Chương trước
Chương sau
̉nh uỷ có cách nghĩ của Tỉnh uỷ.
- Ha ha, băn khoăn của anh đương nhiên cũng có lý, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như anh nói đâu mà.
Không để cho Ngũ Vân Lượng vào Uỷ ban Quản lý tỉnh cũng có suy nghĩ. Anh có cách nghĩ của anh, Tỉnh uỷ có dự tính của Tỉnh uỷ.
Đồng chí Chu Tuế Nguyệt xuống chủ trì công việc của Uỷ ban Quản lý lẽ nào không ủng hộ công việc của anh sao?
Ha ha, đừng nghĩ cục diện tồi tệ như thế. Không chừng kết cục còn tốt hơn ấy chứ.
Ninh Chí Hoà cười nói, có vẻ như tâm tình đang rất tốt.
- Phó Chủ tịch tỉnh Chu là cấp dưới của Ninh thúc chứ hả?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không thể nói như thế, mọi người đều là vì công việc nhà nước, không thể nói ai là cấp dưới được, là cấp dưới của Đảng. Hơn nữa, về vấn đề chức vụ của cậu cấp trên cũng đang xem xét.
Ninh Chí Hoà nói.
- Xem xét cái gì, chẳng phải là vị trí Phó Chủ nhiệm hay sao? Hơn nữa còn là Phó Chủ nhiệm xếp hàng thấp nhất ở đó nữa. Đến lúc đó chẳng khác nào vai trò một con côn trùng.
Bây giờ thực sự trong lòng tôi đang rất mâu thuẫn. Nhìn từ sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không xây dựng Khu kinh tế là có lợi cho sự phát triển của Tập đoàn.
Tuy nhiên, kết quả lại là Khu kinh tế xây dựng lên rồi lại mất đi sự quản lý.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha.
Ninh Chí Hoà cười không trả lời, khiến cho Diệp Phàm có chút buồn bực. Ông ấy định thế nào mà chẳng hề để lộ ra chút gì cả.
Những ngày này thật khó khăn, bởi vì, mọi người đều đang chờ đợi sự công bố chính thức danh sách thành viên ban lãnh đạo Uỷ ban Quản lý.
Đương nhiên, thời gian này tin đồn cũng không ít. Lúc thì thế này lúc thì thế kia. Diệp Phàm đã chẳng quan tâm đến gì cả, một lòng tập trung vào công việc.
Buổi tối Diệp Phàm đi sông Thông Thiên luyện công 2 tiếng sau mới trở về nhà.
Chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm vừa vào phòng làm việc.
Vừa ngồi xuống ghế thì Đường Thành gọi điện đến, dường như gã rất tức giận, thở phì phì, nói:
- Mẹ kiếp, đúng là đen đủi!
- Ồ, Đường Thái tử. Có chuyện gì không may cũng không dám đổ lên đầu cậu cơ mà có phải thế không nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ai nói không rơi vào đầu tôi, bây giờ nó đã rơi rồi đấy.
Đường Thành “hừ” nói.
- Ai khiến cho cậu tức giận như thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng phải là anh hay sao.
Câu nói của Đường Thành thiếu chút nữa thì khiến cho Diệp Phàm mơ hồ, hỏi,
- Tiểu tử ngươi ngứa người hả?
- Việc này còn thực sự không phải là do anh mà đen đủi hay sao, chẳng phải anh bảo tôi liên hệ với phái Hoa Sơn chuẩn bị hợp tác đi Đại Tuyết Sơn Nhật Bản để giải quyết cây Tuyết Nham hay sao?
Đường Thành hỏi.
- Có việc như vậy sao, tôi cũng đang muốn hỏi cô, việc này đã hoàn thành hay chưa? Lẽ nào phái Hoa Sơn không đồng ý hợp tác, việc này, hình như không giống với tác phong của Tiêu Dương Thiên nhỉ?
Diệp Phàm hỏi.
- Hôm qua tôi đã đến phái Hoa Sơn. Chút nữa thì đến cả thôn cũng không vào được. Những người đó ai cũng như đám hổ đói chằm chằm nhìn và đuổi tôi.
Thân thủ kém cỏi của tôi thì có thể là thế nào? Xa Thiên lại không ở đó có phải không nào? Sau đó những người đó ai cũng nhìn tôi căm thù, giống như là muốn nhuốt chửng tôi vậy.
Nhiệm vụ Diệp đại anh giao cho tôi không hoàn thành được trong lòng tôi cũng không cam lòng. Hơn nữa những người đó cũng quá kiêu ngạo.
Tôi tức giận lên, lập tức lấy ra 5 quả lựu đạn, nói là Tiêu Thanh Hồng không gặp tôi thì tôi cho nổ tung thôn này.
Lập tức có hiệu quả ngay. Tiêu Thanh Hồng xuất hiện, tuy nhiên, vừa nhìn thấy tôi liền lạnh nhạt nói: “Ngươi còn mặt mũi đến đây, các ngươi thực sự muốn ép phái Hoa Sơn đến ngõ cụt có phải không nào?”
Khi đó tôi đã rất bực bội. Nói là lần này đến chủ yếu là nhận sự uỷ thác của Diệp tiên sinh muốn hợp tác với Tiêu Dương Thiên đi lấy cây Tuyết Nham.
Nào ngờ Tiêu Thanh Hồng mở miệng liền từ chối, nói là không hợp tác gì với loại “lang sói”. Tuy nhiên, Đường Thành tôi là gì chứ, mềm nắn rắn buông. Cuối cùng đã làm rõ nguyên nhân tức giận của bọn họ.
Đường Thành nói đến đây thì nghỉ một lát.
- Nói nhanh nào?
Diệp Phàm không chờ được liền thúc giục hỏi.
- Nói là sau khi bọn tôi đi được mấy ngày thì có một tướng quân họ Lâm đã dẫn theo mấy viên cảnh vệ lên phái Hoa Sơn.
Nói là ông ta là nhân viên làm việc ở Cục Phòng vệ, được phân công trực tiếp quản lý Phòng Khoa học quân sự ở Hồng Diệp Bảo. Bởi vì những hành động của phái Hoa Sơn đã dẫn đến làm mất đi tài liệu cơ mật quan trọng của Phòng Khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo.
Còn nói bậy cái tên gì, đúng rồi. Tên là Tài liệu 806 quân công gì đó. Lâm tướng quân nói, từ sự kiện của phái Hoa Sơn có thể thấy việc bảo vệ của Phòng Khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo đã có lỗ hổng rất lớn, đối với việc xâm nhập của phái Hoa Sơn chưa thể có được sự phòng ngự thật tốt.
Qua những bộ, ngành nghiên cứu của cấp trên chủ quản. Mới phát hiện bởi vì Phòng Khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo không có cao thủ bảo vệ.
Cho nên, yêu cầu phái Hoa Sơn cử ra hai đệ tử tham gia vào đội bảo vệ Phòng Khoa học quân sự biệt thự Hồng Diệp để tăng sức mạnh phòng vệ an toàn của Phòng Khoa học quân sự. Không để cho những việc như thế xảy ra nữa.
Đường Thành nói.
- Bọn họ trả lời thế nào? Có lẽ sẽ đổ lên đầu tôi có phải không nào?
Diệp Phàm đã cảm nhận được.
- Không sai, khi đó Tiêu Thanh Hồng liền cười nhạt nói là Phòng Khoa học quân sự Biệt thự Hồng Diệp Bảo đầy những nhân tài, đến cả sư thúc Tiêu Sắt Nhất cao thủ Tiên thiên của bọn họ cũng bị đánh bị thương thì còn cần cao thủ nào để bảo vệ nữa chứ?
Tuy nhiên, Lâm tướng quân nói việc này Hoa Sơn không hiểu. Vì vừa khéo tối hôm đó Trưởng phòng Diệp mời bạn đến Biệt thự Hồng Diệp Bảo uống rượu.
Những cao thủ đó đều là bạn bè của trưởng phòng Diệp anh. chẳng có liên quan gì đến đội bảo vệ của Phòng Khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo.
Bây giờ việc thiếu cao thủ trong Phòng là sự thật.
Đường Thành nói.
- Tiêu Thanh Hồng biết đây là nói dối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác có phải không nào? Nếu không bố trí thì Lâm tướng quân sẽ đem việc hôm đó ra mà nói.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, Tiêu Thanh Hồng rất thông minh, có lẽ cũng đã nghĩ tới. Hơn nữa Lâm tướng quân còn tuyên bố thẳng thắn.
Cái gì mà phái Hoa Sơn cũng là người TQ, có nghĩa vụ ủng hộ việc quốc phòng…hơn nữa còn ám chỉ, việc lần này chỉ cần Hoa Sơn đồng ý phái người, việc trước kia sẽ bỏ qua.
Bằng không thì phải xử lý công bằng. Lần này bọn họ còn dẫn theo những đồng chí của Đội bảo vệ, nếu không đồng ý thì phải đưa người cầm đầu ra toà án quân sự gì đó nữa.
Tiêu Thanh Hồng bàn bạc với các trưởng lão một lúc, cuối cùng dù có tức giận thế nào đi nữa cũng đành phải chọn ra hai đệ tử để cho Lâm tướng quân dẫn đi.
Hơn nữa, công lực của một người trong đó còn đạt đến thất đẳng.
Đường Thành nói.
- Lúc này đồng chí Cung Khai Hà đang rất vừa lòng có phải không?
Diệp Phàm “hừ” nhẹ.
- Đó là đương nhiên, nghe nói sếp Cung khi cười vui còn nói là đồng chí Diệp Phàm rất khá. Còn hy vọng hành động kiểu thế này có thể phát sinh mấy lần nữa.
Đường Thành cười trên nỗi đau của người khác.
- Phát cái con khỉ, việc hợp tác thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn việc hợp tác, nói xong tất cả mọi người của phái Hoa Sơn đều chằm chằm nhìn tôi. Việc này, tôi đành phải rút lui trước. Mẹ kiếp đúng là ngạt thở. Bọn họ cho rằng chúng tôi là lòng tham vô đáy, căn bản không đáng tin.
Đường Thành nói.
- Có lưu lại số điện thoại liên lạc không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có của Tiêu Thanh Hồng, hay là anh trực tiếp gọi điện cho cô ta là được.
Đường Thành nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm gật đầu.
Nhìn số điện thoại Đường Thành đưa cho, Diệp Phàm nghĩ một hồi rồi gọi điện.
- Anh là ai, tìm ai?
Giọng nói của Tiêu Thanh Hồng truyền đến.
- Diệp Phàm, trưởng phòng Khoa học quân sự Biệt thự Hồng Diệp, cô biết mà.
Diệp Phàm nói,
- Đừng vội cúp máy, tôi có việc thương lượng với cô. Nếu cô muốn cúp máy cũng được, tuy nhiên việc này rất có lợi đối với Tiêu trưởng lão của các người.
- Ngươi còn muốn thế nào, thực sự xem phái Hoa Sơn bọn ta dễ ức hiếp lắm có phải không nào? Có bản lĩnh thì ngươi lên lại Hoa Sơn một chuyến đi, tất cả bọn ta sẽ liều với ngươi.
Tiêu Thanh Hồng tức giận gào lên ở đầu dây bên kia.
- Tôi biết Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất gần đây đã bị thương rất nặng, kiểu nội thương này phải mất nửa năm mới có thể hồi phục được. Hơn nữa, nếu hồi phục hoàn toàn thì phải mất khoảng thời gian một năm. Tuy nhiên, chỗ tôi đây có thuốc đặc hiệu, tuyệt đối là thứ tốt. Nếu không tin thì cô có thể cúp điện thoại.
Diệp Phàm nói, đưa ra một viên kẹo ngọt.
Quả nhiên có sức hấp dẫn.
Tiêu Thanh Hồng trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi:
- Vốn là không muốn tin ngươi nữa, tuy nhiên, ngươi nói xem là thứ gì?
- Lần trước tôi đi Đạo Châu Hàn Quốc, lấy được nhân sâm 200 năm từ gia tộc Phác gia hàng đầu trong giới kinh doanh sâm. Tiêu trưởng môn, cô nói xem cái này có hiệu quả đối với bọn họ hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng phải là hiếm.
Không ngờ Tiêu Thanh Hồng lại cự tuyệt rõ ràng, thiếu chút nữa thì khiến Diệp Phàm nghẹn họng,
- Ha ha, các người có thứ này hay sao?
- 200 năm đã là gì, bọn ta môn phái hàng nghìn năm, thứ 200 năm này mà không kiếm được thì còn có thể gọi là môn phái lớn có lịch sử lâu đời hay sao? Đừng nói là 200 năm, 500 năm bọn ta cũng có. Có điều thứ này tuy có thể đẩy nhanh quá trình trị thương, nhưng hiệu quả cũng không phải biểu hiện đặc biệt.
Tiêu Thanh Hồng “hừ” nói.
- Tôi biết hiệu quả không phải là đặc biệt tốt, nhưng cô nghĩ xem, nếu có thêm sự giúp đỡ trị thương từ hai người bạn của tôi thì hiệu quả sẽ thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Hai người bạn, chính là hai người hôm đó?
Tiêu Thanh Hồng quả nhiên có chút động lòng.
- Ha ha, tại sao hai vị trưởng lão của các người lại như thế, chính là do hai người bọn họ. Cảnh giới công lực mà, tin rằng bà đã nghe rõ ràng từ miệng của Tiêu Dương Thiên.
Hơn nữa, tôi có một trận pháp đặc biệt, có thể hợp nhất công lực của bọn họ lại.
Nếu dùng công lực mạnh đả thông kinh mạch bị tắc của Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất, rồi cuối cùng kết hợp với dùng thuốc thì chẳng phải hiệu quả sẽ có hay sao.
Tôi có thể bảo đảm, trong vòng một tháng sẽ làm cho bọn họ hồi phục được tám phần công lực. Cô cho rằng tôi dỗi hơi không có việc làm muốn dựa cửa chỗ bà chữa bệnh có phải không.
Chủ yếu là sau khi bọn họ hồi phục chúng tôi muốn hợp tác đi Đại Tuyết sơn Nhật Bản xử lý Tuyết Nham mộc thôi. Thứ đó thực sự là thứ tốt, nếu dùng để rèn bảo kiếm thì tuyệt đối là nguyên liệu tốt.
Hơn nữa, chia cho các người cũng có tác dụng lớn. Các người chẳng phải là Hoa Sơn kiếm phái hay sao? Lẽ nào không muốn có được bảo kiếm tốt?
Diệp Phàm nói.
- Việc này ta suy nghĩ một chút rồi trả lời với ngươi, tuy nhiên, các ngươi không được đưa thêm điều kiện khác nữa.
Tiêu Thanh Hồng nói.
- Đồng minh hợp tác mà, chúng ta cũng đều là người TQ.
Diệp Phàm nói. Cúp điện thoại xong Tiêu Thanh Hồng chửi:
- Đều là người TQ, các ngươi căn bản chỉ là một lũ lang sói.
Tiêu Thanh Hồng vội vàng đi vào hậu viện.
- Chẳng phải là đã nói với cô nếu không có việc thì đừng đến quấy rầy bọn ta dưỡng thương hay sao?
Tiêu Dương Thiên hơi chút bực bội, khẩu khí rất nặng.
- Đúng là có việc…
Tiêu Thanh Hồng đem chuyện kể lại một lượt.
- Nghe nói một trong hai người đó chính là Hồng Tà - một trong Tam Tà của mười một người năm xưa. Người còn lại công lực cũng không kém gì lão ta, không biết từ đâu đến. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định, hai người đều là cao thủ Tiên Thiên đại viên mãn. Nếu có sự giúp đỡ của bọn họ đả thông kinh mạch và kết hợp dùng thuốc trị thương thì chắc chắn càng làm cho bọn ta nhanh chóng khỏi. Tuy nhiên, ta lo rằng không biết bọn họ có thực lòng giúp bọn ta trị thương hay không.
Tiêu Dương Thiên nghe xong nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.