Chương trước
Chương sau
- Cậu làm việc của cậu, bọn họ làm việc của bọn họ, có gì mà không thoải mái. Đừng có để ý đến gì cả, để ý quá nhiều lại hỏng việc. Muốn được làm được việc thì nhất định phải bỏ qua những đàm tiếu. Vân Lượng, kiến thiết ngành du lịch là một vấn đề lớn của Tập đoàn Hoành Không, anh phải chú ý sát sao một chút.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Tập đoàn Hoa Tinh cũng không tồi, bọn họ đã mang đến quan niệm du lịch kiểu Mỹ, không chừng cũng sẽ là một điểm sáng du lịch mới. Đặc sản của nước Mỹ kết hợp với TQ chúng ta, Trung – Tây kết hợp, tạo ra đặc sắc du lịch riêng của Tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Ngũ Vân Lượng cười nói.
Thoáng cái đã hơn 10 ngày trôi qua.
Trong thời gian hơn 10 ngày này, bốn lãnh đạo của 2 tỉnh Điền Nam và Vân Thiên đều đã lần lượt tới thăm công trường xây dựng của Đại quy hoạch Hoành Không. Đều đánh giá rất cao đối với Đại quy hoạch và cũng có những chỉ thị.
Diệp Phàm biết, Tổ khảo sát sắp xuống rồi, bốn vị lãnh đạo làm như vậy cũng là để tạo thế cho Đại quy hoạch Hoành Không mà thôi.
Bởi vì 4 người lần lượt tới thăm như thế, báo chí và truyền hình sẽ miễn phí tuyên truyền mạnh mẽ cho Đại quy hoạch Hoành Không.
Chủ đề được nhắc đến nhiều nhất ở hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân chính là việc của Đại quy hoạch Hoành Không. Nổi lên một phong trào Hoành Không ở hai tỉnh này.
Lúc này Tổng Giám đốc Tập đoàn Cơ giới TQ Ngô Trung Bảo đang tiếp đón Tổng Giám đốc của Tập đoàn Điện khí Tây Nam Ô Vân Sơn tại phòng khách riêng.
- Lão Ngô, khí thế của phong trào gần đây rất lớn đấy.
Ô Vân Sơn vừa ngồi xuống liền mở đầu như vậy.
- Đúng vậy, thậm chí có người còn tung tin nói là Đại quy hoạch Hoành Không đang muốn thâu tóm hai nhà máy của chúng ta hình thành Tam vị nhất thể, phát triển bởi sự điều hành của Tập đoàn Hoành Không.
Khát vọng trở thành một dây chuyền hàng đầu về sản xuất chế tạo cơ khí và Điện khí xuất khẩu, tăng cường phát triển có tính khu vực của Thiên Vân, có thể phục vụ cho địa phương phát triển, làm cho Tập đoàn Hoành Không phát triển lớn mạnh lên.
Sau này, tôi và anh rồi cũng sắp thành cấp dưới của Diệp Phàm rồi. Còn nhà máy của chúng ta cũng sẽ trở thành vật chư hầu của Tập đoàn Hoành Không rồi. Chúng ta sau này đều cũng chỉ là con tôm con tép thôi.
Ngô Trung Bảo tỏ vẻ trách móc nói.
- Lời đồn này từ đâu truyền đến?
Ô Vân Sơn giật mình, sắc mặt chợt như mây đen trên đầu.
- Lão Ngô, đây cũng chẳng phải là tin đồn vô căn cứ. Lần trước tôi đi Uỷ ban Quốc tư, một số lãnh đạo cũng nói đùa về việc này.
Nói là bây giờ Tập đoàn Hoành Không đang phát triển rồi, Đại quy hoạch Hoành Không đã treo danh hiệu ở trên bộ, hơn nữa rất được cấp trên coi trọng.
Mà Điền Nam và Thiên Vân là hai tỉnh trọng điểm đã tạo nên thương hiệu Tập đoàn Hoành Không. Hi vọng có thể Tập đoàn Hoành Không có thể đưa hai tỉnh phát triển.
Hình thành xí nghiệp hàng đầu đặt nền móng cho liên minh sản nghiệp trong khu vực. Còn hai nhà máy chúng ta tuy là quy mô không nhỏ hơn, tiền cũng nhiều hơn bọn họ.
Nhưng xu hướng phát triển hiện giờ của hai nhà máy chúng ta không bằng bọn họ. Hơn nữa rất nhiều sản phẩm trùng lặp với Tập đoàn Hoành Không gây lãng phí.
Làm thế nào để tiết kiệm tài nguyên, khai thác sản phẩm đa nguyên tính. Phải điều phối từ ngọn nguồn của khâu sản xuất sản phẩm.
Nếu Tập đoàn Hoành Không có thể thống nhất các nhà máy ở Tây Nam, ở Tây Nam này chỉ có hai nhà máy chúng ta có sản phẩm giống với của bọn họ.
Không thể nào đem nhà máy thép sát nhập vào chứ, việc này, dù không nói rõ tên tuổi, nhưng thực tế chính là chỉ 2 nhà máy của chúng ta.
Ô Vân Sơn nói.
- Lãnh đạo Uỷ ban Quốc tư nói như vậy, không chừng một số đồng chí trên bộ cũng có suy nghĩa như vậy rồi.
Thế chẳng phải là lấy Tập đoàn Hoành Không làm nòng cốt, để Tập đoàn Hoành Không khống chế việc sản xuất của chúng ta hay sao.
Hắn nói điện cơ này không thể sản xuất thì chúng ta không được sản xuất nữa. Tôi thấy Tập đoàn Hoành Không có ép chết chúng ta hay không cũng khó mà nói.
Nếu muốn thôn tính được chúng ta - nhà máy ngang hàng với bọn họ, e là bọn họ sẽ đứt lưỡi.
Tôi nghi ngờ liệu có phải khi Diệp Phàm lên Bộ đã đề nghị dự tính này với lãnh đạo Bộ hay không. Sau đó Bộ mới nhắc đến việc này trước mặt anh để thăm dò cách nghĩ của chúng ta.
Bằng không, không vô cớ mà lại nói như thế.
Ngô Trung Bảo “hừ” nói.
- Nhìn xu hướng phát triển gần đây, Tập đoàn Hoành Không cũng đúng là có khả năng thâu tóm hai nhà chúng ta.
Bây giờ chẳng phải ngay cả hai thành phố Giang Hoa và Hạng Nam cũng đã nằm dưới cờ lãnh đạo của Tập đoàn Hoành Không rồi hay sao.
Tay Diệp Phàm này lại còn được giữ quyền quản lý hai thành phố. Hai thành phố còn có thể quản lý được, thêm hai nhà máy của chúng ta thì cũng chỉ là “một đĩa rau nhỏ” mà thôi.
Tôi thấy gã này khẩu vị càng ngày càng lớn, cứ phát triển như thế, có thâu tóm luôn cả 2 tỉnh thì cũng khó nói.
Ô Vân Sơn nói.
- Thâu tóm 2 tỉnh, ha ha, dạ dày của Diệp Phàm dù có to cỡ nào cũng không thể làm được. Như thế sẽ xuất hiện xu thế nhà máy thống trị khu vực.
Phát triển như thế, chẳng phải toàn thế giới sẽ đều do nhà máy khống chế hay sao. Diệp Phàm có năng lực lớn cỡ nào. Đem so sánh với 500 nhà máy lớn trên thế giới thì chênh lệch cũng tương đối lớn.
Trong 500 nhà máy hàng đầu thế giới đó có 3 nhà máy đứng đầu là Ốc Nhĩ Mã, Ai Khắc Sâm Mỹ Phu, Dầu khí Hoàng Gia Xác Bài.
Bọn họ có liên minh muốn khống chế một khu vực cũng khó. Như thế càng khó mà nói đến một Tập đoàn Hoành Không nhỏ bé trước mặt họ.
Ngô Trung Bảo châm biếm nói.
- Năm ngoái tổng thu nhập của Ốc Nhĩ Mã đạt hơn 300 tỷ đô la Mỹ. Chẳng phải là số 1 rồi sao, nếu đem so với vị trí cuối cùng trong danh sách thì Tập đoàn Hoành Không bây giờ cũng không thể sánh bằng.
Lợi nhuận thu nhập hằng năm của người ta đạt được mấy tỷ đô la Mỹ. Số liệu đang trên báo chí của Tập đoàn Hoành Không thể hiện năm ngoài khi Diệp Phàm đến Hoành Không đạt doanh thu sáu bảy trăm triệu.
Hơn nữa, lại còn là nhân dân tệ. Tính ra cũng chỉ là 100 triệu Đô la Mỹ. Lại còn mạnh miệng nói, cái gì mà mấy chục năm nay đây là lần đầu tiên đạt được doanh thu này. Rõ ràng hiện tượng mới là Tập đoàn Hoành Không chẳng là gì cả.
Ô Vân Sơn “hừ” nói.
- Sáu bảy trăm triệu có là cái gì, Tập đoàn Hoành Không đang mang số nợ lên đến hơn 30 tỷ. Hàng năm phải bỏ ra 200 triệu tiền lãi suất.
Đây là ngân hàng còn áp dụng mức lãi suất thấp nhất cho bọn họ rồi. Nếu không lãnh đạo tỉnh ép xuống, nếu cứ tính lãi xuất 2 phân như bình thường.
Tiền bọn họ kiếm được cũng chỉ vừa đủ để trả lãi suất mà thôi. Thế thì tiền vốn ở đâu? Cứ như thế thì không ổn. Với số liệu này không chỉ nhận được lời khen của lãnh đạo 2 tỉnh Điền Nam và Thiên Vân.
Mà ngay cả lãnh đạo Bộ cũng ca ngợi hết lời. Nói sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không bây giờ là một kỳ tích. Kỳ tích cái quái gì.
Anh xem hai chúng ta, lợi nhuận năm ngoái cũng đem về không ít cho bọn họ, nhưng cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta. Chúng ta trở thành “con chồng, mẹ kế”.
Ngô Trung Bảo bực tức.
- Bọn họ cho rằng chúng ta đương nhiên phải kiếm được nhiều như thế, không phê bình chúng ta cũng là tốt rồi. tuy nhiên, lão Ngô, theo tốc độ phát triển như thế của Tập đoàn Hoành Không, hai nhà máy của chúng ta thực sự sẽ yếu kém hơn đấy.
Anh xem, con người Diệp Phàm này rất thủ đoạn, tiền lợi nhuận hôm nay tất cả đều đầu tư vào việc tái sản xuất. Mà nghe nói bọn họ đã đem hơn 3 tỷ tiền đầu tư vào khu du lịch Núi Thiên Thông hoàn trả toàn bộ lại tiền vốn cho ngân hàng rồi.
Ô Vân Sơn nói.
- Trả rồi? Từ lúc nào thế?
Ngô Trung Bảo sửng sốt.
- Vừa mới nhận được tin, cuối năm ngoài Tập đoàn Hoành Không đã trả một lần hết toàn bộ số tiền vay nợ ngân hàng trong vòng hơn chục năm.
Lãnh đạo chủ quản của mấy ngân hàng đều rất vui mừng, nói là năm nay sẽ có chính sách ưu đãi hơn, sẽ có khoản tiền lớn hơn cho vay để giúp đỡ Tập đoàn Hoành Không.
Bởi vì thái độ hoàn nợ của Tập đoàn Hoành Không rất thành khẩn, uy tín tốt khiến cho lãnh đạo chủ quản của các ngân hàng đều rất vừa lòng.
Hơn nữa bây giờ 2 tỉnh Điền Nam và Thiên Vân đã tạo thế cho Tập đoàn Hoành Không, 4 vị lãnh đạo đều lần lượt tới thị sát Hoành Không, còn cổ vũ rất nhiều.
Khiến cho các ngân hàng càng lĩnh hội đầy đủ hơn ý đồ của lãnh đạo, có vài ngân hàng đã phái nhân viên liên hệ đàm phán với Tập đoàn Hoành Không về việc cho vay.
Người ta vốn là nhà máy mặt dày mày dạn đi cầu ông này bà nhưng để xin vay vốn, vậy mà ngân hàng vẫn không muốn cho vay, bây giờ thì ngược lại rồi.
Đảo lộn hết rồi, ngân hàng của 2 tỉnh đều đứng trước cửa, kêu khóc để được cho Tập đoàn Hoành Không vay. Xảy ra chuyện chó gì thế cơ chứ, ngân hàng lại đến mức vô liêm sỉ như vậy.
Ô Vân Sơn nói, vẻ mặt trầm xuống.
- Lão Ô, đây đúng là một tin tức rất lớn đấy. Nếu năm nay Tập đoàn Hoành Không được vay khoản tiền lớn từ các ngân hàng thì bọn họ sẽ phát triển thêm một bước rất lớn.
Bọn họ phát triển nhanh đối với 2 nhà chúng ta mà nói thì càng thêm áp chế. Phạm vi sản phẩm của chúng ta bán ra sẽ từng bước bọ bọn họ khống chế.
Hơn nữa, có một hiện thực không thể tranh cãi. Cùng với sự hùn vốn của mấy công ty, chất lượng sản phẩm của Tập đoàn Hoành Không năm ngoái đã có bước nhảy vọt về chất, so với chúng ta, chúng ta không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Bây giờ lại có thêm sự ủng hộ của Bộ, 2 tỉnh ủng hộ, ngân hàng ủng hộ, tiếng tăm của Tập đoàn Hoành Không đã nổi lên như cồn rồi. Tôi lo lắng, đây liệu có phải là chính sách tằm ăn lên của Diệp Phàm hay không.
Ngô Trung Bảo vẻ mặt lo lắng.
- Tằm ăn lên?
Ô Vân Sơn nhắc lại.
- Đúng vậy, bọn họ đang từng bước chèn ép không gian sinh tồn của chúng ta. Đến cuối cùng sẽ ép chúng ta đến mức không còn chốn nương tựa thì bọn họ mới có thể sinh tồn được. Thực sự đến khi đó 2 nhà chúng ta sẽ gần như xong đời rồi. Đây chẳng phải là thủ đoạn mà một số công ty quốc tế thường sử dụng hay sao?
Ngô Trung Bảo nói.
- Ngô tổng, Ô tổng. Nghe nói trong Đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không đã mở lại nhiều tuyến phát triển.
Còn nhờ tỉnh Điền Nam xuất khẩu đến Việt Nam, Myanma là tuyến xuất khẩu trọng yếu. Dây chuyền sản nghiệp trong xuất khẩu đang trong kế hoạch của bọn họ.
Một khi hoàn thành, e là một phần lớn các hạng mục xuất khẩu về Cơ khí và thiết bị điện lực của 3 nước này sẽ bị bọn họ làm lũng đoạn việc xuất khẩu của quốc nội.
Tôi lo là đến khi thực sự như thế, không gian sinh tồn của chúng ta càng trật hẹp. Không gian sinh tồn hẹp lại thì đồng nghĩa tiền chúng ta kiếm được sẽ càng ít. Đến khi đó e là…
Phó tổng Triệu Ý Hùng nói, không dám nói hết câu.
- Ý Hùng, không chỉ là thiết bị cơ khí và điện lực. Tập đoàn Hoành Không bây giờ có rất nhiều hạng mục mới khai thác.
Như Việt Đông bọn họ có Nhà máy đóng tàu, có khách sạn, có toà nhà thương mại. Còn bên này lại thành lập Công ty công trình kiến trúc Thiên Mã.
Có lẽ sau này sẽ phát triển ra ngoài những phương diện này. Như ở Việt Nam và Myanmar mấy năm gần đây xây dựng rất nhiều con đường.
Bọn họ cũng nhắm đến việc này. Còn Nhà máy của hai chúng ta tuy chỉ tiêu hạn ngạch hàng năm, cũng giống như là nhà nước nuôi dưỡng chúng ta vậy.
Đa số nghiệp vụ của chúng ta trên thực tế đã hạn chế sự phát triển của chúng ta. Chỉ có thể đứng nhìn bọn họ phát tài mà thôi.
Đây là việc không còn cách nào nữa.
Ngô Trung Bảo nói.
- Lão Ô, nếu Bộ có dự định xác nhập thì chúng ta phải đứng ra cố gắng đấu tranh.
- Đó là đương nhiên, việc này trước mắt chỉ đang là tin đồn vô căn cứ. Chúng ta phải để ý là được rồi. Nếu thực sự làm như vậy. Diệp Phàm muốn thâu tóm chúng ta thì không thể nào được.
Ô Vân Sơn “hừ” một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.