Không giống.
Huyễn Ma nói.
- Cái gì vậy, hình như còn có thể tấn công chúng ta. Hơn nữa công kích sắc bén. Ngay cả cao thủ tiên thiên đại viên mãn Tiêu Dương Thiên cũng bị đánh ngã. Có lẽ tôi đi lên kết quả cũng như thế.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ có liên quan đến sương mù này, nhanh chóng chạy qua, cậu thử một lần tôi quan sát một chút rồi nói sau.
Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm một quyền gạt đường mà không gạt vào linh bài kia. Rầm, Diệp Phàm không bị đụng vào cột mà bị đẩy lại lui bảy tám bước mới đứng vững.
Cảm giác trên tay nóng lên hơi đau, hình như đột nhiên bị người khác rút da vậy.
- Sao lại thế này, tôi hình như không cảm giác được linh bài ra tay.
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha ha. Là cậu tự đánh mình.
Huyễn Ma nói.
- Làm sao có thể? Rõ ràng tôi gạt một cái, lại không gập tay. Tôi có bệnh sao lại tự đánh mình?
Diệp Phàm bất mãn hừ nói.
- Không tin cậu bảo hai người kia thử một lần xem. Cậu đứng bên cạnh cẩn thận quan sát xem có phải như thế không?
Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm bảo Hồng Tà lên thử một chút, hai người căn bản cũng không tin.
Tiêu Dương Thiên tự cao anh dũng, ông ta một quyền gạt qua. Tình trạng không khác lúc trước, Hồng Tà cũng thử tình hình cũng giống vậy.
- Hai người sao lại tự đánh mình?
Diệp Phàm cuối cùng nhìn ra vấn đề.
- Không, chúng tôi làm sao có thể tự đánh mình?
Tiêu Dương Thiên căn bản không tin, ông ta nhìn Hồng Tà một cái nói
- Tôi thật ra phát hiện Hồng Tà tự đánh mình.
- Thúi lắm, tôi phát hiện ông tự đánh mình.
Hồng Tà cũng nói nhìn quanh bốn phía một cái, cảm giác có chút nhát nói
- Nơi này, thật kỳ lạ, linh bài không ngờ tự chạy đến cánh cửa. nhưng lại có sương mù, rất thần bí dọa người.
- Thôn Dã Nhất Phu làm ảo thuật.
Huyễn Ma nói.
- Đây chẳng lẽ là ảo ảnh?
Diệp Phàm hỏi
- Truyền thuyết nói cao thủ Thoát thần cảnh tầng rất cao có thể chế tạo ảo ảnh. Giả giả thật thật không rõ ràng lắm. Giống như trên đảo Thủy Tinh nhìn tất cả đều là thực nhưng cũng đều là ảo.
- Thôn Dã Nhất Phu hẳn còn chưa đột phá đến cảnh giới Thoát thần cảnh trình độ rất cao. Ông ta vẫn là cao thủ cảnh giới Thoát thần cảnh viên mãn. Nhưng ảo ảnh này không có tác dụng lắm với tôi.
Cho nên, tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra. Ảo ảnh này chỉ dùng nội khí sáng tạo ra. Vừa rồi sương mù kia chính là phong giới mở ra.
Là nội khí cùng hơi nước kết hợp cùng một chỗ. Đương nhiên, cần bí thuật mới có thể thành công.
Hơn nữa, sau khi thành công sẽ làm cho cậu cảm giác rõ ràng linh bài của Thôn Dã Nhất Phu tấn công. Kết quả là lừa gạt tự mình đánh mình.
Hơn nữa, cậu ra quyền càng mạnh lực đánh trả càng lớn có phải không?
Đây là chỗ đáng sợ của ảo ảnh, sẽ làm cậu không thể biết mình. Năm đó tôi từng đùa giỡn mấy chục cao thủ bát đẳng.
Làm cho bọn họ đánh nhau nửa ngày, chơi thật khá.
Huyễn Ma không ngờ cười.
- Vừa rồi sao ông không nói sớm, làm hại hai người bọn họ tự hại mình.
Diệp Phàm có chút bất mãn.
- Ha ha, ra quyền càng mạnh cậu càng có thể biết rõ ràng. Coi như là chơi thật khá.
Huyễn Ma nói làm Diệp Phàm tức giận.
- Cái này phá giải thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật ra, đây chính là hù dọa cậu chơi thôi, chỉ cần trong lòng mặc niệm một hai ba bốn năm sáu bảy không nhìn về phía trước không nghĩ linh bài Thôn Dã Nhất Phu ở đó thì có thể đi ra ngoài. Hơn nữa linh bài của Thôn Dã Nhất Phu cũng không bay đến giữ sương mù ở khung cửa kia.
Huyễn Ma cười nói.
- Ông không lừa chúng tôi chứ?
Diệp Phàm đề phòng.
- Không tin thì cậu tự nghĩ cách đi ra ngoài đi.
Huyễn Ma có chút tức giận, Diệp Phàm thử lẩm bẩm đọc rồi đi về phía trước.
Nhưng vẫn nhắc ươc chừng mấy chục lần mở mắt vừa thấy thiếu chút nữa nổ ngực.
- Việc này, sao cậu cứ đi quanh quẩn làm gì. Cứ vòng vo mấy trăm lần như vậy không thấy váng đầu sao?
Tiêu Dương Thiên nhún vài vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Phàm, Hồng Tà đứng bên cạnh cũng đang nhìn Diệp Phàm.
- Tôi còn tưởng cậu đi vòng quanh chỉ là khúc dạo đầu, một khi đi vòng một lát sẽ đi ra ngoài. Nhưng không thể tưởng tượng được cậu vẫn đi vòng, tôi gọi cậu cũng không biết.
Hồng Tà nói.
- Huyễn Ma, ông đùa tôi có phải không?
Diệp Phàm cực kỳ tức giận mặt đỏ lên.
- Đùa giỡn cậu làm gì, tôi nghĩ làm như vậy có thể được, không thể tưởng tượng được ảo ảnh của Thôn dã nhất phụ thật sự là giỏi, các này không ngờ mất linh.
Huyễn Ma nói.
- Hóa ra ông cũng không chắc chắn.
Diệp Phàm giận.
- Ảo ảnh cũng là các cách khác nhau, người khác làm ra chúng ta thử phá giải. Cách này mất linh có thể đổi cách khác có phải không?
Huyễn Ma hình như nói có lý.
- Nếu không ba người cậu cùng nhau đánh, xem có hiệu quả không?
- Bà người cùng đánh đó là tự đánh mình, không cẩn thận còn giống ba người đánh nhau thật. Giống như trước kia ông còn sống đã đánh nhau như vậy.
Diệp Phàm châm chọc nói mặc kệ.
Vì thế ba người ngồi xuống đất bắt đầu bàn bạc.
- Đúng rồi, nếu tôi công kích qua biến thành tự mình đánh mình. Nếu tôi đánh mình ngược lại không phải tấn công đối phương.
Diệp Phàm đột nhiên đứng lên hỏi.
- Có lý, tấn công người khác là đánh chính mình. Tấn công chính mình thành tấn công người khác. Cách này lão ma tôi không ngờ không nghĩ đến, mau thử xem.
Huyễn Ma người này hình như hào hứng, giục Diệp Phàm.
- Cách này chuẩn linh.
Diệp Phàm cũng tự tin, cả người bay lên đến cạnh cánh cửa, hơn nữa, khi gần tiếp cận cánh cửa có linh bài một quyền hướng đầu mình đánh xuống.
Nếu mất linh thì ông đây thể nào cũng làm mình chết khiếp. Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, cảm giác phác một khoảng không, trước mắt sáng ngời, không ngờ cửa ra hiện ra.
Phát hiện Phí Thanh Sơn Bao Nghị đang chiến thành đoàn với các đệ tử của Đường Thủ Đạo, có lẽ là thiết bị Thôn Dã Nhất Phu bố trí đã phát động nên kinh động đến người của Đường Thủ Đạo chạy đến.
Thấy cách của Diệp Phàm có hiệu quả, Tiêu Dương Thiên và Hồng Tà cũng làm theo cách đó để vượt vùng sương mù dày đặc.
Phát hiện Diệp Phàm một quyền phá không mà đi, đánh một cái làm cho đệ tử Đường Tủ phu máu tươi, nhất thời hai nhà đều dừng lại.
Diệp Phàm đến trước mặt Bao Nghị, một cước đi xuống, người kia có lẽ đẳng cấp thập đẳng bị Diệp Phàm đấm một cái ra một lỗ máu bằng nắm tay, ngay cả nội tạng cũng lòi ra.
Hồng Tà và Tiêu Dương Thiên cũng nhanh chóng phát uy thường thường một chuyền một cước đi xuống liền có đệ tử kêu thảm.
Chương môn của Đường Thủ Đạo Thôn dã nhị điền mang đi toàn bộ đệ tử tinh anh, hiện giờ lại bị tấn công, không đến nửa tiếng, nằm dưới đây đã ba mươi thi thể.
- Rút!
Diệp Phàm phát lệnh, đi đầu phóng ra ngoài.
Vừa chạy vừa gặp người là đánh, một đường qua nằm xuống mười mấy đệ tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.