Chương trước
Chương sau
- Tôi nói nhé đồng chí Khai Hà, anh cũng đừng lấy điều đó chèn ép tôi. Tôi nghe nhàm tai lắm rồi, chuyện lần này là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn tổ đặc nhiệm A nhúng tay vào. Đương nhiên, các anh nhúng tay vào cũng đúng, chờ tôi đi rồi các anh muốn làm như thế nào thì làm. Tôi tuyệt đối không can thiệp.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết, cúp điện thoại.
- Đồng chí này…
Sau khi đặt điện thoại xuống Cung Khai Hà nhăn mày lại.
- Như thế nào, cậu ta không đáp ứng có phải hay không?
Kễ Vĩnh Viễn hỏi.
- Cậu ta muốn tự mình giải quyết, không muốn chúng ta nhúng tay vào.
Cung Khai Hà nói.
- Ha hả, việc này cũng bình thường. Mọi lần chúng ta cũng như vậy, người ta không phiền mới là lạ. Diệp Phàm gần như là giám đốc về nhân sự của chúng ta.
Đây không phải là tuyển người, cơ bản là lợi dụng sự dọa nạt của những môn phái này để buộc họ phái người gia nhập vào trong tổ chúng ta.
Kế Vĩnh Viễn cười nói, quay người nói,
- Tuy nhiên, nếu việc này Diệp Phàm nhất định kiên quyết, thật sự sẽ không dễ làm.
- Tại sao có thể nói là dọa nạt? Đều là vì quốc gia mà. Chẳng qua, đây là cơ hội hiếm có, chúng ta không thể bỏ qua được.
Cung Khai Hà nói.
- Phải làm sao bây giờ?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Nếu Diệp Phàm đưa ra yêu cầu nói rằng chúng ta chờ bọn hắn đi đã rồi chúng ta hãy di chuyển, thì chúng ta cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó Bộ Quốc phòng sẽ lấy danh nghĩa là đi Hoa Sơn, quân đội của chúng ta bị bọn hắn phá hủy. Chúng ta phái người đến Hoa Sơn bắt người cũng bình thường có phải không? Diệp Phàm muốn xảy ra chuyện ở khu nhà cấp cao thôi, đối với chúng ta đó là hai chuyện khác nhau.
Tự nhiên Cung Khai Hà cười gượng một tiếng.
- Ha ha, mọi người không muốn ai bị bắt, chủ ý này không tồi. Tuy nhiên phái Hoa Sơn chắc sẽ căm tức muốn chết. Diệp Phàm dọa nạt một hồi, hiện tại còn có khách đến thăm.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Bình thường thôi, Diệp Phàm dọa nạt bọn họ là vì mình, đó là bọn hắn muốn tự mình giải quyết chuyện, chúng ta ra mặt là vì quốc gia, không thể nói là dọa nạt được. Ai bảo bọn họ làm tổn hại đến quân đội của chúng ta? Theo lý mà nói còn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nghe nói Tiêu Sắc Nhất đã lên Tiên thiên rồi. Còn người thần bí Tiêu Dương Thiên là Tiên thiên đại viên mãn cường giả. Cùng với trình độ của Hoành Đoạn Thiên Hà.
Lão Kế, anh có phát hiện ra cái gì không?
Cung Khai Hà cười nói.
- Hiện tại Tiên thiên đại viên mãn cường giả trước mặt Diệp Phàm cũng chẳng là gì, Diệp Phàm có đủ thực lực để đánh bại Tiên thiên đại viên mãn cường giả.
Phỏng chừng phải có hai lão này giúp đỡ Diệp Phàm mới có thể làm được. Bằng không, nếu chỉ có mỗi DIệp Phàm, hẳn là sẽ không có khả năng.
Đương nhiên, thay đổi tất cả đều là việc tốt. Diệp Phàm mạnh, tổ đặc nhiệm chúng ta cũng sẽ mạnh thôi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Lão Kế, có một số vấn đề anh còn chưa thấy được. Lần trước Diệp Phàm đánh nhau cũng với Võ Vệ Sơn cũng không có hai lão già này ở bên cạnh. Võ Vệ Sơn cũng đi trước Tiêu Dương Thiên một bước? Lần đó hình như là Diệp Phàm làm một mình.
Cung Khai Hà nói.
- Cũng kỳ lạ, tuy nhiên, tôi cảm thấy có chút không phù hợp với tình hình. Diệp Phàm vừa mới đột phá Tiên thiên. Không thể nào trong vòng một năm có thể đánh bại được Tiên thiên đại viên mãn. Tuy nói đều là Tiên thiên, nhưng một đại viên mãn cường giả có thể đánh được bốn năm người vừa mới đột phá Tiên Thiên.
Kế Vĩnh Viễn lắc lắc đầu.
- Không nói nữa, anh chuẩn bị một chút đi. Tốt nhất là kêu tướng Lâm Đống Quốc đi làm việc này.
Cung Khai Hà nói.
- Chúng ta cần phải xử lý công bằng việc này, đương nhiên, việc quân đội bị tổn thất ba trăm triệu là không ít. Tôi chính là đồn trưởng, bằng không, không có biện pháp để lãnh đạo giao phòng ngự trên bộ.
Diệp Phàm nói.
- Ba trăm triệu quá nhiều, chúng ta lấy không được.
Tieu Thanh Hồng lắc đầu.
- Chưởng môn Tiêu, đừng nói với chúng tôi là ngay cả ba trăm triệu phái Hoa Sơn cũng không lấy được. Ở trong nước các anh còn có vài công ty lớn.
Chúng tôi vừa mới điều tra xong. Tổng tài sản đạt được vài trăm triệu. Tôi nói có thể sai phải không? Hơn nữa, còn chưa tính các đồ cổ ở đó của các anh.
Phái Hoa Sơn đã có từ mấy ngàn năm. Không thể có chuyện các tiền bối trong phái chưa lưu lại cái gì.
Đường Thành lầm bầm nói.
- Xem ra, các anh thật là có tâm.
Tiêu Thanh Hồng tức giận, nghiến răng trừng mắt lên nhìn Đường Thành.
- Nếu muốn lên tới núi. Đương nhiên chúng tôi phải biết một chút về tình hình của các anh. Hơn nữa, nếu chúng tôi bị tổn thất phải có thứ để bồi thường. Không điều tra tận gốc các anh làm sao có hướng để đưa ra tòa chứ phải không?
Đường Thành hừ nói.
- Có thể cho ba trăm triệu, nhưng những tài liệu đặc biệt chúng tôi không có?
Tiêu Thanh Hồng cắn răng trả lời đồng ý.
- Ba trăm triệu này chúng tôi thu hồi lại chi phí bị tổn thất, còn tài liệu đặc biệt dùng để đổi lấy tự do cho bọn họ.
Giống như nhân sâm mấy trăm năm trên núi, giá trị dinh dưỡng rất cao. Một số còn có thể dùng để chế tạo sản xuất vũ khí.
Đương nhiên, nếu như các anh thật sự không có. Chúng tôi cầm ba trăm triệu để rời khỏi đây là được. Tuy nhiên. Không thể trả lại bọn họ cho anh được.
Chờ đến khi các anh có tài liệu thì tính tiếp. Cho các anh thời gian ba ngày, nếu như không có tài liệu đừng trách Diệp Phàm tôi không khách khí.
Bởi vì, mấy người bọn họ còn vi phạm pháp luật.
Diệp Phàm dọa nạt.
Mặt Tiêu Thanh Hồng xanh mét, liếc mắt nhìn mấy trưởng lão một cái.
- Cho bọn họ những đồ vật này là được.
Mặt Tiêu Tuế Tùng âm trầm nói.
- Cái gì vậy?
Diệp Phàm chạy nhanh hỏi, biết rõ là có hàng tốt.
- Chúng tôi cũng không rõ lắm, đồ vật đó là do sư thúc tổ Tiêu Dương mang về.
Nghe nói độ cứng và bền của đồ vật đều đạt tới cao độ. Có thể dùng để chế ra bảo kiếm.
Từ trước phái Hoa Sơn chúng ta đều lấy kiếm thuật để xưng tôn, nếu không làm sao lại gọi là phái kiếm Hoa Sơn.
Một bảo kiếm tốt có thể phát ra uy lực rất lớn. Sư thúc tổ Tiêu Dương đi ra ngoài đã vài chục năm, chính là để tìm ra tài liệu chế tác một bảo kiếm.
Tiêu Thanh Hồng nói.
Diệp Phàm điểm vài cái trên người Tiêu Dương Thiên, một lúc sau Tiêu Dương Thiên tỉnh dậy.
- Đại sư Tiêu mang cái gì về, lấy từ đâu.
Diệp Phàm hỏi.
Tuy nhiên, Tiêu Dương Thiên không phối hợp, hừ một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác.
- Việc Tiêu đại sư không nói cũng đúng, đến lúc đó, chúng tôi có một phiên xử công khai ở Hồng Diệp Bảo các anh đến quấy rối vụ án. Diệp Phàm tôi sẽ làm cho mọi người trong thiên hạ phải chiêm ngưỡng khí phách của đại sư Tiêu Dương Thiên tổ sư gia của phái Hoa Sơn chúng ta.
Diệp Phàm bất âm bất dương, nói.
Quả nhiên, Tiêu Dương Thiên nhịn không được.
Lão già này thở dài, nói:
- Được rồi, Tiêu Dương Thiên tôi đã sống vài chục năm, lần này xem như đã thất bại. Dù sao cũng mất hết cả mặt rồi…
Tôi rời khỏi phái Hoa Sơn đã mấy chục năm, vẫn có một khát vọng là có thể tìm được một cây bảo kiếm hợp ý.
Bởi vì, Hoa Sơn lấy kiếm vi tôn. Mà một bảo kiếm tốt có thể bảo đảm để giết địch, hơn nữa, chủ yếu vẫn là, một bảo kiếm tốt có thể giúp chúng ta đột phá.
- Bảo kiếm có thể giúp ông đột phá, điều này làm sao có thể chứ??
Đường Thành nhịn không được, thốt ra. Thật ra Diệp Phàm cũng muốn hỏi một chút về vấn đề này, chẳng qua ngại không muốn mở miệng. Ra vẻ mình là người hiểu biết.
- Có gì là không có khả năng chứ, cậu nhóc, kiến thức của cậu đúng là nông cạn.
Khí thế Tiêu Dương Thiên bùng lên.
- Tôi là người kiến thức nông cạn, tuy nhiên. Ông sống đã vài chục năm không phải vẫn là bại tướng dưới tay chúng tôi.
Những lời này của Đường Thành giống như châm đâm vào người.
Mặt Tiêu Dương Thiên nhất thời đỏ bừng, còn tất cả mọi người của phái Hoa Sơn đứng tại đây đều trợn trừng mắt nhìn Đường Thành.
- Cậu nhóc, tôi chấp cậu một bàn tay, chúng ta thử xem?
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh nói.
- Đánh với ông, tôi có phải là thằng khờ đâu?
Đường Thành không hơn việc này.
- Cậu nhóc, biết không. Bảo kiếm và cậu mà tâm đầu ý hợp sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cậu.
Nó chính là trợ lực từ bên ngoài, vì cái gì mà mấy trăm năm lão tham vương mới có thể giúp đỡ tôi đột phá, đó cũng là một loại ngoại lực.
Ví dụ như phương pháp khai đỉnh quán khí, đó cũng là một loại ngoại lực. Mà bảo kiếm có thể tượng trợ cậu. Đó cũng là một loại ngoại lực.
Tuy nhiên, tương trợ thế nào đó là bí mật của phái Hoa Sơn chúng tôi. Lão phu đã tìm vài chục năm, công phu không phụ người có tâm, rốt cục cũng tìm được ở trên núi tuyết của Nhật Bản rồi.
Nguyên liệu này bọn họ gọi là cây Tuyết Nham. Là một loại gỗ đặc biệt. Gỗ này cũng được đắm mình trong tuyết ở bên trong nước thiết sa.
Những năm tháng sinh trưởng của loại gỗ này đã hấp thu được tinh hoa của sắt thép.
Khiến cho loại gỗ này có thể chứa được tính rắn của sắt thép. Mà nó lại là gỗ, cho nên, lại có thêm cả tính dai của gỗ nữa.
Tuy nhiên. Gỗ Tuyết Nham chính là bảo bối của người ta. Tôi cũng thừa dịp cao thủ của bọn họ không có nhà bất ngờ đánh úp vào.
Tuy nhiên, vài chục năm lão phu mới tìm về, bây giờ còn không chế được thành bảo kiếm. Đương nhiên vừa muốn cho mọi người.
Điều này cũng chính là số mệnh. Đương nhiên, lại tìm được tài liệu, lão phu từ 12 đẳng cũng có thể đạt tới trình độ đại viên mãn của Tiên Thiên.
Đáng tiếc là mệnh số của lão phu không tốt, vừa được một chút đã lại gặp chuyện như vậy. Vốn là muốn biết điều thần bí trong hòm của cậu có thể cải thiện được bảo kiếm của tôi. Không thể tưởng được kết quả lại như thế này.
Tiêu Dương Thiên kể toàn bộ.
- Nói thật cho anh biết, trong hòm có cái gì, tuy nhiên, chỉ là chỉ thị ra một chỗ thôi. Tôi lấy được vật kia, kỳ thật cũng không có chỗ nào đặc biệt. Chỉ là ba cái Huyết Trích Tử.
Diệp Phàm vừa nói tay vừa cử động, triển khai Huyết Trích Tử trên không trung, không lâu sau Diệp Phàm thu tay lại.
- Khi Ung Chính bị dính vương khí của Huyết Trích Tử, quả nhiên là rất…
Đồng chí Tiêu Dương Thiên trừng lớn, còn kém tí nữa không chảy nước miếng.
- Năm đó thiếu chút nữa tôi chết ở trong động núi, còn có cả Sửu Vô Đoan và người của Thủ Động cùng chết.
Tuy nhiên, vài năm sau, tự nhiên Sửu Vô Đoan lại sống lại. Lúc trước cơ bản là tên kia không toàn bộ, mà dùng thuật quy tức giả chết để lừa gạt tôi.
Tên kia, tự nhiên lại đem chuyện này đổ trên đầu tôi. Kết quả các anh biết nó đưa tới ai sao?
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ai cơ?. đam mỹ hài
Tiêu Sắc Nhất cũng hứng thú, khó khăn cũng hỏi miệng.
- Nghe nói Sửu Vô Đoan là Bán Tiên thiên, vậy người ông ta đưa đến đây nhất định là Tiên Thiên.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Đúng vậy, trước kia có phải có mười một đại cao thủ hay không. Mà người nọ chính là Cổ Tà một trong ba tam tà. Một bên nói một bên đánh trống dưới trời đất u ám. Tiếng trống có thể giết người ở cách đó trên trăm mét. Quả nhiên là lợi hại.
Diệp Phàm nói.
- Quả nhiên là Cổ Tà lợi hại, nghe nói năm đó người này giết mười mấy người. Có thể thấy được tiếng lợi hại của tiếng trống.
Tiêu Sắc Nhất cảm thán nói.
- Tiếng trống lợi hại như vậy sao?
Tiêu Thanh Hồng có chút không tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.