Chương trước
Chương sau
- Nhưng mà trong di thư cũng không có nói đến tình hình của Không Không môn. Ngô Tuấn nói.
- Tuy rằng không nói về Không Không Môn, nhưng vẫn để lại cho chúng ta một chút manh mối. Mặt khác lúc đó không nói đến chuyện cao thủ Tháp Nhĩ Đông của Không Không môn là người Kim Lăng.
Có thể coi đây là manh mối để tìm được con cháu của người này không. Dĩ nhiên, phỏng chừng Tháp Nhĩ Đông chỉ là biệt hiệu của người này.
Vả lại người này đã ở hơn một ngàn năm trước, để tìm được ông ta cơ hội của mình gần như bằng không, nhưng dù sao vẫn để lại cho chúng ta một chút hy vọng có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Có hy vọng mới có thể tìm được. Đường Thành cười nói.
- Vậy bước tiếp theo chúng ta có đi đến Cổ Lan Tự để tìm trụ trì ngôi chùa đã mở vỏ cây niêm phong không? Xa Thiên hỏi.
- Để một thời gian ngắn nữa mới đi, tôi nghĩ, nhất thời một nửa hồn khí của Tuyết Y hẳn là sẽ không bị chiếc hòm đen làm choáng váng đâu.
Hơn nữa, tôi luôn luôn lo lắng nên mở hay không mở chiếc hòm này. Theo như Đạo Kỳ nói cũng đã lộ ra một chút tin tức.
Tính cách của cao tăng Tuyết Y cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp, theo như Đạo Kỳ nói thì Thiết Huyền nói Tuyết Y là một người bá đạo.
Mặc dù đã chết nhưng hồn khí vẫn còn đang khống chế Mộc Tháp tự. Người như thế, chúng ta còn phải cân nhắc một chút về phẩm chất của ông ta. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tôi cũng hiểu được Tuyết Y cũng có chút khả nghi. Ông ta đối tốt với chúng ta là có mục đích.
Tất cả là vì chúng ta có thể đưa ông ta trở lại xá hoàn dương viên kính trong chùa Vạn Phật tháp ở Ấn Độ.
Có phải Vạn Phật tháp này có vấn đề hay không, đại sự Tuyết Y có thể lợi dụng chúng ta hay không. Năm đó ông ta là cao thủ trên cả Thần tiên.
Có thể thừa dịp chúng ta đưa ông ta tiến vào Vạn Phật tháp nên có cơ hội để chuyển sang kiếp khác hay không. Bằng không, ông ta đúng thật là tốt tính.
Hơn nữa, tôi cảm thấy Vạn Phật tháp này có phải là có thể cung cấp một số điều kiện để chuyển sang kiếp khác hay không. Tuyết Y đã chết mấy ngàn năm mà hồn khí vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ, phỏng chừng năm đó người này cũng là một trong những cao thủ Tiên thiên. Ngô Tuấn nói.
- Ừ, cho dù là một cao thủ mạnh hay yếu cũng là một người khá nổi danh. Diệp Phàm gật gật đầu.
- Được rồi, không bằng lây hòm đem này làm tiêu hao một nửa hồn khí của Tuyết Y chẳng phải là rất tốt sao. Tuy nói hòm này có thể có tác dụng Luyện hồn khí thành thằng ngốc.
Nhưng mà, Tuyết Y là cao thủ. Chắc chắn sẽ lợi dụng hồn khí đến để bảo vệ mình không bị hại.
Đến lúc đó, Tuyết Y chỉ còn lại hai đến ba phần hồn khí đến lúc đó chúng ta sẽ mở chiếc hòm có giấy niêm phong. Cho dù là ông ta có muốn giở trò xấu cúng ta cũng dễ đối phó hơn nhiều lắm.
Bằng không. Việc hồn khí quá lớn đối với chúng ta càng nguy hiểm hơn. Huống chi, mấy ngàn năm nay Tuyết Y đều luôn bí mật khống chế Mộc Tháp tự.
Một người chết lại có thể còn có bản lĩnh như vậy, khẳng ddingj phải có thủ đoạn đặc biệt. Bằng không, cao thủ ngày xưa của Mộc Tháp tự làm sao phải sợ Tuyết Y? Đường Thành nói.
- Ha ha ha, có lẽ Đường Thành luôn làm chuyện xấu mà. Cho nên việc lập luận phân tích rất sắc sảo. Diệp Phàm cười nói.
- Nhất định Tuyết Y không thể là kẻ đần độn, bằng không, ông ta cho tôi những thứ tốt liền lấy không được. Tuy nhiên, khẳng định Đường Thành có dùng biên pháp. Để một thời gian ngắn nữa sẽ mở lại. Diệp Phàm gật đầu nói: - Tuy nhiên, Thần cung Không Động ở đâu, chúng ta phải điều tra ra mới được.
- Điều tra làm gì, đã hơn một ngàn năm rồi làm sao có thể điều tra ra? Đường Thành hỏi.
- Chúng ta muốn luyện hồn mộc, loại đồ vật này có thể đem luyện hồn khí choáng váng. Chứng minh nó và hồn khí là tương khắc.
Nếu như nói trong tay chúng ta có nhiều luyện hồn mộc. Đến lúc đó biến thành binh khí, chẳng phải là với hồn khí còn có khả năng khống chế tương đối.
Đến lúc đó, cho dù gặp gỡ Đán Phi Tử mà nói chúng ta cũng có năng lực nhất định để chống lại đúng không?
Bởi vì, phỏng chừng Đán Phi tử cũng chỉ còn hồn khí. Chẳng qua là hồn khí mạnh hay yếu thôi.
Diệp Phàm nói.
- Thủ đoạn của Diệp Phàm tốt, không riêng gì đối phó với Đán Phi tử. Cho dù đối phó với Hàn Quốc Phác hay Thái Cực Huyết cũng đều có hiệu quả. Chỉ cần là hồn khí gì đó, phải giết hết. Xem ra, mảnh gỗ này thật sự là thứ tốt. Đường Thành cười nói, vẻ mặt hưng phấn.
- Tìm được trước sẽ cười, phỏng chừng việc tìm được kim bài nữ hoàng chi kim đúng là khó hơn lên trời. Xa Thiên hắt một bát nước lạnh vào.
- Anh đúng thật là, luôn giội nước lã vào. Vừa mới có một chút hy vọng đã bị anh tạt bát nước vào, thật là xui xẻo. Đường Thành bất mãn thầm thì nói.
- Cứ tìm đi, từ từ sẽ thấy. Diệp Phàm nói.
- Tiên sinh, hồn khí của đại sư Tam Hóa mỗi lần hiện ra sẽ yếu bớt đi một phần. Đạo Kỳ nói đại sư Tuyết Y đặc biệt ngang ngược.
Mấy ngàn năm nay hồn khí của Tuyết Y đều không chế được ý nghĩ của chủ trì Mộc Tháp tự, đều phải quản lý theo ông ta.
Như vậy hồn khí của Tuyết Y chẳng phải thường xuyên hiện ra mới được sao. Việc này, cùng với những lời nói của Tam Hóa đại sư thật sự là có sự khác biệt rất lớn. Xa Thiên nói.
- Có lẽ là lúc đó hồn khí của Tam Hóa tồn tại quá ít, cho nên không hiện ra được. Còn hồn khí của Tuyết Y nhiều hơn một chút.
Cho nên, việc xuất hiện vài lần cũng không có việc gì cả. Tuy nhiên, mấy ngàn năm nay. Có như thế nào cũng phải xuất hiện hơn trăm lần.
Như vậy hồn khí của đại sư Tuyết Y tương đối là nhiều đây. Đường Thành nói.
- Hồn khí tồn tại nhiều như vậy. Điều đó chứng tỏ năm đó đại sư Tuyết Y tọa hóa cũng không có bị tổn thương nhiều nội khí lắm. Thực lực của ông ấy cho đến bây giờ còn tương đối mạnh mẽ. Cho nên, chúng ta dùng hòm làm tiêu hao hồn khí của ông ta là đúng. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy. Ông ta đột nhiên đạt đến 11 đẳng. Việc này đòi hỏi số lượng nội khí phải tương đối lớn mới có thể thành công.
Thực ra ông ta còn là ân nhân của tôi, tuy nhiên, nếu như có mục đích thì không bàn luận đến ban ơn.
Không thể nói Ngô Tuấn tôi là lấy oán trả ơn được. Hơn nữa, tôi cảm thấy được có điều kỳ lạ, vì sao ông ta lại lựa chọn giúp tôi đột phá.
Vậy có phải ở bên trong có cái gì đó mà không ai có thể biết được mục đích? Ngô Tuấn nói.
- Ừ, tiên sinh, cuối cùng tôi cũng cảm thấy được sự tồn tại hồn khí của cao nhân thật là thần bí. Hơn nữa, tất cả dường như đều có mục đích. Mà tôi cũng cảm giác được bọn họ không phải là người tốt, cho nên, không ngờ Lô Định Tông mau chóng đuổi đi.
Xa Thiên có chút bộ dạng lo lắng.
- Ừ, tạm thời tôi còn không tìm được biện pháp. Tôi nghĩ, luyện hồn mộc này chính là khắc tinh của ông ta. Cho nên, việc tìm được luyện hồn mộc là rất quan trọng. Bằng không, chúng ta có muốn đuổi ông ta đi cũng không có cách nào để xuống tay cả. Cũng không thể bảo tôi đem con dơi ra để bị diệt được? Diệp Phàm nói.
- Việc này đương nhiên là không thể, con dơi quá quan trọng. Xa Thiên nói.
Lần phải đi về Hồng Diệp Bảo một chuyến, mùng chín rồi, mùng mười sẽ đi làm. Diệp Phàm còn phải về với ông bà một chuyến, đây là việc nhất định hàng năm Diệp Phàm phải làm.
Hơn nữa, trước khi kết hôn đến đầu năm mới đều có đến thăm cha mẹ, nhưng không lâu sau khi kết hôn cha mẹ trở về Cổ Xuyên, cho nên, nhất định phải báo hiếu.
Vừa gọi điện thoại hỏi, mới biết được Ninh Chí Hòa cũng về chúc mừng năm mới còn chưa có về.
Mà năm ngoái do công việc bận rộn ngay cả việc chúc tết lãnh đạo Diệp Phàm cũng đã quên. Bây giờ đi chúc tết là phải. Được copy tại _ T RUMtruyen. c om _
Hơn nữa, việc đi chúc tết cũng là cách để tăng cường mối quan hệ của hai bên. Hơn nữa, có yêu cầu gì cũng có thể nhân cơ hội này nói ra. Nhân lúc lãnh đạo đang vui vẻ nói công việc dễ hơn bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, Diệp Phàm bận công việc đến đêm. Bởi vì, nếu như đi chúc tết, mang mấy chai rượu đi biếu những người lãnh đạo cấp cao đã không còn sức hấp dẫn.
Mà thứ chúc tết tốt nhất chính là lễ vật, hơn nữa, chính là những dược thảo chế thành những viên thuốc, cũng không bị coi là nhận hối lộ gì cả.
Hơn nữa, tuổi tác của các lãnh đạo cũng đều cao. Trên cơ bản là đều trên năm mươi mấy tuổi cả. Cho nên, bọn họ càng quan tâm đến sức khỏe của mình.
Việc tặng tính mệnh cho bọn họ đúng là quá thích hợp.
Ăn xong cơm tối, Diệp Phàm kêu Xa Thiên đưa đến Yêu Tham Vương. Hồng Tà cùng với Lệ Vô Nhai xem qua cũng chậc chậc lưỡi mãi không dứt.
- Cái này liền kèm một chút yêu khí. Bằng không, thực sự thành một con yêu quái.
Hồng Tà chỉ vào Yêu sâm vương cười nói.
- Vạn vật thế gian, có bộ dạng kỳ lạ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Nó vẫn chỉ là một gốc cây nhân sâm thôi, chẳng qua là hình thể có chút kỳ quặc thôi. Lệ Vô Nhai cười nói.
Diệp Phàm coi chừng cắt phải nhánh của nó.
- Anh nói xem, chúng ta đưa nghìn năm có thể sống sót hay không? Hồng Tà đột nhiên nghĩ ra.
- Xé nó đi, nó chính là yêu tham vương trên nửa bộ, nếu như là dưới nửa bộ vẫn là có hi vọng. Tôi nghĩ, việc nghĩ biện pháp để bảo tồn vẫn là quan trọng nhất. Như vậy yêu tham vương sẽ có dinh dương hơn, sau này dùng để đột phá đến Bán tiên thiên cường giả là có thể cần đến. Lệ Vô Nhai nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, lần này phối hợp chế tạo ra biệt dược có khả năng tiềm tàng là được. Cái khác dùng nhân sâm hai trăm năm thay thế là được. Tôi nghĩ, hiệu quả hẳn là có thể phối chế đạt được đến tiêu chuẩn của biệt dược có khả năng kéo dài sự dống tiềm tàng. Diệp Phàm cười nói.
- Vậy bắt đầu đi chứ. Hồng Tà cười nói.
- Từ từ đã hai vị tiền bối. Hai gốc cây nhân sâm vương hai trăm năm tôi đã rang khô tooig. Trong đó còn pha thêm một vài dược liệu khác. Hai người các anh lập tức uống đi. Diệp Phàm cười nói, Xa Thiên bưng hai chén thuốc tiến vào.
- Diệp Phàm, anh thật là có tâm. Lệ Vô Nhai cũng không khách khí cầm lấy. Hồng Tà cầm lấy liền uống ngay một hơi.
Sau đó, hai người bắt đầu điều tức.
Với sự giúp đỡ của hai vị Thần tiên đại viên mãn, cùng với sự phối hợp với ba vị đại cao thủ Thần tiên, ba giờ đồng hồ đã chế tạo ra bát thuốc chứ tiềm lực sinh mệnh này.
Đương nhiên, thuốc này cũng làm cho Diệp Phàm đau đầu tiêu hao năng lượng, thiếu chút nữa nhe răng nhếch miệng. Để chế tạo thành công bát thuốc tiềm lực sinh mệnh này, Diệp Phàm đã phải dùng hết nhân sâm vương hai trăm năm.
Mà nếu như sau khi còn muốn phối chế toàn bộ bằng Yêu sâm vương, đây là Diệp Phàm không muốn nói đến.
Sau đó mới cho vô lọ, lần này tất cả đều dùng loại bình ngọc tốt nhất. Như vậy có vẻ tốt hơn nhiều lắm. Bằng không, một viên thuốc, dù sao cũng khiến cho người khác coi thường.
- Diệp Phàm, dược liệu ở trong xã hội bây giờ là rất quan trọng. Tôi luôn muốn, anh dùng nhiều dược liệu như thế, vì sao Diệp Phàm anh không trồng một vườn dược liệu của chính mình. Như vậy, mọi dược liệu đều đã có ở trong vường. Có thể lấy bất cứ lúc nào có phải không? Lệ Vô Nhai nói.
- Đúng vậy, tôi cũng có ý như vậy. Tuy nhiên, để tìm được một chỗ như vậy rất khó. Thứ hai chính là tìm không được loại dược liệu tốt như vậy.
Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất, nếu bắt đầu gieo trồng từ hạt giống, để chế ra một viên thuốc cần dược liệu lâu năm mới được.
Ít nhất cũng phải vài thập niên, vấn đề này cơ bản là không thể giải quyết được tình hình trước mắt. Mà trước mắt mà nói, những thứ như vậy tôi cũng có đủ rồi. Diệp Phàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.