Chương trước
Chương sau
- Cách này đương nhiên là hay, nhưng tính khả thi không cao. Tiêu Sắt Nhất lắc lắc đầu.
- Câu này của tiền bối có ý gì? Bao Nghị hỏi.
- Hồng Ma Tây Lượng Quốc cách chúng ta rất xa, ngồi máy bay cũng phải mười mấy giờ
Chúng ta không thể chạy sang bên đó để giả mạo Củng Âm giáo chơi xấu Công ty Đường Thủ rồi lại chạy về lẻn vào trụ sở của Đường thủ đạo.
Hơn nữa, Công ty Đường Thủ chắc chắn cũng có nhiều cao thủ bảo vệ. Chỉ vài người chúng ta lén lút tấn công cũng chưa chắc có thể thành công.
Huống hồ chỉ sợ có người của Củng Âm giáo theo dõi. Đến lúc đó thì càng phiền phức hơn. Tiêu Sắt Nhất vừa nói, Diệp Phàm liền hiểu, người này căn bản là suy nghĩ đơn giản.
- Việc này không cần ông lo lắng, tiên sinh sẽ sắp xếp được. Bao Nghị cười nói.
- Sắp xếp được? Nếu như muốn chúng ta đi thì chúng ta lại không đủ sức, hơn nữa cũng không có thời gian. Tiêu Dương Thiên cũng tỏ thái độ.
- Ha ha, điều này thì hai vị yên tâm, sẽ không làm phiền hai vị. Diệp Phàm cười thần bí. Bạn đang đọc truyện tại || trùmtru yện. CO M ||
- Chẳng lẽ còn có cách nào khác? Tiêu Dương Thiên không tin Diệp Phàm có thể có cách giải quyết.
- Ha ha, tôi đương nhiên là có cách. Đến lúc đó chúng ta sẽ chờ cao thủ Đường thủ đạo đến Hồng Ma Tây Lượng Quốc là được. Diệp Phàm vẫn cười bí hiểm không nói ra, đúng là đang muốn trêu tức hai lão già này.
Sau khi trở về phòng, ba người Bao Nghị, Phí Thanh Sơn, Hồng Tà đi tới.
- Cậu có phải là muốn dùng thực lực của đảo Duy Cơ Tư?
Phí Thanh Sơn trên mặt có chút u buồn.
- Đúng vậy, Duy Cơ Tư ở cách bọn họ gần nhất, chỉ khoảng 1 ngày là có thể tới. Hơn nữa, nhiều lực lượng của chúng ta đã ở Duy Cơ Tư.
Đến khi đó chỉ cần sắp xếp hợp lý, hoàn toàn có thể đánh lén một trận rồi lập tức lui về. Hơn nữa, Củng Âm giáo chưa bị giệt trừ sớm muộn gì cũng là mối họa.
Thà rằng mượn thực lực của Đường thủ đạo tấn công chúng, tiêu hao một phần thực lực của chúng. Sau này chúng ta muốn tấn công Củng Âm giáo cũng dễ hơn. Diệp Phàm nói.
- Việc này làm sao có thể khiến cho Đường thủ đạo tin là do Củng Âm giáo làm?
Hồng Tà hỏi.
- Tôi thấy việc này không dễ, nhưng cũng có thể nghĩ cách làm. Ví dụ như, bắt một tên có tiếng tăm ở trong Củng Âm giáo đưa Xa Thiên đến Công ty Đường Thủ. Đến lúc đó, trong tình huống hỗn loạn, chỉ cần có người nhận ra bên kia có người của Củng Âm giáo thì sẽ cho rằng Củng Âm giáo làm. Hơn nữa, có thể hóa trang một chút. Bao Nghị nói.
- Cụ thể thì cứ giao cho Xa Thiên, Lạc Phi là được. Tin rằng bọn họ đều là cao thủ trong đạo nhưng lại có thể làm được.
Hơn nữa, có lẽ người của Công ty Đường Thủ cũng không nghĩ là người của chúng ta làm. Vì căn bản là Công ty Đường Thủ không chú ý tới người Naximi ở Duy Cơ Tư.
Họ đã coi người Naximi bộ tộc người thuộc thời nguyên thủy rồi. Tuyệt đối sẽ không nghĩ tới là có nhiều cao thủ như thế.
Còn có cao thủ xuất hiện ở Hồng Ma Tây Lượng Quốc thì đương nhiên đáng ngờ nhất sẽ là Củng Âm giáo. Diệp Phàm cười nói.
- Củng Âm giáo cũng có tai mắt ở trên đảo Duy Cơ Tư. Hơn nữa đảo này phạm vi mặt biển bao quanh cũng không nhỏ.
Dân cư đã tăng theo từng năm. Củng Âm giáo rất dễ trà trộn vào được.
Đến lúc đó, hành động của chúng ta bị lộ ra thì sẽ có hậu quả khôn lường. Chẳng hạn người của chúng ta đều đi Công ty Đường Thủ rồi thì Duy Cơ Tư chắc chắn là bỏ không.
Nếu như Củng Âm giáo thừa dịp mà vào chiếm Duy Cơ Tư thì tổn thất của chúng ta càng lớn hơn. Phí Thanh Sơn cũng có lo lắng của mình.
- Chúng ta không điều động quá nhiều nhân lực, chỉ điều vài cao thủ đi là được. Việc này giao cho đám người Lạc Phi không thể để lộ ra ngoài.
Cũng không được nói cho người Naximi. Đến lúc đó, phân chia người đi ra ngoài vào ban đêm là được.
Hơn nữa, chúng ta cũng đang tiến hành sinh sống ở trong tộc người Naximi. Phía Đường Châu đã bắt đầu tạo quy định về đăng ký nhân khẩu theo chúng ta.
Tôi nghĩ, sau này Củng Âm giáo muốn sắp xếp người trà trộn vào cũng khó khăn hơn. Đương nhiên, điều này cũng không thể ngăn được họ xếp người trà trộn vào.
Giống như là người Naximi cũng có tai mắt ở trong Củng Âm giáo. Điều này chỉ có thể nói tương đối.
Bọn người Xa Thiên đi qua đó chỉ cần đánh lén một cái, không cần thiết phải làm lớn chuyện quá. Diệp Phàm nói.
- Lần này chúng ta chỉ có thể đánh cược một phen.
Phí Thanh Sơn gật đầu, - Nhưng phía cậu phải bảo vệ cho tốt.
- Yên tâm, hai người họ có Tuyết Nha bảo vệ rồi, chắc là không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, còn có mấy người Tuyết Lý Hồng và Thủy Mẫu. Những người này cũng không phải là dễ đối phó. Diệp Phàm hừ nói.
Diệp Phàm nhanh chóng truyền tin cho Xa Thiên.
Đêm hôm đó, Diệp Phàm nói là mọi người ở lại chờ, hắn muốn một mình đi thăm dò Đường thủ đạo một chút. Nhưng đám người Phí Thanh Sơn không đồng ý.
Hồng Tà đặc biệt kiên quyết phản đối. Vì Hồng Tà hiểu con dơi của Diệp Phàm bây giờ bị phá hủy rồi, mất đi con dơi, thị giác của Diệp Phàm giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng hành động của đám người Xa Thiên có lẽ cũng phải chờ 2,3 ngày mới có hiệu quả. Nhưng mọi người trong thời gian này tĩnh dưỡng tinh thần là được.
Đứng ở trên đỉnh núi huyện Cương Thôn, Diệp Phàm có chút xúc động.
- Bao Nghị, chúng ta đi Tokyo một chuyến, thế nào? Diệp Phàm nói.
- Nếu Diệp lão đại muốn đi thì tôi sẽ cùng đi. Mấy năm nay tôi không có nhiều cơ hội đi ra ngoài. Chúng ta cũng chưa đi Tokyo, cũng có thể đi để mở mang tầm mắt. Bao Nghị cười nói.
- Ha ha, nhưng tôi lại đi rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Hả? Bao Nghị ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
- Đó là chuyện của rất nhiều năm trước, haiz Diệp Phàm lắc đầu không muốn nhắc tới nữa. Sau khi 2 người giao phó mọi việc cho mọi người liền đi thẳng đến Tokyo.
Đây là phủ của gia tộc Akiyama nổi tiếng ở Nhật Bản. Nó được xây dựng ở trong một khu rừng vắng vẻ rậm rạp, diện tích của phủ tương đối lớn.
- Tới đây làm gì, đây không phải là một ngôi nhà cũ sao? Không có gì để xem. Bao Nghị có chút kinh ngạc, mắt nhìn khắp nơi.
- Cậu dùng ống nhòm xem phủ này tên gì? Diệp Phàm cười bí hiểm.
Bao Nghị dùng ống nhòm nhìn, nhất thời cả kinh, nói: - Không thể ngờ được.
- Không ngờ cái gì? Diệp Phàm cười nói.
- Nơi ở cũ của Akiyama Linyifu đại sư.Mấy năm trước còn khiêu chiến với Thái Cực Trần Vô Ba đại sư ở Yến Kinh. Kết quả là lưỡng bại câu thương. Nhưng lúc đó nghe nói là Trần Vô Ba bị thương mà thất bại trước. Còn Akiyama hình như bị trúng độc. Bao Nghị nói.
- Ha ha, chính xác là như vậy. Sau khi Akiyama trúng độc lại từ họa thành phúc. Ông ta được Hải Xà Vương giúp đỡ nên lại có thể đột phá lên tới giai đoạn thứ 11. Hơn nữa, gần 2 năm qua lại đột phá tới bán tiên thiên. Tốc độ đột phá này của ông ta khiến ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Diệp Phàm cười nói.
- Diệp lão đại nói hơi quá rồi, ông ta làm sao mà nhanh hơn Diệp lão đại được.
Akiyama bây giờ bao nhiêu tuổi rồi, ít nhất cũng 50 rồi. Nhưng mới tới bán tiên thiên, còn anh thì sao, không thể so sánh được. Bao Nghị cười nói - Nhưng tôi không rõ Diệp lão đại tới đây làm gì? Không lẽ là muốn chào Akiyama đại sư? Dường như là không thích hợp lắm?
- Tôi và Akiyama Linyifu còn có chút quan hệ. Năm đó tôi đi Y Hạ Ma Cung thì gặp ông nội của ông ta, coi như là ông nội đi, tên là Akiyama Mita
Người này là một cao thủ, ngang sức với Trương Vô Trần của Võ Đang. Vì trong tay ông ta có chìa khóa, có liên quan đến bí mật của núi Xương Bối.
Và tôi với ông ta đã trao đổi, tôi có được chiếc chìa khóa đi, còn điều kiện chính là đem đầu của Akiyama Mita đưa đến tay Akiyama Linyifu.
Chuyện này tôi cũng làm được. Nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ, mấy năm trở lại đây công lực của Akiyama Liyifu tiến bộ nhanh như vậy, không lẽ thật sự gặp được Hải Xà Vương?
Điều này thật sự rất đáng nghi. Diệp Phàm nói.
Điều này thật sự có chút khó đoán, người tôi muốn đến gặp thật sự là con gái của Akiyama Linyifu, Akiyama Mako.
Năm đó hai người vô tình gặp nhau khi Diệp lão đại chừng 20 tuổi. Còn Akiyama Mako chỉ là một cô gái mười mấy tuổi còn mơ mộng.
- Anh nghi ngờ có liên quan đến đầu của Akiyama Mita?
Bao Nghị hỏi.
- Đúng vậy, Akiyama Mita giỏi nhất chính là Hồng huyết đao pháp. Mà Akiyama Mita lại không có cơ hội để truyền lại cho cháu mình là Akiyama Linyifu.
Mà lại trao đổi với tôi là đưa đầu chứ không phải là Hồng huyết đao pháp. Tôi nghĩ, đầu của hắn nhất định có liên quan đến Hồng huyết đao pháp.
Trước kia công lực của tôi cũng không cao, không thể hiểu rõ được chuyện này. Nhưng bây giờ hồn khí của ngườ chết còn có thể tồn tại.
Tôi đang nghĩ, Akiyama Mita có phải là biết một bí thuật nào đó hoặc là nhà Akiyama có cách đặc biệt có thể làm cho ông ta giữ trí nhớ trong đầu trong một thời gian ngắn.
Chuyển Hồng huyết đao pháp hoặc là bí thuật gì khác chuyển cho Akiyama Linyifu. Diệp Phàm nói.
- Còn có một khả năng, vậy nghĩa là Akiyami Mita cùng cấp độ với Trương Vô Trần.
Liệu ông ta có thể lưu giữ nội khí tinh thuần nhất ở trong đầu bằng hình thức nào đó. Sau đó truyền nội khí này cho Akiyama Linyifu.
Còn có Hồng huyết đao pháp cho nên mấy năm nay công phu của Akiyama Linyifu mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy.
Bởi vì có nội khí tinh thuần của Akiyama Mita giúp đỡ mà. Hơn nữa, tôi đoán là nhà Akiyama còn bí mật khác.
Chỉ là Akiyama Linyifu không hiểu được mà Akiyama Mita nói cho ông t biết hoặc là nói ở nơi khác có bí mật gì đó.
Anh không phải là nói là bí mật của núi Xương Bối sao? Tôi nghĩ, chìa khóa đó có phải còn có bí mật gì khác? Bao Nghị phân tích rất thấu đáo.
- Ha ha, không hổ là xuất thân từ cảnh sát. Năng lực phân tích đúng là đỉnh cao.
Đúng là như vậy, tôi cũng có suy nghĩ này. Năm đó tại sao Akiyama Mita lại đưa chiếc chìa khóa núi Xương Bối cho tôi.
Phải biết rằng, ông ta bị chính đồ đệ của mình ám toán, sau đó lại bị tên này tra tấn đến suýt nữa thành phế nhân nhưng ông ta cũng không để lộ ra bí mật của chiếc chìa khóa.
Mà gặp tôi thì liền giao cho tôi. Trong đó có chút vấn đề. Tôi nghĩ, chiếc chìa khóa này có rất nhiều bí mật. Diệp Phàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.