Chương trước
Chương sau
- Cây thương đó thật lợi hại, cái này thật đáng tiếc.
Lão Phì nói.
- Tôi phải đi rồi, tôi phải đi về hỏi xem có phương pháp bổ cứu hay không?
Tên đầu trọc đứng lên muốn đi.
- Kẻ thù của ngươi không tìm được ra chứ?
Đương nhiên lão Phì không muốn để cho cao thủ như tên đầu trọc đi mất.
- So với thương của tôi, cái gì cũng không quan trọng.
Tên đầu trọc nói xong cố ý đi, lão Phì cũng không có biện pháp nào.
Diệp Phàm thử thúc dục con dơi truy đuổi, tuy nhiên, vẫn là phí công. Hắn có chút ủ rũ chuẩn bị lên đường quay lại đột nhiên nhìn lên tượng đá thấy có ánh sáng màu hồng phát ra.
Điều khiến cho Diệp Phàm càng khiếp sợ hơn chính là hư ảnh của tượng đá tự nhiên mở hai mắt ra, một ánh sáng Tử sắc bắn ra đến trên người con dơi.
Diệp Phàm thúc dục con dơi tránh ra, tuy nhiên, phát hiện như ánh sáng tử quang kia có tác dụng tập trung, giờ phút này con dơi giống như bị nhựa cao su dính vào không thể nhúc nhích một chút.
Ánh sáng tử sắc càng ngày càng đậm, con dơi dường như bị đốt trong lò toàn thân đau nhức. Con dơi chính là bộ phận quan trọng của Diệp Phàm, con dơi bị thiêu đốt bản thân cũng có thể cảm giác được nội khí bị mất đi, mà thân thể cũng cảm nhận được sự đau đớn.
Xong đời, trong lòng Diệp Phàm đang muốn chặt đứt liên lạc với con dơi.
- Cậu đừng nghĩ chặt đứt, không thể chặt đứt được đâu.
Lúc này, tự nhiên tiếng Lô Định Tông vang lên.
Phỏng chừng là sợi tử quang làm tan chảy mấy tiểu phong giới trên người con dơi. Cho nên, Lô Định Tông cũng tỉnh dậy.
- Có ý gì vậy, chẳng qua con dơi là nội khí thô tinh khiết ngưng tụ thành. Nó cũng không phải là thân thể chân chính của tôi. Nếu chặt đứt liên hệ nhiều nhất cơ thể chỉ có thể bị tổn thất thôi không đến mức khiến cho tôi cũng bị chết cháy theo?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu nghĩ quá ngây thơ rồi.
Lô Định Tông cười lạnh nói.
- Ông sợ tôi chặt đứt hay là để mình bị chết cháy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha ha…
Đột nhiên Lô Định Tông nở nụ cười điên cuồng, chuyển người nói,
- Cậu thử chặt đứt xem, xem có thể thật sự chặt đứt không.
Diệp Phàm thử thử, quả nhiên biến sắc, không thể đoạn tuyệt liên hệ với con dơi, dường như nó và chính mình là một thể thống nhất.
- Có phải cảm giác không thể chặt đứt được đúng không?
Lô Định Tông cười lạnh nói.
- Đúng vậy ông giở trò quỷ đúng không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cậu quá đề cao tôi rồi.
Lô Định Tông hừ nói, Diệp Phàm không quan tâm đến sự an toàn của tính mạng ông ta. Lô Định Tông đương nhiên căm tức
- Tôi cũng không có biện pháp gì cả tiền bối, nếu tôi không chặt đứt liên hệ với con dơi, tôi sẽ bị đau đến chết đầu tiên. Vì mạng sống của mình, tôi cũng bất đắc dĩ phải làm thôi. Còn việc coi trọng, tiền bối chính là cao nhân, tôi không thể không coi trọng người có phải hay không?
Diệp Phàm nói.
- Hiện tại cậu sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Lô Định Tông thở dài.
- Như vậy là có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu không cảm giác được hư ảnh tượng đá kia là cao nhân nội hóa thành sao?
Lô Định Tông nói.
- Cao nhân, người nọ so với ông còn lợi hại hơn hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu tôi đoán không sai, hư ảnh tượng đá đó thật ra là hồn khí còn của cơ thể cao nhân. Đó là cao thủ Thoát thần cảnh. Chẳng qua, dường như ông ta cũng bị giam cầm không thể thoát thân được.
Lô Định Tông nói.
- Thoát thần cảnh, còn tránh ở trong cây thương này. Đúng là kỳ lạ.
Diệp Phàm nói.
- Không có gì…
Lô Định Tông vừa nói đến đây, đột nhiên không thấy tiếng nữa, Diệp Phàm kêu vài tiếng, không thể nhúc nhích được, dường như bị cái gì đó chắn lại.
- Người thanh niên…
Một âm thanh mờ ảo truyền đến.
- Tiền bối là?
Diệp Phàm đoán chắc là tượng đá vọng lại.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là cái chuôi ‘Bá Vương kim thương’ này lão phu tặng cho ngươi.
Âm thanh truyền đến.
- Vãn bối không dám, cảm ơn lòng tốt của tiền bối.
Diệp Phàm không dám nhúng hàng nóng này.
- Phỏng chừng là ngươi muốn nói là vô công không chịu nhận lộc có phải hay không? Hơn nữa, cảm thấy được lão phu có âm mưu đùa giỡn?
Âm thanh mờ ảo truyền đến.
- Trên đời này đâu có bữa trưa nào miên phí đâu, đương nhiên tôi không dám tùy tiện nhận thứ tốt như vậy. Sẽ phải trả giá rất cao.
Diệp Phàm gật đầu nói ra vẻ thành thật.
- Ha hả. Thật ra, ta và ngươi cùng ngồi ở trên một chiếc thuyền.
Không thể tưởng tượng được giọng nói kia đột nhiên cười ha ha.
- Có ý gì vậy?
Diệp Phàm thực sự có chút không rõ.
- Chắc chắn là ngươi cũng từng đi qua đảo Thủy Tinh.
Giọng nói truyền đến, nhất thời, thiếu chút nữa Diệp Phàm ngã xuống ngựa. Mắt trợn thật lớn.
- Xem biểu hiện của ngươi, ta không có nói sai chứ?
Giọng nói kia cười nói.
- Tôi không rõ, tiền bối đứng ở đâu để nhìn?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên người của ngươi mang theo một hơi thở của đảo Thủy Tinh. Tuy nói người khác không nghe thấy được hơi thở này. Nhưng mà, lão phu ‘Thiên Hạo Tử’ lấy kỹ năng nhanh nhạy của khứu giác để nói. Cho nên. Có thể khẳng định, ngươi đã đi qua đảo Thủy Tinh. Hơn nữa, có phải ngươi cũng cảm nhận được điều thần bí kỳ lạ đến đáng sợ ở trên đào?
Thiên Hạo Tử nói
- Đúng là như vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu thừa nhận.
- Vậy là được rồi. Hơn nữa, có phải là cậu cũng gặp gỡ một cao thủ có tên là Đán Phi Tử không?
Thiên Hạo Tử nói những lời này khiến cho Diệp Phàm cảm thấy huyết khí đều sôi lên. Rốt cuộc khó có thể nén được sự khiếp sợ, thốt ra,
- Tiền bối cũng biết được Đán Phi Tử đại sư sao?
- Đại sư ư, đó chỉ là một tên đê tiện, tiểu nhân vô liêm sỉ thôi.
Không thể tượng tượng được Thiên Hạo Tử lại phẫn nộ đến như vậy.
- Tôi chỉ cảm thấy ông ta thật sự thần bí, đối với ông ta tôi cũng không hiểu rõ lắm. Nghe nói người này sống từ mấy ngàn năm trước. Hiện tại đã chết, mà hồn khí cũng xuất hiện ở nhiều địa phương.
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi biết Đán Phi Tử, vậy chắc chắn cậu biết một chút về bí mật của Vũ Vương.
Thiên Hạo Tử nói.
- Nghe nói có rất nhiều cao thủ luôn tìm kiếm bí mật Vũ Vương, bởi vì Vũ Vương là người duy nhất đột phá đến trình độ cao hơn của Thoát thần cảnh. Vì thế, cũng có một vài cao thủ tìm đến đảo Thủy Tinh, tuy nhiên, cao thủ chết ở trên đảo Thủy Tinh cũng không ít.
Diệp Phàm nói.
- Không phải chỉ một vài cao thủ tìm đến đảo Thủy Tinh mà có rất nhiều cao thủ đều tìm đến đảo Thủy Tinh.
Thiên Hạo Tử nói.
- Rất nhiều, không phải đó là chỗ ở thần bí của Vũ Vương sao? Làm sao có thể có rất nhiều cao thủ tìm đến được?
Diệp Phàm có chút nghi hoặc điều này.
- Đối với một số cao nhân nói đến đảo Thủy Tinh cũng không có gì là chuyện bí mật cả, ví dụ như, Đán Phi Tử chính là một trong số những người đó.
Người này và Vũ Vương có truyền lại ân oán đến đời sau, cho nên, vẫn muốn đạt được mục tiêu là đến đảo Thủy Tinh để phá hủy.
Còn chuyện Vũ Vương đột phá đến trình độ cao hơn của Thoát thần cảnh cũng là lời đồn do ông ta tung ra.
Mấy ngàn năm nay, phỏng chừng là thế giới này thực sự điên cuồng. Vô số cao thủ vì muốn tìm bí mật của Vũ Vương mà đi tới đảo Thủy Tinh.
Trên thực tế, cơ bản đó là một lời nói dối thiên đại.
Thiên Hạo Tử nói.
- Nói dối. Chẳng lẽ tác sư Vũ Vương cũng không thể đột phá tới trình độ bên trên của Thoát thần cảnh sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này ta cũng không rõ cho lắm, nhưng mà, cũng không riêng một mình ta, lúc đó có rất nhiều người đi tới đảo Thủy Tinh.
Hơn nữa, mỗi người đều là cao thủ Thoát thần cảnh. Tuy nhiên, chúng ta cân nhắc qua. Nếu Vũ Vương thật sự đột phá đến trình độ cao hơn Thoát thần cảnh.
Ngay lúc đó tuyệt đỉnh cao nhân ở trước mặt ông ta là bọn ta bị cho là cái gì? Hơn nữa, cao thủ Thoát thần cảnh có thể chế tạo ra phong giới, vậy mà Vũ Vương lại chẳng thể chế tạo ra phong giới sao?
Nếu ông ta có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn, thì chất lượng và uy lực của phong giới đó chắc chắn sẽ lợi hại hơn nhiều so với phong giới của bọn ta hợp lực tạo thành.
Ông ta có thể chế tạo ra phủ chỉ bảo vệ phong giới, không người nào có thể tìm tới nó. Còn chúng ta có thể tìm thấy nó. Như vậy thực lực của Vũ Vương mạnh hơn rất nhiều so với bọn ta.
Nhưng cũng không thể đột phá đến trình độ rất cao được.
Thiên Hạo Tử nói.
- Theo lý thì như vậy, rất nhiều cao thủ Thoát thần cảnh hợp lực lại chế tạo ra phong giới thực sự rất đáng sợ. Người có trình độ rất cao muốn làm ra phong giới về cơ bản người có trình độ thấp hơn sẽ không thể cảm nhận được. Mà trên đảo Thủy Tinh của Vũ Vương còn không có tìm thấy tung tích của phong giới. Nhưng đúng thật là có điều gì đó kỳ lạ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Đúng vậy, chúng ta đều cảm thấy được điều kỳ lạ này. Hơn nữa, chúng ta vừa đến đảo Thủy Tinh đã phát hiện ra cái bẫy của Đán Phi Tử.
Người đứng sau một loạt lời đồn thổi này chính là Đán Phi Tử. Mấy ngàn năm qua người này đều rải lời đồn, đầu độc bao nhiêu cao thủ đi đến đảo Thủy Tinh.
Mà bọn ta vừa đến đảo Thủy Tinh liền bị rơi vào bẫy này. Kết quả, tất cả bọn ta đều bị tiêu hao toàn bộ hồn khí ở ngoài, tất cả hồn khí còn lại đều bị giữ lại ở vòng tượng đá.
Thiên Hạo Tử nói.
Diệp Phàm nghe xong nhất thời kinh hãi, hỏi,
- Lúc ấy tôi đi tới đảo Thủy Tinh phát hiện ra hàng nghìn tượng đá mờ ảo. Chẳng lẽ bên trong mỗi tượng đá đều tồn tại một hồn khí của cao thủ Thoát thần cảnh?
- Đúng là như vậy, lúc đó chúng tôi có 13 người đi cùng nhau, có ba hồn khí tiêu tan, còn lại 10 hồn khí vào tượng đá.
Hơn nữa. Tượng đá rất là kỳ lạ, bên trong dường như có cái gì cấm chế khiến cho bọn ta muốn thoát thân cũng không thể thoát thân được. Hơn nữa, đôi khi còn nghe được chỉ lệnh yêu cầu bọn ta làm thế này, hoặc là công kích mục tiêu nào đó.
Còn Đán Phi Tử đem toàn bộ tượng đá sắp xếp thành pháp trận. Toàn bộ vây quanh chỗ ở bí mật của Vũ Vương.
Bọn ta nghĩ. Đán Phi Tử rải lời đồn này thực ra là để dẫn bọn ta đi đến đảo Thủy Tinh, sau đó biến cao thủ thành tượng đá, cuối cùng đi công kích VŨ Vương. Đây mới là mục đích chính của ông ta.
Thiên Hạo Tử giận dữ nói.
- Thế nhưng tượng đá cũng thật sự thần bí, có khi sờ lên thấy trống không nhưng có khi lại là thực thể. Tượng đá không có khả năng làm cho người ta cảm nhận được như vậy có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Không có gì kỳ lạ cả, khoảng không thực ra cũng là khoảng không. Ngươi cho rằng khoảng không là khoảng không thì nó là khoảng không, còn cho rằng là thực thì nó chính là thực.
Thiên Hạo Tử nói một câu không thể hiểu nổi.
- Tôi suy nghĩ, có lẽ Vũ Vương đột phá đến trình độ rất cao là chuyện có thật.
Đột nhiên Diệp Phàm nghĩ đến, nói.
- Làm sao ngươi lại cho rằng như vậy?
Thiên Hạo Tử hỏi.
- Cao thủ Thoát thần cảnh có thể dùng nội khí để chuyển sang kiếp khác, đương nhiên chỉ là cao thủ Thoát thần cảnh, là nhân vật kiệt xuất mới có thể làm được.
Cũng không phải chỉ sở hữu cao thủ Thoát thần cảnh. Mà cao thủ ở trình độ cao hơn có thể làm cho người khác có cảm giác thật là ảo để cho người khác đoán.
Có lẽ, chúng tôi đi đến đảo Thủy Tinh, tất cả đều là thực, có lẽ cơ bản là trống rỗng.
Diệp Phàm đoán nói,
- Hơn nữa, tôi cho rằng nếu Đán Phi Tử có thể sắp xếp một âm mưu lớn như vậy, hơn nữa có thể hạ bộ cho các ông vào trong tượng đá.
Người này rất có thể là cao thủ có cùng cấp bậc với Vũ Vương. Có nghĩa là ông ta cũng đột phá tới một trình độ cao hơn Thoát thần cảnh.
Bất quá thì ông ta và Vũ Vương người tám lạng người nửa cân, người này không thể làm gì được người kia? Vì Đán Phi Tử muốn diệt Vũ Vương, cho nên đã nghĩ ra âm mưu kinh thiên động địa như vậy.
Hơn nữa, ta còn phát hiện ra tung tích của Đán Phi Tử ở mấy chỗ. Ví dụ như, trong quan tài cất giấu Đán Phi Tử có tuyệt học ngư long thập bát biến.
Còn có trái tim con rối kỳ lạ của người sống. Nội khí của Đán Phi Tử hoàn toàn còn tồn tại.
Còn nấp ở bên trong xương cốt của Đán Phi Tử. Dường như không có chỗ nào người này không ở cả, chẳng lẽ hiện tại người này vẫn tiếp tục xây dựng hệ thống trận tuyến cao thủ.
Tuy nhiên, xã hội hiện đại, không cần nói đến cao thủ Thoát thần cảnh, chỉ là cường giả niệm khí ta cũng chưa từng thấy qua.
Gặp qua cũng chỉ tồn tại mấy cao thủ hồn khí thôi, Nhưng là rất ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.