- Đúng rồi, Báo Quốc tình hình bây giờ thế nào?
Diệp Phàm vừa húp một ngụm canh vừa hỏi.
- Cũng được, cơ bản công việc có thể thuận lợi triển khai rồi.
Tô Hương Linh gật đầu nói, chỉ có điều một chút u buồn của Tô Hương Linh đã bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cảm giác được.
Có lẽ những ngày Kiều Báo Quốc ở Đức Bình không hề dễ dàng. Chỉ có thể coi là tàm tạm mà thôi.
- Anh ấy ở Đức Bình cũng được 5, 6 năm rồi, có phải nên đổi chỗ rồi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đổi thì cũng muốn nhưng khó tìm được vị trí.
Tô Hương Linh thở dài. Đây chắc chắn là vấn đề.
Nếu Kiều Báo Quốc lên nữa thì có lẽ cũng phải là cấp Phó tỉnh bộ rồi. Có điều năm nay Kiều Báo Quốc vẫn chưa đến 40 tuổi, còn Kiều Viễn Sơn sắp đến 60 tuổi rồi, nhiều lắm thì cũng giữ chức thêm được mấy năm nữa, nếu không lên được nữa thì cũng sẽ về tuyến 2 thôi.
Trước khi về tuyến 2 thì cũng phải đưa được con trai lên. Nhưng Kiều Báo Quốc không những tuổi tác chưa đủ mà thành tích cũng bình thường.
Nếu gã có thành tích của Diệp Phàm cộng thêm tuổi tác của lão nữa thì dựa vào năng lực của Kiều Viễn Sơn thì hoàn toàn có thể đưa con trai lên cấp Phó tỉnh bộ rồi.
Việc này cũng là một vấn đề lớn đối với Kiều gia mà nói.
- Ha ha, từ từ sẽ đến, tin rằng đây cũng là việc sớm muộn thôi có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Gần đây Báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762603/chuong-3311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.