Chương trước
Chương sau
- Bắt lại, bắt người đó rồi, vì sao chứ, lập tức gọi Khâu Anh Hoa đến đây cho tôi.
Dương Trấn Tử vừa nghe lập tức cúi đầu xuống.
- Anh ta đang đứng ở ngoài cửa sau, tôi tới trước để báo cáo mà.
Mễ Nhất Quần nói xong, gọi Khâu Anh Hoa vào, người này nhìn thấy nhiều trưởng lão như vậy, sợ tới mức mặt trắng ra, liền quỳ xuống.
- Sao lại thế này Anh Hoa?
Sư phụ La Hồ Sơn hỏi thẳng luôn.
- Không được rồi chưởng môn, việc lớn không được rồi. Sư phụ, trước kia Hồng Đường Tử đã từng bị Tổng giám đốc Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không tỉnh Thiên Vân ăn hiếp.
Cho nên, anh ta vẫn canh cánh trong lòng, anh em Hồng Đường Tử đều nói là muốn trả thù Tổng giám đốc Diệp, mà mấy ngày hôm nay anh ta xuống dưới này cũng đã chuẩn bị.
Lần này đúng lúc có cơ hội, lấy hơn hai chục các anh em cùng đi. Bọn họ đem người đến đánh phá máy móc, còn đả thương người, kết quả là bị bắt giữ.
Hiện đang bị Cục Công an Hoành Không thẩm tra xử lý. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa bọn họ ra ngoài, tôi nghe ngóng, việc này rất nhiệt náo.
Sau khi Cục Công an Hoành Không điều tra xong lập tức sẽ báo cáo với công an tỉnh Thiên Vân. Nếu như báo cáo lên trên thì gặp nhiều phiền toái.
Lúc ấy tôi đang canh gác, vừa thấy có chuyện không hay liền chui vào một cái ống dưới sông. Bằng không, ngay cả người báo tin cũng không có.
Khẩu khí Khâu Anh Hoa không hạ xuống.
- Diệp Phàm là ai?
Mặt Dương Trấn Tử trầm xuống hỏi.
Ngay sau đó Khâu Anh Hoa liền đem chuyện kể ra.
- Việc này thật là có chút kỳ quái, Hồng Đường Tử mang theo toàn cao thủ. Đều là người tinh anh trong môn phái chúng ta, trong đó có mười đệ tử thân thủ đều đã đạt trên ngũ đẳng, mà làm sao không thể đánh được, còn bị người ta bắt giữ toàn bộ.
La Hồ Sơn có chút nghi hoặc.
- Người ta có súng, nếu bị bao vây xung quanh anh dám động sao? Tuy nói thân pháp của người luyện võ như chúng ta linh hoạt, nhưng đối mặt với súng ống không thể dùng lực được. Chỉ có thể nói là ở đâu ra tay trước là hữu dụng thôi. Bằng không, nói cứng rắn là không sáng suốt.
Mễ Nhất Quần nói.
- Không phải như thế.
Khâu Anh Hoa lắc đầu nói.
- Không phải như vậy là như thế nào?
Dương Trấn Tử hừ nói.
- Không dùng súng. Thân thủ của nhân viên công an rất cao. Các anh em Hồng Đường mang theo không phải là đối thủ. Hai ba người bọn họ có thể đánh ngục toàn bộ người của chúng ta. Hơn nữa, ngay cả chú chín Chu Phi cũng bị người ta bắt lại.
Khâu Anh Hoa nói.
- Chu Phi cũng bị bắt giữ, chứng tỏ nhân viên công an lợi hại như thế nào? Làm sao có thể? Chu Phi vừa mới đột phá đến 12 đẳng. Anh ta là thiên tài luyện võ của phái Côn Lôn chúng ta. Năm nay mới bốn mươi tuổi, rất có thể sẽ đạt được đến Bán Thần Tiên.
La Hồ Sơn nghi hoặc.
- Nếu như nói nhân viên công an cục công an Hoành Không có thể chế ngự được hai mươi đệ tử của phái Côn Lôn chúng ta, chỉ dựa vào nắm đấm là không có khả năng.
Có phải còn có cao thủ ở địa phương khác gia nhập. Ví dụ như, là công an bộ bí mật đến đây.
Tuy nhiên, bọn họ đều phải làm việc ở bộ, nào có nhàn rỗi đến lo chuyện tập đoàn Hoành Không. Nếu như quả thật là như vậy, lần này bọn Hồng Đường Tử đã mắc phải bẫy rồi.
Mễ Nhất Quần nói.
- Lúc đó sư thúc Chu nói là thay đổi một lần là được. Cũng đừng biến thành chuyện quá lớn. Nghe nói tập đoàn Hoành Không xây dựng các hạng mục quan trọng của tỉnh.
Nếu gây sức ép quá lớn sẽ khiến cho tỉnh chú ý đến. Chúng ta làm thiệt hại một chút coi như để giáo huấn DIệp Phàm, cho hết giận là được.
Thế nhưng sư huynh Hồng Đường Tử không chịu, còn nói tập đoàn Hoành Không có cái gì? Chỉ là một đống đổ nát tính cái gì, sẽ phải khiến cho tập đoàn Hoành Không không thể phát triển bình thường trong nửa năm mới được.
Cứ như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng đến chiến tích theo thời gian của Diệp Phàm. Kết quả. Ngày hôm sau lại đi, hơn nữa, còn cùng ngồi trên một con thuyền lớn.
Lúc ấy ngay cả việc che dấu đều không được, bởi vì, Hồng Đường Tử nói là một vài nhân viên công an vẫn diễu võ dương oai một chút, việc di chuyển không có tác dụng.
Cho nên, lần thứ hai bị thay đổi chỗ. Bọn họ vừa phá vỡ, phỏng chừng tập đoàn Hoành Không bị tổn thất cũng khá nhiều.
Hiện tại bị bắt giữ, khẳng định Diệp Phàm sẽ không nương tay. Xin các vị trưởng lão nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu người ra.
Bằng không, một khi đưa lên bộ thì gặp phiền toái. Hơn nữa. Còn có một điều nữa, chỉ sợ bọn Hồng Đường Tử ở trong cục Công an sẽ phải chịu khổ.
Nhân viên công anh như chó sói như hổ, có thể dùng chân tay hành hung ngay tại chỗ, có thể chết lúc nào không biết. Lạc vào trong tay bọn họ có thể bị đánh cho tàn phế thì phiền toái. Hơn nữa, nhất định Diệp Phàm sẽ trút giận. Bởi vì, nhân tình của anh ta là Mộc Nguyệt Nhi cũng bị đả thương.
Lúc ấy Hồng Đường Tử còn nói phải lột sạch quần áo của cô ấy ở trên đường. Cuối cùng được sư thức Chu khuyên không nên làm.
Những việc như này nếu như bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phái Côn Lôn chúng ta. Một cô gái chết người có lỗi là anh hùng gây nên. May mà không như vậy, bằng không, việc gây sức ép ngày càng lớn.
Vẻ mặt Khâu Anh Hoa lo lắng.
- Muốn tìm người quen có liên quan, đúng rồi, viện trưởng Mễ, anh có thấy trong hệ thống công an cấp bậc là quan trọng không?
Dương Trấn Tử hỏi.
- Ý của chưởng môn là dùng cấp trên để áp chế bọn họ?
Mễ Nhất Quần hỏi.
- Như vậy càng có hiệu quả, bằng không anh đi tìm Diệp Phàm đàm phán khẳng định hắn sẽ nhăn mặt, sẽ làm mất thể diện của phái Côn Lôn chúng ta.
Dương Trấn Tử hừ nói.
- Nói cũng đúng.
Mễ Nhất Quần gật gật đầu đang nghĩ ngợi.
- Thử tìm xem trong phái chúng ta có cao thủ nào được giữ chức vụ trong bộ.
Lúc này, vẫn không ai mở miệng trưởng lão Ngọc Hồng Đông nói.
- Ai?
Dương Trấn Tử liếc mắt nhìn Ngọc Hồng Đông một cái, hỏi.
- Trước đây tôi có nhận một người con nuôi, gọi là Ngọc Chấn. Sau này thi đỗ đại học Anh ninh, bởi vì rất có năng lực phá án. Mười mấy năm trôi qua, hiện giờ đã đang giữ chức Phó Cục trưởng của tám Cục Công an.
Ngọc Hồng Đông có vẻ đắc ý, nói.
- ĐÚng đúng rồi, tôi cũng nhận thấy. Ngọc Chấn là người có tiền đồ, không thể tưởng tượng được trong nháy mắt đã được làm quan lớn. Thật đúng là không uổng công chúng ta huấn luyện.
La Hồ Sơn gật đầu nói.
- Tám cục Bộ Công an là đơn vị gì? Anh ta xuất hiện có tác dụng sao?
Dương Trấn Tử lần đầu nghe nói đến người này.
- Trước đây là Cục cảnh vệ Bộ Công an, cục cảnh vệ này thuộc thẩm quyền của lực lượng an ninh vũ trang Công an nhân dân Trung Quốc
Bọn họ thuộc hàng ngũ võ trang. Tám cục Công an chính là Cục cảnh vệ bộ Công an nhân dân nước cộng hòa Trung Quốc.
Người bên trong nội bộ cũng không biết. Cục này rất đặc biệt, bình thường cũng chỉ giao tiếp với lãnh đạo thôi.
Nhân viên bình thường trong mắt họ không là gì cả.
Ngọc Hồng Đông nói.
- Phó cục trưởng, chẳng phải Ngọc Chấn là cấp bậc phó tướng quân, phỏng chừng cũng là sĩ quan cao cấp.
La Hồ Sơn cười nói.
- Ừ, thiếu tướng, vừa mới nói. Nghe nói để bảo vệ được các lãnh đạo quốc gia ‘tứ phó lưỡng cao’ Cục Cảnh sát quốc gia phải bình tĩnh mới được. Ví dụ như Phó Chủ tịch nước, Phó Chủ tịch quốc hội, Phó Thủ tướng, Chánh án tòa án nhân dân tối cáo. Gọi là ‘ tứ phó lưỡng cao’.
Ngọc Hồng Đông cười nói, có vẻ đắc ý. Có một đứa con nuôi như vậy, phải tự hào đến chết.
- Không thể tin được, chẳng phải Ngọc Chấn là cấp bậc phó trong quốc gia. Thật đúng là đem vinh quang cho phái Côn Lôn chúng ta.
La Hồ Sơn cười nói.
- Vậy là tốt rồi, có cậu ta ra mặt Cục Công an Hoành Không còn có thể nể mặt một chút. Việc này giao cho mọi người lo liệu. Được rồi, mang tiền đi, nhất định tiền này phải bồi dưỡng. Chúng ta, có thể làm cho Ngọc Chấn rất khó xử có phải không?
Dương Thôn Trấn nói.
- Nếu không thì để trưởng lão Ngọc gọi điện thoại cho Ngọc Chấn, sau đó nói chuyện một chút. Tốt nhất là không cần giấu giếm tình hình thực tế, như vậy có thể khiến cho Vu Ngọc Chấn hiểu được tình huống có phải tốt hơn không?
Mễ Nhất Quần thật sự lo lắng.
Một lúc sau trưởng lão Ngọc cúp điện thoải, vẻ mặt vui mừng, cười nói:
- Hẳn là không có vấn đề gì lớn, Ngọc Chấn nói là lập tức đến tập đoàn Hoành Không một chuyến.
Tuy nhiên, anh ta gọi viện trưởng Mễ đi cùng là được. Mà, Ngọc Chấn cũng nói, tốt nhất là nên chuyện lớn hóa chuyện nhỏ.
Hơn nữa cũng phải cảnh cáo, nói là Hồng Đường Tử tính còn trẻ con, tại sao có thể liều lĩnh như vậy.
Anh có thù oán gì với Diệp Phàm thì tìm anh ta mà đánh, không thể xuống tay với công ty của người ta như vậy được.
Như vậy sẽ khiến chuyện càng lớn hơn, xảy ra nhiều chuyện xấu. Hơn nữa, bữa tiệc này phải chuẩn bị lại, phỏng chừng trong phái cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền.
- Không ngờ Ngọc Chấn cũng được, tuy đã đi ra ngoài rất nhiều năm, nhưng vẫn không quên giúp đỡ chúng ta.
La Hồ Sơn cười nói.
10 giờ sáng ngày hôm sau, có vài người đến tập đoàn Hoành Không. Trong đó có một người mặc đồ âu, người trung niên này rất khí thế.
- Chúng ta có nên đến thẳng Cục Công anh không?
Mễ Nhất Quần hỏi.
- Đi Cục Công an cũng vô dụng.
Ngọc Chấn lắc lắc đầu.
Thấy Mễ Nhất Quần có chút không rõ, Ngọc Chấn nói:
- Chú Mễ, giải linh vẫn cần người hệ linh. Hồng Đường đánhnhân tình Diệp Phàm, Cục Công an Hoành Không dám thả người sao?
Việc này, khẳng định còn phải báo cáo Diệp Phàm. Cho nên, chỉ cần Diệp Phàm đồng ý, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Đừng tưởng rằng công an có thể độc lập phá án, đó là pháp luật lừa dối người. Anh xem cơ quan công an đều có hai tầng lãnh đạo.
Chẳng những lãnh đạo cấp trên của cơ quan công an còn phải chịu sự chỉ huy của đảng ủy địa phương. Mà việc bổ nhiệm nằm trong tay của Đảng ủy địa phương.
Điều này chứng tỏ quyền lực của lãnh đạo địa phương lớn hơn một chút. Đương nhiên, xã hội tiến bộ, dân chủ đi lên. Cơ quan công an độc lập phá án chịu sự ảnh hưởng của đảng ủy địa phương cũng ít hơn.
- Có lẽ Ngọc Chấn cậu nghĩ chu đáo, Mễ thúc tôi thật sự đã già rồi. Tuy nói vẫn còn lo việc đối ngoại, cũng thường xuyên tiếp xúc với xã hội, nhưng cuối cùng có điều không nghĩ tới.
Mễ Nhất Quần sờ cằm, ngượng ngùng, nói.
- Việc này cũng bình thường, bởi vì anh vẫn chưa gặp phải chuyện như thế này. Hơn nữa, anh cũng có thời điểm đón đưa lãnh đạo. Đương nhiên, phải đón đưa trước, cũng là chuyện không dễ dàng với lãnh đạo mà. Cần phải có thời gian và cơ hội, hơn nữa, lãnh đạo không giống như nhân viên, thủ đoạn phải không rõ ràng mới được.
Ngọc Chấn không khách khí thành thật nói.
Ngọc Chấn cùng với Mễ Nhất Quần và ba người trung tuổi tiến vào văn phòng của Diệp Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.