́u.
- Có lẽ tiếp sau đây là đến lượt tôi rồi, ha ha ha, cậu đừng có mà đắc ý.
Cái Thiệu Trung bị trọc cười.
Quả nhiên, không lâu sau Diệp Phàm nhận được điện thoại, Chủ tịch Khúc chụp luôn “hừ” nói:
- Có chuyện gì thế, cậu xem xem, cậu còn giống là ông chủ của Hoành Không nữa không?
Việc hôm nay có mất mặt hay không, hơn nữa lại còn có các đồng chí của tỉnh Điền Nam cũng ở đó. Cậu à cậu, cái tính khí thối của cậu không sửa được hả.
Đồng chí Triệu Hướng Vân dù có chưa đúng nhưng anh ấy hôm nay xuống cũng là lãnh đạo của cậu có phải không nào?
Xem xem, một chút thể diện cậu cũng không nể, còn khiến cho người ta như thế.
- Nói gì thế, tôi làm cho ông ấy làm sao, sao lại có chuyện như thế.
Diệp Phàm nói.
- Việc đó không có kiểm chứng thì không không nói nữa, nhưng anh và Cái Thiệu Trung 2 đồng chí đúng là một tung một hứng, hại cho đồng chí Triệu Hướng Vân tức đến mức phải nhập viện.
Chủ tịch Khúc vừa tức vừa buồn cười nói.
- Tôi đâu có cách nào, có thể là anh ấy mệt thôi, việc này, cũng không thể đổ lên đầu tôi được có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Bất kể nói thế nào, việc này là cậu đã làm không đúng, tôi phải phê bình cậu.
Chủ tịch Khúc khẩu khí nghiêm khắc hơn.
- Tôi chân thành tiếp thu sự phê bình của Chủ tịch Khúc, nếu phải viết kiểm điểm thì tối tôi sẽ viết.
Diệp Phàm nói.
- Kiểm điểm thì thôi, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762594/chuong-3302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.