Chương trước
Chương sau
̀ họ Phác có phong giới.
Hình vẽ lớn nhưng khác với hình bát quái của Trung Quốc. Toàn bộ hình như là có biến hình, có chút giống với hình bát quái trừu tượng.
Hình bát quái này giống như để trang trí, ở giữa có chữ S không giống như Trung Quốc có hình âm dương, cũng không phải màu đen mà là màu đỏ.
Hình này hình như có thay đổi, được khắc trên cửa.
Diệp Phàm thử thử lại, chỉ cần con dơi tiếp xúc gần cảnh cửa một mét là lúc cảm giác lạnh này lại xuất hiện.
Diệp Phàm thử lại lần nữa, cảm thấy được cảm giác lạnh này hình như là đến từ hình bát quái kia. Hơn nữa cũng không phải là rét run mà là một chút cảm giác lạnh trên người.
kKông nghĩ ra, Diệp Phàm đi vòng qua không vào theo cửa mà vào đi qua tường. Lần này đúng là không có cảm giác lạnh.
Hắn dùng lực một chút, phát hiện đi vào chính là bước vào sân. Từ cửa lớn đi dọc theo một con đường nhỏ trải đá vụn, rộng gần hai mét, có mái hiên dài.
Đi qua vào một phòng khách rộng, nhìn qua cảnh cửa phòng khách, Diệp Phàm chấn động, bởi vì cánh cửa tất cả đều làm bằng hoa cúc vàng.
Hơn mười cánh cửa này đem bán đấu giá cũng phải có toàn bộ mấy trăm triệu. Thảo nào nhà họ Phác hào khí như vậy.
Diệp Phàm nhớ rõ lúc trước đến Hàng Châu thăm chỗ ở cũ của thương nhân Hồ Tuyết Nham. Khu nhà cao cấp có nhiều chỗ đều làm từ gỗ tử đàn, thấy rõ vẻ phú quý.
Trong phòng khách có mấy cái ghé, lúc này có mấy người ngồi trên ghế nói chuyện phiếm. Từ hình ảnh Ngô Tuấn cũng cấp Diệp Phàm có thể khẳng định trong đó không có chủ nhà của nhà họ Phác hiện giờ Phác Nguyên Thông.
Chẳng qua Diệp Phàm nghe không hiểu tiếng Hàn, nghe một chút hình như là nói chuyện làm ăn. Cảm thấy vô vị nên tiếp tục đi vào trong.
Tiếp tục đi vào phía trong, hai bên có một cái sân, Diệp Phàm quan sát phát hiện có lẽ là phòng bếp và phòng đọc sách.
Cứ tiếp tục đi, phát hiện phía sau ngôi nhà được bao quanh bởi bức tường. Bên trong còn có một nhà ở, phạm vi trên dưới hai trăm mét vuông.
Theo Diệp Phàm suy đoán dựa vào kiến trúc Trung Quốc, tường này vây quanh có lẽ để xác định nhà của chủ và các ngôi nhà của những người khác trong gia đình.
Đi một vòng, quan sát gần hết.
Nhưng, đi qua một sân nhỏ độc lập cũng nghe bên trong có một giọng nói.
Diệp Phàm đi vào, phát hiện một cô gái ôm búp bê đi giữa những ngọn núi giả đang nói nhảm như một người điên.
Bên cạnh là hai cô gái giống như là người hầu hình như rất sợ cô gái này. Đúng lúc này, cô lại quyền đấm cước đá đối với hai người hầu.
Ngoài ra còn cả cắn, cô gái này thật đúng là dùng cả chân tay và miệng. Hai cô người hầu không dám ra tay, sợ tới mức chạy trốn vòng quanh núi giả.
Nhưng, cô gái điên kia rất hung hắn, nếu để cô bắt được liền nguy, hai cô hầu cứ việc chạy, nhưng cũng không dám rời núi giả.
Kết quả bị cô gái điên cắt cho cả người đều là máu. Còn cô gái kia vẫn đang đuổi, ngay cả Diệp Phàm thấy đều khó chịu. Con dơi cố ý đi qua thay đổi một tảng đá để ngáng chân cô gái kia.
Cô gái điên không cẩn thận đá vào con dơi của Diệp Phàm, bụp một tiếng ngã xuống đất, búp bê trong tay bay xuống nước.
Cô gái khóc rống lên nhảy xuống hồ nước. Nhưng làm Diệp Phàm hoảng sợ, nếu cô gái này không biết bơi chết đuối thì mình thành người gây ra chuyện xấu.
Hai cô hầu sợ đến mức hét lên kêu cứu mạng. Có lẽ hai cô không biết bơi, đứng trên bờ kêu cứu không dám xuống nước.
- Ân Thanh, Các cô kêu gì vậy.
Lúc này một giọng nói vang lên, Diệp Phàm vừa thấy biết người này là Phác Nguyên Thông.
Chỉ thấy một người nhón chân lao xuống hồ ôm cô gái lên.
Toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát sinh động, giống như chân cũng chưa ướt, Diệp Phàm chấn động, động tác này có thể phỏng đoán, chủ nhà họ Phác ít nhất là thân thủ nhị thập đẳng.
Mà mấy người phụ nữ của nhà họ Phác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cũng chạy hết đến. Một phụ nữ trung niên mặc áo ngủ ôm cô gái rơi xuống nước khóc rống lên
- Ân Thanh….
Sau đó chính là líu ríu hỏi Phác Nguyên Thông sao lại thế. Cuối cùng cô gái điên được bế về tìm thuốc.
Thấy Phác Nguyên Thông đi sang bên cạnh, Diệp Phàm lặng lẽ đi theo. không lâu Phác Nguyen Thông không ngờ đi vào sân cuối cùng.
Sân này rất yên lặng, giống như không có ai ở vậy. Mà Phác Nguyên Thông qua đến đó ở cửa xuất hiện một ông lão trông cửa.
Ông lão hình như đang quét tác thấy Phác Nguyên Thông tiến vào cũng không để ý đến anh ta, ông ta vẫn tiếp tục công việc của mình
Diệp Phàm cảm giác rất kỳ lạ, theo lý mà nói một ông lão quét rác nhìn thấy ông chủ sao không chào hỏi. Ở đây đúng là có nhiều điều kỳ lạ.
Mà Phác Nguyên lại không để ý, có lẽ trước kia cũng thế nên đã thành thói quen, vì thế đi vào.
Hay là người quét rác chính là người điếc. Diệp Phàm nhặt một hòn đá ném.
Ông lão không ngờ không có chút biểu hiện nào vẫn tiếp tục công việc của mình. Hơn nữa, rất cần mẫn, dưới đất có lá rụng ông lão còn ngồi xuống nhặt.
Diệp Phàm thầm nói quả nhiên hắn đoán không sai, khó trách Phác Nguyên Thông cũng không so đo. Cùng một ông lão tàn phế đáng thương so đo làm gì.
Cứ đi theo Phác Nguyên Thông, cuối cùng không ngờ xuyên qua phòng đến sau núi. Sau núi là một khoảng trống.
Chỗ trống khá rộng, nhiều cây cối. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện vách núi này không ngờ hình bán nguyệt.
Vách núi hình bán nguyệt vây quanh khu nhà ở của nhà họ Phác. Hai đầu vách núi vừa lúc cùng với khu nhà họ Phác hình thành một vòng hình cung rất kỳ lạ.
Diệp Phàm biết, khu nhà ở của nhà họ Phác tổng thể cũng là hình bán nguyệt, không ngờ là tương xứng với vách núi.
Làm như vậy để làm gì? Diệp Phàm trong lòng khó hiểu.
Đúng lúc này, Phác Nguyên Thông không ngờ đi đến giữa khu đất trống. Diệp Phàm phát hiện ở giữa này không ngờ cũng đặt một hình bát quái tròn trên mặt đất, giống với hình trên cánh cửa. Chẳng qua cái này rất lớn, có lẽ đường kính phải trên hai mét.
Nhìn từ không trung nhìn lại, giống như là một quả cầu bát quái màu trắng trên mặt đất.
Diệp Phàm phát hiện, Phác Nguyên Thông không ngờ quỳ giữa hình bát quái, dáng vẻ thành thực kính cẩn, quỳ lạy ba lạy hướng về phía vách núi. Miệng thì thầm cái gì Diệp Phàm cũng không hiểu.
Quái, bên trong vách núi chẳng lẽ có lão tổ tông của nhà họ Phác ở. Nhưng, Diệp Phàm phát hiện vách núi này ngoài hình bán nguyệt ra toàn bộ vách núi đều trống trơn không có dấu vết gì. Hình như chỉ là vách núi, bên trong không có vẻ nào có người.
Đương nhiên, bên trong có lẽ có gì đó. Diệp Phàm cũng không thể khẳng định bên trong không có người. Nếu không, Phác Nguyên Thông thần kinh hay sao đến lạy cái này làm gì?
Phác Nguyên Thông sau đó đứng yên lặng ngẩn người một chút, sau đó xoay người đi. Diệp Phàm lại đi cùng anh ta.
Nhưng, lần này không theo tiếp được vì Phác Nguyên Thông trở về phòng ngủ, nói chuyện với bà xã vài câu rồi ngủ.
Diệp Phàm trở lại chỗ vách núi hình bán nguyệt kia.
Thử thử nhích lại gần hình bát quái. Vừa cách quả cầu ba mét là lúc một trận đau đớn truyền đến.
Giống như đột nhiên chui vào đống lửa vậy. Con dơi chạy nhanh ra bên ngoài, cảm giác lửa đốt này rất lạ.
Ôi mẹ nó, quả nhiên có quỷ. Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, thử lại vài lần, lần nào cũng như thế. Nhưng, trong lòng thấy buồn, sao Phác Nguyên Thông có thể quỳ ở đây không chút khó khăn nào.
Hắn không thể trêu vào hình bát quái đó, rõ ràng không để ý tới đó tới gần vách núi xem có tình hình gì không.
Nhưng, mới vừa đến gần hình bán nguyệt là lúc con dơi hình như có một luồng lửa đánh vào mặt, nhất thời đau đến mức nhanh chạy ra ngoài.
Diệp Phàm nhìn nhìn, phát hiện ở đây trống trơn không có gì cả. Nhưng hơi nóng muốn đốt người kia thật là kỳ lạ.
Diệp Phàm không tin tà ma, lại đi tiếp, lần này lợi hại hơn, hình như trong không khí có lửa lấp tức bắn con dơi trở về, thiếu chút nữa trực tiếp bắn vào phòng ở.
- Cậu ngốc thật, đây là phong giới.
Lúc này giọng Lô Định Tông vang lên.
- Phong giới?
Diệp Phàm nhìn chỗ trống hình bán nguyệt kia, có vẻ hiểu ra, hỏi nhanh
- Tiền bối khôi phục rồi, nơi này tuy nói là phong giới sao lại làm cho người ta cảm giác như rơi vào đống lửa vậy?
- Khôi phục cái rắm, tôi bị quả cầu lửa kia làm cho tỉnh. Cậu cũng quá lỗ mãng, phong giới là địa phương nào, đó là cao thủ Thoát thần cảnh sáng tạo nên.
Vì sao có cảm giác như lửa, đó là bởi vì cao nhân luyện nội khí dương.
Cậu không phát hiện, quả cầu bát quái kia chính là điểm chạm phong giới. Phía trên có còn một số bố trí của cao nhân để lại.
Nhanh chóng rời khỏi đi, người này chúng ta không thể trêu vào.
Lô Định Tông nói.
Đối với người nho nhã như Lô Định Tông đã nói lời thô tục như thế hẳn là ông ta tức giận mới như thế, cũng không để ý liền hỏi
- Sao lạ thế, vì các gì mà người nhà họ Phác có thể quỳ gối ở trên mặt hình cầu này mà không việc gì?
- Có lẽ là quan hệ huyết thống, phàm là người nhà họ Phác chính tông thì bố trí này có thể cảm giác được. Cho nên bọn họ không việc gì, còn cậu thì có mặc dù là con dơi do nội khí ngưng tụ cũng cảm thấy. Bởi vì, bố trí này chính là dùng nội tức trong người, đối với nội khí đương nhiên rõ ràng.
Lô Định Tông nói.
- Người này có lẽ đã chết rồi?
Diệp Phàm hừ nói.
- Chết chắc chắn đã chết, hiện giờ xã hội này đi đâu tìm cao thủ Thoát thần cảnh. Nhưng, mặc dù đã chết người ta cũng lợi hại hơn một cao thủ tiên thiên như cậu nhiều lắm.
Giống như cậu nói Đán Phi Tử không phải đã chết rồi sao, người ta dùng cái gì có thể khống chế, thậm chí giết cậu.
Cao thủ như vậy không thể trêu vào, huống chi, bọn họ chắc chắn có con cháu. Trong đó chắc chắn có cao thủ, cậu chọc đến người như thế đừng để mất mạng.
Lô Định Tông nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.