Chương trước
Chương sau
- Không thể nói như vậy được, tôi rất vui vì các cổ đông chúng ta có thể tiếp xúc thân mật với nhau; việc kinh doanh luôn gắn liền tới chính trị nữa.
Chúng ta hoàn toàn có thể hòa hợp lại một cách tốt nhất. Thúc đẩy hoạt động kinh doanh thương mại trong chính trị, việc kinh doanh có thúc đẩy phát triển kinh tế và chính trị không?
Hai cái này hỗ trợ lẫn nhau. Cũng không phải nói là không có một chút liên quan nào. Lấy một cán bộ làm ví dụ, muốn có thành tích ở nơi mình làm phải phát triển kinh tế, để phát triển kinh tế, còn phải dựa vào hoạt động kinh doanh có phải không? Diệp Phàm cũng nói.
- Phó chủ tịch tỉnh Diệp nói cũng có lý, bất cứ lúc nào tập đoàn Cổ Thị Kim Lăng chuẩn bị trong vòng luẩn quẩn. Chỉ cần ở trong vòng luẩn quẩn này, tập đoàn Cổ Thị Kim Lăng sẽ đuổi kịp thôi. Cổ Thiên Tắc bày tỏ thái độ thêm một lần nữa
- Tôi phải cảm ơn các cổ đông, tuy nhiên, là một cổ đông, tôi muốn nghe một chút về tình hình Chủ tịch thành phố Kim Lăng là Khương Quân Sơn. Đối với người này, tập đoàn Cổ Thị các anh cũng là một tập đoàn lớn ở thành phố Kim lăng. Tập đoàn lại phát triển đến thủ đô, cho nên, hẳn là đã tiếp xúc qua với người này? Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, Khương Quân Sơn là người như thế nào? Cổ Thiên Tắc trầm ngâm một chút mới lên tiếng, - Tính cách của người này rất mạnh mẽ, tác phỏng và bản lĩnh đều rất cương quyết.
Hơn nữa, anh ta là Phó Chủ tịch tỉnh kiêm nghiệm Chủ tịch thành phố Kim Lăng. Thời gian kiêm nghiệm cũng không dài thì đi tới tỉnh Thiên Vân các anh.
Mặc dù thời gian không phải là dài, tuy nhiên, tôi nghe nói anh ta cùng với Bí thư Thành ủy Kim Lăng cũng từng đập bàn với nhau. Tôi đã nghe nói qua về một sự kiện rất lớn đó là nhà máy sản xuất đồ chơi bị hủy.
Lúc ấy quy mô đầu tư nhà máy sản xuất đồ chơi Thiên Hà đạt tới mười triệu, bởi vì vấn đề ô nhiễm môi trường cho nên cơ quan bảo vệ môi trường đã yêu cầu nhà máy đóng cửa.
Tuy nhiên, cơ bản người ta không làm theo yêu cầu của cơ quan bảo vệ môi trường. Nghe nói, cổ đông lớn nhất của nhà máy sản xuất đồ chơi Thiên Hà đến từ thủ đô.
Trong lúc chờ vụ kiện, Khương Quân Sơn kiêm nhiệm thêm chức Chủ tịch thành phố Kim Lăng. Trên danh nghĩa này liền đưa ra yêu cầu lập tức đóng cửa để chỉnh đốn và cải tạo nhà máy sản xuất đồ chơi Thiên Hà.
Cuối cùng họ vẫn làm theo ý của mình cơ bản không làm theo yêu cầu. Trong lúc tức giận Khương Quân Sơn đã huy động hàng chục cái máy xúc tiến vào xưởng sản xuất của nhà máy sản xuất đồ chơi Thiên Hà.
Chủ tịch thành phố Khương ra mặt, hiệu quả liền khá rõ nét. Tuy nhiên, việc này đã để lại rất nhiều tiếng vang lớn, đến tận thủ đô.
Cuối cùng, tất nhiên nhà máy sản xuất đồ chơi Thiên Hà cũng bị phá bỏ. Phải di chuyển đến chỗ khác. Tuy nhiên, đối với một thành phố đang được xây dựng lại vấn đề bảo vệ môi trường là rất nghiêm.
Trong chuyện này, rất nhiều người đều nói Khương Quân Sơn làm rất đúng. Đặc biệt, người dân thành phố Kim Lăng đánh giá rất cao Chủ tịch thành phố Khương.
Hơn nữa, cũng có rất nhiều người nói rằng, để có thể xử lý nhà máy sản xuất Thiên Hà hẳn anh ta phải có chỗ dựa rất vững chắc ở thủ đô.
- Đúng, chắc chắn người đứng sau rất mạnh. Nếu không không thể trong một thời gian ngắn ngồi vào chức Phó Chủ tịch tỉnh được. Tốc độ đề bạt này chẳng khác nào tên bắn cả. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, cấp cán bộ lãnh đạo như bọn họ không có đường dây rất mạnh thì không có khả năng leo cao hơn. Tuy nói tôi cũng ở trong vòng hỗn độn này, những chuyện cơ chế như thế này cũng từng thấy qua rồi.
Cổ Thiên Tắc cười nói.
- Chính trị nó là thế mà. Diệp Phàm cười nói.
Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm kiểm tra đồ đạc một chút rồi đi thẳng đến nhà Ninh Chí Hòa.
Ninh Chí Hòa đang đọc báo, vừa thấy Diệp Phàm đi vào liền hỏi: - Diệp Phàm, nghe nói cháu nghe được tin tức Phương Thành ở đâu rồi có phải không?
- Đúng vậy, đã biết một ít tin tức rồi. Diệp Phàm gật đầu ngồi xuống.
- Mau nói một chút đi? Phí Hương Ngọc không nhịn được. Vì thế Diệp Phàm lựa chọn những tin tức có liên quan đến Phí Phương Thành để nói.
- Ừ. Mấy năm qua không gặp anh ấy rồi, không biết giờ thế nào. Giọng nói của Phí Hương Ngọc có chút nghẹn ngào.
- Cháu dự định khi nào bắt đầu đi tìm anh ta? Ninh Chí Hòa hỏi.
- Phỏng chừng trong tháng hai. Diệp Phàm nói.
- Ừ, hy vọng anh ấy còn sống.
Phí Hương Ngọc lại thở dài.
- Sư phụ sẽ không chết. Diệp Phàm nói, quay người hỏi, - Chú Ninh, đã điều Bố Hoa Thanh đến Tây Bộ lo liệu, lúc trước một chút tin tức cũng không có.
- Ừ, việc này cũng rất bất ngờ. Mấy hôm trước tôi cũng mới hiểu được việc này. Trong việc này. Đồng chí Hoa Thanh rất giữ bí mật. Ninh Chí Hòa gật đầu nói.
- Chuyện này vốn là việc tốt, tuy nhiên, chỉ sợ ông ta có điều nghĩ không thông thì rất phiền toái. Diệp Phàm nói.
- Ha hả, Diệp Phàm. Không nên nghĩ lòng dạ đồng chí Hoa Thanh lại hẹp hòi như vậy. Từ ngày đồng chí Hoa Thanh đi lên từ tỉnh Thiên Vân chúng ta, anh ta vẫn sẽ có một phần tình cảm yêu mến dành cho chúng ta.
Trước kia có một vài xung đột nhỏ trong tỉnh cũng là chuyện bình thường. Hiện tại ông ta là cán bộ lãnh đạo cấp cao, chắc chắn cách nhìn của ông ta sẽ rộng lớn hơn.
Hơn nữa, lúc đó đồng chí Hoa Thanh cũng muốn làm một chút sự nghiệp. Mọi việc làm đều có cạnh tranh.
Có cạnh tranh đương nhiên là có xung đột. Bây giờ ông ta sẽ không muốn nói đến những chuyện phiền toái trước kia. Vẻ mặt Ninh CHí Hòa cười nhạt nói.
- Vâng, cháu cũng tin vào tầm nhìn của Chủ tịch tỉnh Bố. Diệp Phàm gật đầu nói, quay người hỏi, - Đồng chí Khương Quân Sơn mới tới đây cũng là nhân vật có thế mạnh?
- Ha hả. Mạnh thì làm gì chứ? Định chĩa vào ai chứ. Cũng chỉ tương đối mạnh thôi. Ninh Chí Hòa cười nói.
- Xem ra, chú Ninh đã sớm định liệu trước rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Sau khi bộ máy Tỉnh ủy sau khi điều chỉnh thì có thể nắm trong tay một cách toàn diện hơn.
Có một số việc cũng cần phải có thời gian, cháu có vội vàng cũng vô dụng. Tuy nhiên, cứ hướng về phía trước có thể có thêm được một số hiểu biết cơ bản. Ninh Chí Hòa thuận miệng nói, đáng nhẽ không muốn nói những điều này, tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm giác được tình hình gần đây của Ninh Chí Hòa cũng không thật tốt.
Diệp Phàm đi ra đằng sau Ninh gia gọi điện thoại cho nhạc phụ nói chuyện phiếm một lúc. Diệp Phàm rất khâm phục tầm nhìn và kinh nghiệm của nhạc phụ. Quan điểm và cách nhìn của lãnh đạo khác không giống như vậy.
- Cấp trên sau khi điều chỉnh xong thì đồng chí Chí Hòa sẽ càng khó sống hơn đây. Kiều Viễn Sơn nói.
- Sự điều chỉnh lần này đối với tỉnh Thiên Vân chính là một cuộc điều tra. Bí thư Kim Nhân Viễn đi, còn Đường Quang Hùng đến đây.
Nghe nói Đường Quang Hùng cũng có một chút quan hệ thân thích. Không lâu sau Chu Tuế Nguyệt cũng đi rồi, lại đón Nhậm Thời Mãn.
Đường Quang Hùng và Nhậm Thời Mãn dường như cũng ở trong vòng luẩn quẩn. Không lâu, lại điều chỉnh Bố Hoa Thanh đi còn Khương Quân Sơn đến đây.
Thời gian điều chỉnh cũng không dài.
Có phải là cấp trên liên thủ chèn ép Phí hệ ở trong vòng luẩn quẩn? DIệp Phàm hỏi.
- Con sai rồi, việc điều chỉnh này chỉ chuyện bình thường. Không riêng gì ở tỉnh Thiên Vân, các tỉnh khác cũng giống như vậy.
Cho dù là tỉnh nào, đều không có khả năng khiến cho một nhà độc đại. Nghệ thuật giữ cân bằng là cách bền vững trong quan trường.
Giống như bây giờ ánh sáng của tập đoàn Hoành Không rất chói mắt. Cho nên, con đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban quản lý khu kinh tế sau đó cấp trên sắp xếp đồng chí Nhậm Thời Mãn đến để cân bằng Khu kinh tế Hoành Không một chút.
Bằng không, khu kinh tế Hoành Không sẽ sớm biến thành hậu viên của Diệp Phàm con. Đấy là điều cấp trên không muốn nhìn thấy, cho dù là con có làm được gì, thành tích có lớn đến mấy cũng không được.
Bởi vì, cấp trên không muốn nhìn thấy khu kinh tế Hoành Không trở thành một tỉnh con trong một tỉnh lớn. Như vậy một khi mất đi sự cân bằng sẽ ảnh hưởng đến sự mất cân bằng trên địa bàn tỉnh.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Có phải bước tiếp theo chính là điều chỉnh vị trí của con? Diệp Phàm hỏi.
- Làm sao con thấy được? Kiều Viễn Sơn giống như đang nghiên cứu con rể mình.
- Có thể nói tập đoàn Hoành Không đã đi vào đúng quỹ đạo, cũng có thể nói là nó đã phát triển. Mà việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không càng đánh dấu sự phân ranh giới với tỉnh Thiên Vân. Mà tác dụng của con đã thể hiện ra, tiếp tục làm nữa không khói có cảm giác chắp vá. Diệp Phàm nói.
- Ha hả, con nói cũng đúng. Thật ra cấp dưới nói khó nghe là một quá trình thu hoạch.
Cho dù có sóng gió cũng chỉ là một ít phong ba thôi, ảnh hưởng không lớn đến tình hình chung của đại quy hoạch Hoành Không.
Trong mắt lãnh đạo Diệp Phàm con chính là một nhân tài, có thể nói là một đi tướng đi đầu trong quân đội.
Xông pha chiến đấu đều cần con đi trước, khi chiến tranh đã thành công không cần con làm như thế nữa.
Các địa phương trong đất nước chúng ta cần phải tấn công là không ít. Kiều Viễn Sơn cười nói.
- Và con chính là một trong ba nhân vật đó. Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực.
- Việc này có cái gì không tốt chứ, lúc cấp trên cần con đi xung phong có phải đã trang bị cho con vũ khí tinh xảo rồi.
Trong quan trường con nói là cái mũ. Con hiểu được mũ là đủ rồi, không cần quan tâm đến cái gì khác?
Hơn nữa, mượn khu kinh tế Hoành Không để nói. Con đã giành được tất cả những thành tích mà con muốn rồi.
Chiến tích này đã đủ làm hoa mắt người khác. Dù sao con cũng phải lưu lại điểm gì đó cho các đồng chí khác có phải hay không?
Con chiếm hết toàn bộ sẽ bị người ta ghen ghét. Hơn nữa, khu kinh tế Hoành Không là một chỉnh thể. Khu kinh tế là kết quả cố gắng chung của toàn thể các đồng chí.
Tất cả trong tay của con nó cũng rất khó để tiêu hóa. Kiều Viễn Sơn nói.
- Bước tiếp theo con nên đi chỗ nào? Diệp Phàm hỏi.
- Con hỏi cha việc này cha cũng không rõ lắm, bởi vì, một chút dấu hiệu trước mắt cũng không có. Tuy nhiên, cha cảm thấy con có một thời gian dài rất ngốc. Kiều Viễn Sơn nói, quay người hỏi, - Vậy con muốn đi đến đâu làm việc?
- Việc này nhất thời con vẫn chưa nghĩ ra. Diệp Phàm nói.
- Tạm thời không cần phải suy nghĩ, cứ kết thúc thật tốt công việc của tập đoàn Hoành Không là được rồi. Mà khu kinh tế vừa mới khai trương, vạn sự khởi đầu nan. Tuy nói quả đào này phỏng chừng con không hái được. Nhưng mà, có nền tảng tốt cấp trên cũng sẽ nhìn thấy. Kiều Viễn Sơn nói.
8 giờ 30 sáng hôm sau Diệp Phàm đi tới Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tổng cộng có 11 đồng chí trong ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân, phân công như sau.
1, chủ tịch tỉnh, đồng chí Khúc Chí Quốc.
2, Thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, Khương Quân Sơn.
3, Thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh, Nhâm Thì Mãn
4, Phó chủ tịch tỉnh công nghiệp, Thái Cường
5, Phó chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Vân
6, Phó chủ tịch tỉnh Phong Hồ Trữ
7, Phó Chủ tịch tỉnh Yến Nguyệt
8, Phó chủ tịch tỉnh Triệu Sảng
9, Phó chủ tịch tỉnh Diệp Phàm
10, Trợ lý Chủ tịch tỉnh Lưu Minh Nguyệt
11, Trợ lý Chủ tịch tỉnh Cái Thiệu Trung
Diệp Phàm là thành viên trong bộ máy được sắp xếp ở vị trí thứ chín, cao hơi một chút so với hai vị Trợ lý Chủ tịch tỉnh Lưu Minh Nguyệt và Cái Thiệu Trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.