Chương trước
Chương sau
- Các người mỗi ngày cúi đầu không phải vì chiếc mũ quan của mình ngày càng cao hơn hay sao? Đâu được tự do tự tại như chúng tôi,
Hơn nữa, muốn đánh thì đánh, muốn uống thì uống, muốn ngủ thì ngủ. Đừng có nói pháp luật gì gì đó trước mặt Võ Vệ Sơn tôi, đều vô ích thôi.
Đơn giản mà nói, hôm nay tôi giết cậu là chuyện quá đơn giản, từ nay về sau Diệp Phàm cậu sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Bởi vì, bọn họ sẽ không thể tìm được bất cứ bộ phận nào của cậu, như vậy thì liên quan quái gì đến Võ Vệ Sơn tôi? Đây là chuyện cao thủ có thể làm được? Đây là cao thủ có biết không?
Trong mắt Võ Vệ Sơn hiện lên vẻ khinh thường nói.
- Vậy ông đã giết bao nhiêu người?
Diệp Phàm thản nhiên nói, khiến cho Võ Vệ Sơn rất tức giận.
- Cậu tưởng tôi là kẻ cuồng giết người có đúng không? Đây chỉ là một ví dụ. Lão phu chỉ giết những kẻ đáng giết mà thôi. Người trẻ tuổi, lão phu hỏi cậu một câu cuối cùng, chuyện Hồng Đường Tử cậu có thể nhẹ tay không?
Võ Vệ Sơn nói với giọng hạ mệnh lệnh.
- Các hạ đang uy hiếp tôi?
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đột nhiên cười lên một tiếng, nói tiếp:
- Ông là cao thủ tôi thừa nhận, tuy nhiên ở đời núi này cao hơn núi khác.
Các vị là cao nhân, không sai. Nhưng trên đời này còn có người quản lý những cao nhân này. Nếu không, các vị muốn giết ai là giết thì không phải thế giới này sẽ loạn sao?
Cho nên, ông nói giết người các ông có thể làm được. Nhưng các ông có dám không? Không phải Diệp Phàm tôi khinh thường các ông, nhưng các ông cũng phải tuần hoàn theo cuộc sống quy tắc.
Chỉ cần các ông làm chuyện gì, đều sẽ lộ ra vết tích. Những dấu vết này đối với công an mà nói đương nhiên là không điều tra ra được. Nhưng đối với cao thủ đặc biệt quản lý các ông thì chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên, ông đừng có coi tôi là trẻ con lên ba.
- Tôi thấy cái miệng của cậu vừa thối lại vừa cứng, hãy vả vào miệng mười cái để con ta hết tức giận trước rồi tính sau.
Võ Vệ Sơn phẫn nộ rồi, tay đã vung lên.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nhẹ nhàng tránh qua, Võ Vệ Sơn sửng sốt, hừ nói:
- Không ngờ các hạ lại là một cao thủ Quốc thuật TQ trà trộn trong quan trường, thảo nào mà mạnh miệng như vậy. Tôi cũng biết nguyên nhân Hồng Đường Tử bị bắt rồi. Tuy nhiên, hôm nay cậu đích thực là có tài, nhưng ở trước mặt Võ Vệ Sơn tôi, chẳng là cái gì cả.
Võ Vệ Sơn nói xong, cả người đứng thẳng dậy, giống như một con chim lớn, bổ nhào về phía Diệp Phàm.
Nhất thời, sóng khí chấn động. Dãy cỏ lau cách xa Diệp Phàm vài trăm mét cũng nghiêng ngả, một đường đao sắc bén lao đến nhanh như chớp.
Diệp Phàm vừa thấy, biết lão già này nội khí hùng hậu, không phải là sức mà mình có thể chống đỡ được. Cho nên Bức công lại được thi triển ra.
Tuy nhiên, Võ Vệ Sơn lần này lại không cho Diệp Phàm cơ hội. Chưởng đao từ trên không trung đi xuống không ngừng tấn công về phía Diệp Phàm, toàn thân Diệp Phàm đều bị khí sóng của chưởng đao phong tỏa. Bởi vì tốc độ của Võ Vệ Sơn thực sự rất nhanh.
Diệp Phàm đã không còn đường lui nữa rồi.
Tay hắn vung lên, một lưỡi đao như lá liễu phi thẳng về phía Võ Vệ Sơn.
- Chính là cái này...
Võ Vệ Sơn cười lạnh, tay lão chìa ra, những mũi đao như lá liễu kia cắm thẳng vào những thân cỏ lau, phát ra tiếng kêu tạch tạch.
Diệp Phàm nhân cơ hội này, xoay vòng một cái, Huyết Trích Tử từ không trung như những cánh sen lao lẳng vào Võ Vệ Sơn.
- Ừm, còn có cái này nữa. Đây không phải là thứ đồ chơi của Ung Chính hay sao? Cũng thật trùng hợp. Hồng Đạo Tử đặc biệt thích thứ này.
Võ Vệ Sơn ngây người, hai tay như muốn kéo Huyết Trích Tử qua. Huyết Trích Tử đúng là nghe lời ông ta.
Khi tay Võ Vệ Sơn bắt được Huyết Trích Tử, đột nhiên vang lên tiếng "két".
Võ Vệ Sơn cúi đầu nhìn, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét. Bởi vì lão phát hiện ngực như bị trúng vật gì đó, quần áo không ngờ bị cắt rách ra.
Lão già này tức giận, tay chà xát, một vật hình chữ thập bay ra, xoay tròn nhằm thẳng hướng Diệp Phàm mà đi.
Diệp Phàm muốn né ra, nhưng vật này có năng lượng như khóa hồng ngoại không thể né ra được.
Nhìn thấy vật này ngay trước mắt, Diệp Phàm đành phải giơ tay lên xả về phía dòng sông, một đường lực lớn đi ra, một tiếng giòn tan vang lên.
Nước từ dưới sông tạt lên không trung, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bức tường nước va chạm với vật hình chữ thập kia.
- Cái này ngươi cũng biết sao?
Võ Vệ Sơn càng đánh càng chấn kinh, không thể tưởng tượng được người này lại khó chơi như vậy.
Bộp một tiếng.
Bức tường nước bị vật hình chữ thập làm thủng một lỗ to như cái chậu rửa mặt, từ đó nhằm thẳng phía Diệp Phàm mà lao tới. Võ Vệ Sơn phải đòi được mặt mũi, lần này xuống tay không hề nể tình chút nào.
Thái Cực Âm Dương quyền đi ra, khí nước của sông bị đập trúng tách ra rồi ngưng tụ thành một vật hình cầu. Tuy nhiên đã quá muộn rồi.
Thứ binh khí hình chữ thập kia vẫn cắt "két" một tiếng, sắc mặt Diệp Phàm cũng khá khó coi, đùi cũng bị trượt qua, nhưng may mắn là chỉ rách một miếng quần.
Tuy nhiên, vật chữ thập kia vẫn giống như một cỗ xe xoay tròn truy kích đến.
Vật này thật sự là đáng ghét.
Nhất tiêu hồng ra.
Loảng xoảng một tiếng đánh vào vật chữ thập, khiến nó bị bay lệch sang một bên. Tuy nhiên, Nhất tiêu hồng cũng bị đánh rơi vào trong nước.
Diệp Phàm cũng không kịp tiếc rẻ Nhất tiêu hồng của mình, nhanh chóng nhét một viên Dung dưỡng hoàn vào miệng rồi lao mình xuông dòng sông.
Ngư long thập bát biếm trong nước vân có thể phát huy tác dụng. Bởi vì bản thân nó được sinh ra từ nước.
- Ngươi có là con cá thì hôm nay Võ Vệ Sơn ta cũng phải nướng.
Võ Vệ Sơn đạp lên mặt nước.
Năng lực cảm giác của lão già này cũng rất độc đáo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nơi trú thân của Diệp Phàm, giá chữ thập xoay tròn trong nước, giống như chiếc quạt nhằm thẳng Diệp Phàm mà đi.
Két vài tiếng, Diệp Phàm liên tiếp bị đâm mấy nhát. Tuy nhiên Võ Vệ Sơn hình như muốn trêu tức Diệp Phàm, trước tiên là nhẹ nhàng, lão muốn trêu tức chán rồi mới trừng trị.
Diệp Phàm nhờ vào Ngư Long Thập Bát Biến mà trốn tránh/
- Ha ha...
Võ Vệ Sơn kiêu ngạo cười, một tay khống chế Diệp Phàm bị giá chữ thập truy kích.
Lão già này sảng khoái vô cùng.
Đúng lúc này, Nhất tiêu hồng bỗng bật lên không trung.
- Thứ đồ chơi này...
Võ Vệ Sơn căn bản không thèm chấp, còn tưởng rằng là Diệp Phàm đánh lén.
Tuy nhiên, thật sự quỷ dị, hai thành công lực của Võ Vệ Sơn bổ về phía Nhất tiêu hồng. Vật này không ngờ lại có thể xuyên thấu chưởng lực của mình.
Sát một tiếng, Võ Vệ Sơn mặt đỏ bừng, bởi vì xương sườn trái đột nhiên bị xuyên thấu, máu tươi chảy ra.
Tuy nhiên, Võ Vệ Sơn dù sao cũng là cao thủ, trong nháy mắt dồn lực lớn đập lên Nhất tiêu hồng.
Choảng một tiếng, điều khiến Võ Vệ Sơn khiếp sợ chính là, lúc Nhất tiêu hồng rơi vào trong nước thì sóng nước bắn lên tung tóe như người nhảy xuống vậy.
Võ Vệ Sơn thật sự không rõ, Nhất tiêu hồng nhỏ như vậy sao có thể tạo ra bọt sóng như vậy.
Lão già này còn tưởng là do tác động của chưởng lực của mình. Nhưng thực tế không phải vậy, lúc Nhất tiêu hồng rơi vào nước đã bị Mỹ nhân ngư cuốn lấy. Vừa rồi chưởng lực của Võ Vệ Sơn khiến Mỹ nhân ngư bị thương, cả người bổ nhào xuống nước, Diệp Phàm rất rõ.
Người này phẫn nộ đén cực diểm, cả người giống như một con cá nhảy lên mặt nước.
Hai chân đạp lên mặt nước, một quyền đập về phía trước. Bóng nước ở trước mặt bùng nổ.
- Được lắm.
Võ Vệ Sơn cười lạnh, tứ quyền trên không trung tung ra.
Ầm một tiếng, nhất thời, ép ra một cột nước coa đến hơn mười thước. Mà Diệp Phàm thì phun máu tươi, cả người bị Võ Vệ Sơn đánh cho phải lui lại mấy chục bước.
Diệp Phàm giống như điên cuồng, lại bùng nổ lên, một quyền đập về phía Võ Vệ Sơn.
Lão già này cười lạnh một tiếng, rõ ràng không phải cần đến binh khí chữ thập. Phải dùng chưởng lực trực tiếp cho Diệp Phàm thừa sống thiếu chết đã rồi tính sau.
Tứ quyền mang theo khí óng trong không trung hình thành một cơn gió lốc bằng hơi nước, hung hăng đánh lại.
Tuy nhiên đúng lúc này, Võ Vệ Sơn đột nhiên cảm thấy hai chân mình căng cứng, giống như bị vật gì đó kéo lấy vậy.
Lão già này muốn lao mình lên trên, tuy nhiên giờ phút này lực kéo lại rất lớn.
Bên này có tám thành công lực đều đang đối phó Diệp Phàm, trong lúc chưa phòng bị đã bị lực phía dưới kéo xuống nước, đến chỗ đầu gối.
Bởi vì hai chân bị khống chế, lúc này quyền cương của Diệp Phàm đến rồi.
Võ Vệ Sơn vừa phải phòng vệ phía dưới, chống đỡ phía trên, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Mà cơ hội khó có có được, rầm một tiếng nổ vang,
Lần này Võ Vệ Sơn vì hai chân bị khống chế nên không làm gì được, cả người bị Diệp Phàm ép trên không trung, lúc này nước đã tới rốn. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng bị phản chấn phun huyết rồi bị ngã xuống nước cách đó chục mét.
Đúng lúc này, Võ Vệ Sơn cảm giác hình như có một con dao đang cắt hai chân của mình, lão già này còn tưởng rằng đã gặp phải thủy quái.
Nhanh chóng bức chưởng xuống nước, tuy nhiên, Diệp Phàm không hề nao núng từ không trung đạp lại.
- Đi chết đi.
Võ Vệ Sơn phẫn nộ tới cực điểm, mặc kệ trong nước, hai tay nắm chặt, một đường quyền tỏa ra ánh sáng màu hồng nhắm thẳng vào người Diệp Phàm.
Bịch
Cứng rắn chạm vào nhau, Diệp Phàm phun huyết, còn Võ Vệ Sơn được lợi, nhưng người vẫn bị nhấn chìm xuống.
Đúng lúc này, một bóng đen hiện lên trên không trung, Võ Vệ Sơn chưa kịp phản ứng, cảm thấy bả vai mình bị nện một cái, nhất thời, cả người bị nhấn sâu vào trong nước.
Mà vật trong nước và vật trong không trung lúc này vẫn phát lực, cùng với Võ Vệ Sơn đi vào trong nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.