Chương trước
Chương sau
- Bí thư Hướng, bọn họ không giao người ra. Vừa thấy Hướng Đông Phương tiến vào, Tôn Vân liền phẫn nộ nói.
- Chủ nhiệm Vương, sao lại như vậy? Hướng Đông Phương nghiêm mặt hỏi.
- Thật xin lỗi Bí thư Hướng, người không thể giao cho các vị được. Đây là công tác của chúng tôi. Vương Phong cũng cứng rắn nói.
Diệp Phàm trong lòng rất thoải mái, nhưng miệng cũng cười lạnh nói:
- Chủ nhiệm vương, chúng tôi không đến để dẫn người đi, chỉ yêu cầu gặp một chút mà thôi. Không lẽ cấp trên mới giao quyền phá án cho ông sao?
- Cái này Vương Phong nhất thời nghẹn họng.
- Ừm, chúng tôi gặp một lát cũng không được sao? Hướng Đông Phương vừa nhìn, đã biết cấp trên không thể như vậy, cho nên cũng nói thêm vào.
- Bí thư Hướng, người đang được bí mật thẩm vấn, cho nên tạm thời không thể để các vị gặp được. Vương Phong thiếu chút nữa thì phát điên.
- Đồng chí Vương Phong, tuy rằng vụ án này là do anh chủ sự, nhưng chúng tôi cũng là bên hỗ trợ chủ yếu. Hơn nữa, vụ án này lúc ban đầu là do chúng tôi làm chủ. Anh đem người đi như vậy là không coi chúng tôi ra gì. Chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi còn có mật báo hay sao. Đây là anh đang nghi ngờ chúng tôi. Tôn Vân khí thế lên, nói.
- Không phải ý như vậy, đồng chí Tôn Vân, anh hiểu lầm rồi. Vương Phong gấp đến độ đổ mồ hôi hột, vốn việc người bị Vương Triều đem đi đã khiến ông ta phát điên rồi, bây giờ còn gặp việc này, chỉ có thể cứng rắn chống lại thôi. Truyện Khác
- Không phải có ý đó thì có ý gì, chẳng lẽ đang né tránh Diệp Phàm tôi hay sao? Dù có né tránh Diệp Phàm tôi thì cũng nên báo một tiếng với Bí thư Hướng đúng không? Chẳng lẽ ông nghi ngờ Bí thư Hướng sẽ mềm tay, Bí thư Hướng để lộ bí mật hay sao? Diệp Phàm đổ thêm dầu vào lửa.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi nói không tin tưởng Bí thư Hướng lúc nào? Đừng có cắn người lung tung như vậy. Cậu công kích nhân thân Vương Phong tôi tôi còn chưa nói kìa. Tôi thấy cậu chính là lòng dạ khó lường. Vương Phong mạnh mồm nói.
- Cắn người, câu này của ông có ý gì? Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Người ta nói Trợ lý Diệp là "cái đó"
Tôn Vân cũng chọc tức nói.
- Là cái gì, Vương Phong, ông nói rõ ra cho tôi. Hôm nay nếu ông không nói rõ thì tôi không để yên cho ông đâu. Diệp Phàm chỉ tay vào mặt Vương Phong nói.
- Cắn người ở đây chính là ăn nói lung tung, tôi không có ý nói cậu là cái gi cả. Điểm này cậu phân biệt cho rõ ràng một chút. Vương Phong ngoan cố.
- Mẹ kiếp, ông nghĩ Diệp Phàm tôi là thằng ngốc có đúng không? Đến ý tứ của câu này cũng không hiểu. Tôi được Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật TW Lục Hải Bình đích thân giao nhiệm vụ xuống dưới đốc thúc vụ án. Ông không những không cho tôi gặp người còn bí mật đưa người đi. Ông đang nghi ngờ tôi có đúng không? Ông nghi ngờ tôi chính là đang nghi ngờ Bí thư Lục. Vương Phong, lá gan của ông cũng không nhỏ nhỉ? Dưới không tin tưởng Bí thư Hướng, trên nghi ngờ Bí thư Lục. Tôi không hiểu ông đang làm cái quái gì nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi không nghi ngờ Bí thư Lục, tôi sao có thể nghi ngờ Bí thư Lục được chứ. Diệp Phàm, lời này cậu đừng có nói lung tung. Vương Phong phát điên rồi, giọng nói đầy vẻ ấm ức. Lời này của Diệp Phàm đúng là cũng hơi nặng, nếu để Bí thư Lục nghe được thì khỏi nói đến hậu quả nữa.
- Vậy thì ông đang nghi ngờ Bí thư Hướng? Diệp Phàm hừ lạnh.
- Họ Diệp kia, rốt cuộc là mày muốn làm gì? Vương Phong chỉ tay vào Diệp Phàm quát.
- Cậu ấy muôn làm gì à, tôi nghi ngờ ông mới đang giở trò thì có. Đồng chí Diệp Phàm là được Bí thư Lục đích thân giao nhiệm vụ, ông tự ý đem người đi như vậy, bây giờ chúng tôi yêu cầu gặp người ông cũng không cho gặp. đồng chí Vương Phong, tôi thật sự không hiểu ông làm như vậy là để làm gì? Tôi thực sự nghi ngờ hành vi này của ông. Lời này của Hướng Đông Phương cũng rất nặng nề.
- Ủy ban Kỷ luật phá án bí mật, tôi không muốn để nhiều người biết, trước khi vụ án được điều tra rõ ràng thì tất cả đều phải bảo mật. Cho dù các vị là bên hỗ trợ chủ yếu, nhưng vì vụ án quan trọng, chúng tôi có thể độc lập phá án. Việc này tôi sẽ báo cáo với trưởng ban Lan. Đến khi nào cần sự giúp đỡ của các vị thì tôi sẽ thông báo. Vương Phong không còn các nào khác, biết lời này sẽ đắc tội với Hướng Đông Phương nhưng cũng đành phải nói như vậy.
- Được lắm đồng chí Vương Phong, thời điểm điều tra vụ án ông quăng chúng tôi ra bên ngoài như vậy. Ông nghi ngờ chúng tôi, chúng tôi càng nghi ngờ ông. Thôi được rồi, nếu ông đã muốn phá án độc lập thì cứ làm như vậy đi, Hướng Đông Phương tôi sẽ chống mắt lên coi. Tôi muốn nhìn xem ông sẽ đưa vụ án này đi đến đâu. Hướng Đông Phương cười lạnh nói.
- Cậu lại đây. Diệp Phàm đột nhiên chỉ tay vào một đồng chí trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật đứng phía sau Vương Phong nói.
- TrợTrợ lý Diệp gọi tôi. Cán bộ trẻ tuổi kia sửng sốt.
- Đúng vậy, cậu tên gì, đến đây một chút, tôi có việc muốn hỏi cậu. Diệp Phàm nói.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Chu Lâm. Chu Lâm nói xong liền đi tới.
- Đồng chí Chu Lâm, cậu nói một chút, Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh đang ở chỗ nào. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Cái nàycái này
Chu Lâm định nói, nhưng nhìn Vương Phong lại không dám.
- Đồng chí Chu Lâm, bây giờ tôi thay mặt Bí thư Lục của Ủy ban Kỷ luật TW đang hỏi cậu. Cậu nghĩ cho kỹ, không nói cũng được, nhưng Diệp Phàm vẻ mặt như đang nghiền ngẫm, nhìn Chu Lâm nói.
- Chủ nhiệm Vương, việc này Chu Lâm sắp khóc nhìn Vương Phong.
- Hừ! Vương Phong hừ lạnh một tiếng không đáp.
- Chu Lâm, lời của Bí thư Lục cậu cũng không nghe có đúng không? Diệp Phàm đột nhiên thi triển Hóa âm mê thuật vào người Chu Lâm.
- Người mất tiêu rồi. Chu Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, vừa khóc vừa nói.
- Mất tiêu rồi, có ý gì vậy? Hướng Đông Phương vừa nghe, lớn tiếng hỏi.
- Bị người ta cướp đi rồi. Chu Lâm không thể không nói sự thật.
- Ai cướp? đồng chí Vương Phong, ông giải thích việc này đi. Hướng Đông Phương nói.
- Haiz, Chu Lâm, cậu nói sự thật đi. Vương Phong cúi đầu xuống, mặt mày u ám.
- Vừa rồi có hai người mặc áo đen xông vào cướp người đi rồi. Chu Lâm nói.
- Đồng chí Vương Phong, ông đang làm cái quái gì thế? Vừa rồi không cho gặp người, giờ lại nói người bị cướp đi rồi. Rốt cuộc là ông đang chơi trò gì vậy? Tôi thấy vấn đề của ông rất nghiêm trọng. Tôi sẽ trực tiếp trao đổi với Trưởng ban Lan của các ông. Hướng Đông Phương lớn tiếng hỏi.
- Bí thư Hướng, việc này tôi phụ trách, người đích xác là bị cướp đi rồi. tôi đang chuẩn bị báo cáo lên tỉnh nhờ hỗ trợ đi tìm. Vương Phong mặt đen lại.
- Phụ trách, ông phụ trách được không? Nếu không tìm được người, hoặc người bị giết chết rồi thì ông đến mà phụ trách nhé. Đây chính là thủ phạm chính của vụ án đấy. Hướng Đông Phương hừ lạnh nói.
- Cái này thật sự có vấn đề Bí thư Hướng ạ, tôi nghi ngờ căn bản là Vương Phong cố ý đem người đi. Ông nghĩ xem, Vương Phong dẫn theo nhiều người như vậy canh chừng, người làm sao có thể bị cướp đi được trong giây lát như thế chứ? Vương Triều hừ lạnh nói.
- Đúng vậy, bao nhiêu người canh hư vậy lại để bị cướp đi, hai tên áo đen kia phải là người biêt pháp thuật. đồng chí Vương Phong, việc này ông phải nói cho rõ ràng. Vẻ mặt Hướng Đông Phương nghiêm khắc, cơ hội đến tay, Hướng Đông Phương tuyệt đối không nương tay.
- Tôitôi Sắc mặt Vương Phong càng lúc càng đen, thân mình run lên bần bật đến mức sắp ngã khuỵu xuống, người bên cạnh phải vội đỡ lấy ông ta.
- Bệnh cũ của Chủ nhiệm Vương lại tái phát rồi, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Có đồng chí vội nói. Hướng Đông Phương vừa thấy cũng đành phải gật đầu để người đưa ông ta vào viện, nếu không ông ta lăn ra chết thì mình cũng phiền phức.
- Khoan đã, tôi biết một chút y thuật, để tôi kiểm tra xem. Diệp Phàm sớm phát hiện người này giả vờ, cho nên nhấn vào huyệt vị của ông ta.
Vương Phong nhịn không được bèn nhảy lên.
- Trợ lý Diệp y thuật lợi hại, chỉ như vậy thôi đã chữa được rồi. Hướng Đông Phương tán thưởng nói, nhưng ý châm chọc trong đó thì ai cũng biết.
- Có gì đâu Diệp Phàm cười nói.
- Chủ nhiệm Vương, sao không nói gì vậy? Tôn Vân châm chọc nói.
- Haiz, việc này tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, tôi sẽ thỉnh tội với lãnh đạo. Các vị mau nghĩ cách tìm người đi. Việc này, tôi sai rồi. Vương Phong thở dài, cả người lập tức suy sút xuống.
- Trợ lý Diệp, chúng ta bây giờ tìm người mới là quan trọng. Tôi phải về sắp xếp một chút. Hướng Đông Phương nói.
- Vâng, tôi còn có chuyện phải đi trước. Diệp Phàm nói, Vương Triều lái xe, không lâu sau xe chở hai người Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh chạy thẳng đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt.
- Bọn họ dù có lật tung thành Thủy Châu lên cũng đừng hòng mà tìm được. Vương Triều cười nói.
- Hừ, Vương Phong muốn phân cao thấp với chúng ta phải để ông ta nếm mùi đau khổ. Thẩm vấn xong, thời điểm thích hợp sẽ ném người ra ngoài là được. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cứ giam đến nửa thán để cho Vương Phong sốt ruột cho sướng, đến lúc đó không chừng Ủy ban Kỷ luật TW cũng xử lý ông ta. Vương Triều nói.
- Thôi khỏi, chúng ta giam lâu thì Lô Minh Châu cũng không ra dược, có chừng mực thôi. Diệp Phàm khoát tay nói.
Nghe nói Diệp Phàm sắp đến, tư lệnh viên Căn cứ Vịnh Lam Nguyệt trung tướng Lâm Hoành và Tư lệnh phó trung tướng Cố Thiên Kỳ và thủ trưởng Báo Săn là Trịnh Phương đều đứng bên ngoài sơn động đi vào Báo Săn để nghênh đón.
Hại thiếu tá gác cổng không dám ra ngoài, tưởng rằng hôm nay có lãnh đạo lớn nào đến.
Nhìn thấy xe Diệp Phàm liền chào hỏi rồi mở cửa cho xe vào, không lâu sau xe dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.