Chương trước
Chương sau
- Đứng lại.
Không ngờ là một lực khí truyền đến người, suýt nữa thì hai người ngã xuống đất, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Đinh Thiên vẻ mặt u ám đang lom khon.
- Dương Đinh Thiên, ông muốn làm gì? Ra vào phong giới chỉ có Diệp Phàm mới được, nếu không ông sẽ chết trong nấm mồ đó. Hình như bây giờ Diệp Phàm đang gặp nguy hiểm, nếu 3 chúng ta không cứu cả đời sẽ ở cùng với quan tài này đấy.
Lệ Vô Nhai hừ nói.
- Hừ, không qua thì không qua.
Dương Đinh Thiên
- Ông thì tính cái gì, lão Hồng Tà sẽ đi vào một vòng.
Hồng Tà tức giận xoay người chạy về phía phong giới.
Nhưng Dương Đinh Thiên lại đánh một quyền, Lệ Vô Nha vừa nhìn thấy liền chạy đến liên thủ với Hồng Tà chiến với Dương Đinh Thiên.
- Không đâm, chúng ta đâm một cái cho hết đi. Con heo quái dị này, ông xem hình như nó còn đang mỉm cười. Hình như con heo này chưa chết.
Thiên Hạo Tử nói.
Diệp Phàm vội nhìn đúng là vừa rồi con heo không chút động tĩnh nào khác hắn bây giờ hình như nó đang mỉm cười.
Con con dơi của mình thì đang đứng trên mặt đối phương. Diệp Phàm thử, phát hiện ra mình không thể khống chế được con rơi nữa, chỉ là vẫn cảm giác được một chút về con dơi.
- Nhưng tôi không thể mất con dơi được, ông mau chạy đi.
Diệp Phàm lêu lên.
- Cậu còn ảo tưởng con dơi của cậu à, con dơi quan trọng hơn mạng cậu sao?
Thiên Hạo Tử nói.
- Mẹ kiếp, dù sao may đến thử giúp tôi một tay.
Diệp Phàm chửi, Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông bị chọc tức.
Diệp Phàm cảm nhận có một lượng lực lớn rót vào cơ thể mình, suýt nữa thì có cảm giác nổ. Biết Thiên Hạo Tử cùng với Lô Đinh Tông gặp chuyện xấu.
Nhưng, lúc này cũng không kịp làm gì cả, Hắn chú ý theo trong Bá Vương kim thương, đột nhiên kim thương tóat ra một ánh sáng.
Từng tia lửa bắn ra, Thiên Hạo Tử nhìn thấy tức giận. Diệp Phàm kinh hãi giật mình.
Vội chạy đi cầm lấy Bá Vương kim thương kia đâm về phía quan tài thủy tinh, ánh điện lóe lên “bàng” một tiếng.
Nhưng cũng chỉ vô dụng. Diệp Phàm lại dốc lực giống như sát cũng không có cách nào phá được.
- Đã sớm nói với cậu là vô ích rồi, hai là mau chạy đi. Con heo này thật đáng sợ, gay rồi, có phải cậu kích thích nó bây giờ nháy mắt không?
Thiên Hạo Tử nói.
Diệp Phàm vừa nhìn con heo này giống như đã ngủ lâu bây giờ mới tỉnh lại, mắt mấy lông mi động đậy.
Diệp Phàm hết cách, đành phải đứng lên.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh nhưng tiếng nói hình như biến dị, rõ ràng là đang tức giận. Thật là âm thanh có tính chất giống với người ngoài hành tinh của phim khoa học viễn tưởng.
- Bàng...
Đột nhiên con heo há miệng, hình như hơi thở của nó xuyên qua cả lớp quan tài thủy tinh đánh lên người Diệp Phàm.
Diệp Phàm liền cảm giác thấy trời đất rung chuyển. Cả người bị luồng khí sắc bén kia đánh cho xoay tròn đến mấy chục thước từ đầu xuống chân rồi ngã xuống.
- Tiểu tử, mau chạy đi.
Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông đều tức giận hét lên.
Nhưng lúc này Diệp Phàm như một con thuyền nhỏ bị sóng lớn đánh phải, căn bản là không thể khống chế được cơ thể. Diệp Phàm lấy tốc độ thật nhanh cũng sắp đụng được vào quan tài. Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông muốn dùng lực lúc này cũng không thể nào mà truyền cho Diệp Phàm được nữa.
Lúc này bên ngoài đột nhiên nổi lên trận cuồng phong. Diệp Phàm bị trân cuồng phong này cuốn lên không trung, giống như gió thổi lá bay xào xạc.
- Hình như là xung quanh 6 quan tài kia có động tĩnh rồi.
Lô Định Tông nói.
- Đúng vậy, trận cuồng phong này rất lạ. Hẳn là dòng khí trong 6 quan tài hình thành một trận cuồng phong. Luồng khí trong quan tài trung tâm này chính là ở trên người con heo kia. Xem ra, Lục đạo thái cực đang cùng khống chế con heo này.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cả Lục đạo thái cực đã chết, đến cả linh hồn cũng không còn thì sao phát ra được công lực? Hơn nữa, hồn khí của Tam Hóa kia đã tan dã hết rồi.
Lô Định Tông rất nghi ngờ chuyện này.
- Trên đời này nhiều chuyện thật thật giả giả ai có thể nói rõ được, ông nói hồn khí của Tam Hóa tan biến nhưng biết đâu người ra còn lưu lại một ít bên trong thi thể?
Thái cực phong giới này rất lạ, nội phong giới lại càng thần kì hơn. Liệu có phải những người này trước khi chết đều dự bị trước những luồng khí tấn công này.
Ông xem, phong giới này bảo tồn được mấy nghìn năm rồi. Chẳng lẽ bố trí nội khí tấn công đối phương lại không thể bố trí từ mấy ngàn năm trước sao?
Chính là những người này chết thật rồi, nhưng vẫn có thể lợi dụng sự bố trí tấn công ban đầu đúng không?
Thiên Hạo Tử nói.
- Chuyện này tôi cũng hiểu, nhưng chính xác có thể làm được. giống như là phong giới cũng có thể tấn công được.
Lô Định Tông nói.
Hai người phát hiện Diệp Phàm bị thổi càng nhanh hơn, nhanh đến mức thành một vũ điệu điên cuồng trong gió.
- Lạ thật. Giống như một loại múa võ gì đó.
Thiên Hạo Tử đột nhiên nói.
- Tôi cũng thấy lạ, ông xem dưới bước chân của Diệp Phàm hình như là 18 lần biến hóa của cá rồng. còn trên tay đánh có điểm giống như thái cực thôi thủ vậy.
Lô Định Tông nói.
- Đúng vậy, cái này cũng không hắn là thái cực lôi thủ trước kia cậu ta học. Mà là diễn cực cầu trong phái Võ Đang.
Thiên Hạo Tử nói.
- Trước kia là thôi diễn, bây giờ hình như là bố trí nội khí của Lục đạo thái cực dạy cậu ta bộ múa võ này. Biết đâu có thể ngăn chặn được bí pháp của con heo.
Thiên Hạo Tử nói.
Quả nhiên, không lâu sau Diệp Phàm giống như tỉnh lại. Trên không trung hắn mở mắt ra, các động tác tay lần lượt thay đổi phức tạp.
Lại một lúc nữa, trong tay Diệp Phàm xuất hiện một quả bích cầu lớn nhưng quả bóng chuyền, sau đó đập về phía quan tài thủy tinh.
Quả cầu to kia đập xuống nhưng cách quan tài thủy tính có 1m mà giống như đụng vào một bông hoa dường như không thể đập vào tiếp được.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên quả “bóng chuyền” giống như một lão tăng đang ngồi thiền vậy. Có âm thanh “chi đát” vang lên giống như cái gì đó đang sắp nổ tung tóe vậy.
- Nhìn thấy chưa, trong miệng con heo kia phun ra khí hình thành một phong giới trên quan tài. Diệp Phàm muốn tấn công cũng rất khó.
Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy. May mà khi của Lục đạo thái cực tương trợ cho cậu ta. Nếu không Diệp Phàm sớm đã xong đời rồi.
Con heo này rất thần bí, rốt cuộc là nó chơi cái gì? Một con heo mà có thể đấu với Lục đạo thái cực, quá lợi hại.
Lô Định Tông cảm thán nói.
- Nếu con heo này là sủng vật của Đán Phi Tử, ông thử nói xem sức tấn công của nó thế nào.
Thiên Hạo Tử nói.
- Khó nói lắm, Lục đạo thái cực tuy đều là những cao thủ thoát thần cảnh nhưng chết đã nhiều năm như vậy rồi.
Sức mạnh dự bị của họ còn không bằng khi sống. Còn sủng vật của Đán Phi Tử lại chưa chết.
Giống như rùa trường thọ có thể sống trên mấy ngàn năm. Giống như mị xà của Vũ Vương có thể sống đến mấy ngàn năm. Con heo này chưa chắc đã là giống tạp giao, có thể sống đến mấy ngàn năm cũng là chuyện thường.
Lô Đinh Tông nói.
- Cũng có lý.
Thiên Hạo Tử nói.
- Thình thình...
Diệp Phàm bị con heo bắn lên không trung nhưng vào lúc này Thiên Hạo Tử phát hiện ra 6 cái quan tài này đều phun mạnh mẽ ra một nội khí thẳng đến Diệp Phàm.
Một lúc sau, toàn thân Diệp Phàm bừng đỏ. Nhìn từ xa như người máu vậy. Bởi vì những nhánh cây gì đó trên người Diệp Phàm sớm đã bị bắn tan tành.
- Gay rồi, nội khí của Lục đạo thái cực rất cao, rất mãnh liệt, Diệp Phàm nuốt không được sẽ bị nổ tan xác.
Thiên Hạo Tử lo lắng nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lỗ Định Tông hỏi.
- Chúng ta hai bên cùng trợ giúp cậu ta một tay. Dùng thương Bá vương kia. Đem u hỏa ra trợ giúp.
Thiên Hạo Tử nói.
- Nhưng u hỏa cũng không đủ, nếu lại dùng cả hai chúng ta sẽ xong đời.
Lô Định Tông đau lòng nói.
- Sau này mất vẫn hơn là bây giờ mất, ít nhất trong thương vẫn còn một tia. Chúng ta ở bên này dùng cách tiến hành hôn mê. Khi nào Diệp Phàm có thể bổ sung u hỏa chúng ta sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không, cứ tình hình này bây giờ sẽ chết.
Thiên Hạo Tử nói.
- Đành phải như thế thôi.
Lô Định Tông cũng bất lực.
Quả bóng chuyền dưới mông Diệp Phàm đang di chuyển, lúc này lại có hai luồng khí mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể.
- Cậu dốc lực khống chế, chúng tôi giúp cậu.
Thiên Hạo Tử nói.
Có hai người giúp đỡ, khó khăn lắm Diệp Phàm mới khống chế được Lục đạo trong cơ thể. Một lúc sau, hai tiếng lay đồng rầm rầm.
Diệp Phàm có cảm giác đầu vô cùng đau đớn, hắn hét to hai tiếng. Nhưng, lúc bắt đầu sắp nổ ta xác thì dòng khí lại như trăm sông đổ ra biển hướng về phía đầu lưỡi.
Không lâu sau, hai huyện đạo Kim tân Ngọc dịch trong đầu lưỡi liền dừng lại. Diệp Phàm hiểu, hai ngoại đan điền của thuật cửu cung luyện hồn ở đầu lưỡi chính là Kim tâm và Ngọc dịch.
Lục đạo ở dưới cùng mở ra, hơn nữa trong nháy mắt đã tràn đầy một nửa.
Cảm giác tràn đầy sức mạnh, Diệp Phàm hướng về quan tài phun ra một tiếng “bàng” giòn vang, độc công trước kia chắc chắn là không thể tấn công được.
Bây giờ vì có Kim tân và Ngọc dịch, hai đạo đan điền tương trợ. Miệng độc đó đột nhiên hướng về phía quan tài hình thành một phong giới bên ngoài trực tiếp xuyên thẳng đánh vào mặt con heo bên trong quan tài thủy tinh.
- Ngao..
Con heo hình như rất đau, miệng hé ra. Con dơi của Diệp Phàm bay từ khe hở ra đi vào trong Nê hoàn cung của Diệp Phàm.
- Đi nhanh đi, ánh mắt của con heo này có hồng quang ra đấy. Có lẽ là cái máy giết rất lợi hại.
Lúc này, Thiên Hạo Tử nói với vẻ lo lắng.
- Trong miệng cũng giấu sát khí sao?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Ngu ngốc. Can tương phi kiếm của cậu khong phải cũng có thể tự co rút được sao? Bậc càng cao thì sử dụng binh khí càng thuận tay hơn. Hơn nữa, uy lực sẽ rất lớn.
Thiên Hạo Tử nói.
Quả nhiên, một vật như quả bóng bàn lớn màu hồng từ miệng con heo xông ra.
- Quả cầu này ít nhất cũng đạt đến hàng thất phẩm binh khí, hay là nghĩ cách làm binh khí.
Thiên Hạo Tử nói run rẩy.
Bởi vì, lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời của Thiên Hạo Tử chính là luyện ra lục phẩm binh khí. Mà bây giờ lại nhìn thấy thất phẩm binh khí đương nhiên là khiếp sợ mừng như điên. Lúc này ông ta dường như quen cả nguy hiểm, bảo Diệp Phàm đi làm binh khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.