Chương trước
Chương sau
Két một tiếng
Khuôn mặt kia cuối cùng bị Huyết Trích Tử của Diệp Phàm chặt đứt, rầm một cái ném xuống trước mặt Chu Thông trưởng lão.
Chuyện kỳ lạ hơn lại xảy ra, đầu của Trữ thiên Ky đột nhiên há miệng cắn chân của Chu Thông.
- A… mau giúp…
Chu Thông vừa đá chân dù gan ông ta lớn cũng chưa thấy tình cảnh như thế bao giờ, sợ đến mức giọng cũng run lên.
- Có lẽ là phải chém chân ông, nếu không, để y dính vào sau này ông sẽ trở thành y.
Diệp Phàm châm chọc, cố ý dọa cho lão già này tức giận.
- Không thể chém chân, không thể…
Chu Thông thiếu chút nữa giơ chân.
Đúng lúc này rầm một tiếng đầu Ninh Thiên Cơ cắn chân Chu Thông bị thiết côn của Xa Thiên đánh bay lên tảng đá.
- Chuyện đơn giản như vậy ông cũng không thể làm, còn là trưởng lão Vũ Đương, tự mình vỗ một cái là được, bị dọa sợ rồi sao.
Xa Thiên vẻ mặt khách sáo nhìn Chu Thông một cái, lão già này mặt đỏ đến tận tai.
Chu Thông thật đúng là bị dọa đến vỡ mật, quên cả mất mình là cao thủ đẳng cấp 11. Có lẽ chủ yếu là Chu Thông và Ninh Thiên Cơ trước kia quen biết, nguyên nhân tâm lý.
- Đã chết rồi còn tác quái, ăn một cước của bố mày.
Ngưu Bá cảm thấy quá nghiện, đá đầu của Ninh Thiên Cơ như quả bóng.
Nhưng, vui quá hóa buồn, đúng lúc này mặt không ngờ lại dính vào chân Ngưu Bá. Người này sợ đến mức nhanh chóng chạy mới thoát ra, sau đó tức giận cầm súng bắn, đầu Ninh Thiên Cơ nát vụn.
Phi đao Can Tương liên tục bay ra, hơn nữa có súng máy của Đường Thành tương trợ, còn có vũ khí của các vị khác.
Con rết to như thùng nước cũng phun ra hơi cuối cùng, ngã ầm một cái, mở to mắt vẻ không cam lòng, hình như là đã chết.
Thật ra, cơ thể nó đã bị thât lạc, chỉ còn đầu kia giống như một con côn trùng.
- Nhanh lên, tìm xem, trong cơ thể nó có trùng bảo hay không. Thứ này có thể giải độc cho Thiên Lâm
Đại sư Tam Hóa nói.
Diệp Phàm chạy nhanh đến tìm, vận may cũng không tệ, hắn lấy trong đầu con vật ra môt quả như trứng chim, màu đen.
- Mau nói với Diệp Phàm một chút, đem vật này để lại cho tổ chúng ta, tổ trưởng Cung, tôi chỉ có yêu cầu nhỏ đó.
Ngô Quang Bảo hưng phấn phát run.
- Nhìn cậu kích động kia, thật đúng là, tính rồi, sâu này chết hẳn sẽ không tác quái. Nhưng, phải chú ý áp dụng các biện pháp, không thể để lộ ra ngoài, tránh hình thành các vi khuẩn…
Cung Khai Hà đồng ý rồi.
- Biết rồi, tôi sẽ tự mình đi giải quyết.
Ngô Quang Bảo rất kích động.
- Lão Ngô, thật đúng là…
Cung Khai Hà lắc lắc đầu.
- Người này vẫn cứ như vây, cả đời không thể thay đổi rồi, phàm gặp cái gì chưa từng thấy qua đều thích.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Thu dọn hiện trường, phong tỏa toàn diện.
Diệp Phàm ra lệnh.
Rầm…
Oa ô Oa…
Đúng lúc này, hình như cả ngọn núi đều sợ run lên, nứt ra, không lâu vết nứt càng lớn.
- không tốt, các cậu lần này thật sự gặp phiền toái rồi…
Giọng Lô Định Tông vang lên, hình như giọng của người này cũng run lên.
- Chẳng lẽ bên trong còn có một con lớn hơn nữa?
Diệp Phàm hỏi
- Con trong quan tài đã lớn như vậy, làm sao có thể?
- không thể nào, vậy còn có cái gì? không thể nào giấu dưới nền đất? Quan tài này có lẽ chỉ là cánh cửa thôi.
Hơn nữa, đây nếu là ổ sâu, mà chủ nhân dùng để phòng bị.
Có thể thấy được tầm quan trọng của nơi này. Mặc dù là chủ nhân đã chết, nhưng nơi này cũng không thể phá vỡ dễ dàng.
Tôi thấy các cậu vẫn nên chạy nhanh, nếu không sẽ chạy không thoát.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm phát hiện mình có thể chạy ra khỏi đây, nhưng những người khác không thể, hắn không thể chạy một mình.
Phát hiện quan tài không hề nhúc nhích, chỉ thi thoảng phát ra một làn sương mù.
Diệp Phàm kiên trì đi vào ngọc lâu.
- Tiền bối, mượn lực của ông dùng một chút.
Diệp Phàm nói với Tam Hóa
- Xem đi, cậu có thể chạy rất xa vẫn nên chạy. Hiện giờ cậu thật sự gặp phiền toái lớn rồi.
Giọng của Tam Hóa truyền đến, Diệp Phàm cảm giác trước mắt sáng ngời.
Nhìn xuyên qua sương mù của cây Ma Hoàng nhất thời ngây người.
Quan tài này căn bản giống như miệng núi, đi xuống chính là nền đất. Mà ở dưới nền đất không ngờ là một cái hang rất lớn. Nhìn qua như một cái hang bình thường, trên nhỏ dưới to.
Tiếp theo Diệp Phàm mượn công lực của Tam Hoa nhìn rõ ràng, phía dưới thật là rất lớn, có lẽ không dưới một trăm mét.
Bên trong đầy mùi hôi thối, nhìn quanh Diệp Phàm thiếu chút nữa nôn hết ra.
Bởi vì nền đất đều là xương cốt, giống như là một lò sát sinh.
trong đống xương trắng đó, một con rết Cửu U đường kích chừng một mét đứng như một tòa núi nhỏ.
Sương mù trên cây Ma Hoàng chính là do nó phun ra. Mỗi lần phun đều giống như vòi cao áp, chọc thủng quan tài ngọc ra bên ngoài.
- Tiền bối, dùng đạn tên lửa có thể bắn chết nó không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể, nhưng lại không thể.
Tam Hóa đáp có chút không rõ ràng.
- Cái gì lại có thể rồi lại không thể?
Diệp Phàm nhăn mặt.
- Cậu còn chưa nhìn ra chỗ quan trọng của con rết này.
Tam Hóa đại sư thở dài.
- Không phải tôi nhìn thấy rất rõ ràng, giống với con vừa rồi, chỉ là đầu to hơn không ít.
Có lẽ công lực tấn công cũng lớn hơn không ít. Nhìn sương mù nó phun ra có thể thấy được.
Nhưng, đạn đạo của chúng tôi giết một cao thủ tiên thiên đại viên mãn là không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể nổ có phải không?
Diệp Phàm thực sự tự tin nói.
- Cậu nhìn thấy chính là cái đuôi của nó.
Tam Hóa nói xong, Diệp Phàm thiếu chút nữa rớt cằm.
- Đuôi… cái đuôi, sao có thể, không phải là há miệng phun ra sao?
Diệp Phàm hỏi, cảm giác đầu mình có vẻ không tốt.
- Hừ, mắt tôi còn chưa hoa, cậu chờ xem, đầu của nó chắc chắn sẽ xuất hiện.
Tam Hóa hừ nói.
Oa ô…
Lần này một tiếng rống to vang lên, dưới hang chấn động vang lên tiếng vo vo…
không lâu tòa núi nhỏ khẽ động, một cái đầu mặt người có mào ngẩng lên.
- Tại sao lại mang mặt người, sao lại thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Phiền toái, thật sự đúng với dự đoán của tôi. Nên nhanh chóng chạy thì hơn, có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy.
Giọng đại sư Tam Hóa không ngờ cũng đầy lo lắng.
- Mặt người này thật sự đáng sợ, tôi thấy hình như so với Ninh Thiên Cơ còn già nua hơn nhiều lắm, hình như lão bị giam, hơn nữa nhìn vẻ mặt hình như không nhanh được.
Diệp Phàm hỏi thăm dò.
- Ông ấy không phải là bị giam, ông ấy vốn là chủ nhân của nơi này.
Tam Hóa vừa nói xong, long trời lở đất, người trấn định như Diệp Phàm cũng cảm giác lung lay, vài giây sau mới bình tĩnh lại được.
- Cao thủ Thoát thần cảnh không chết, đây là thế nào?
diệp phàm nói cũng hiểu lý do ngay cả đại sư Tam Hóa cũng luống cuống.
- Chết nhất định là đã chết, nhưng, ông ấy tìm một cách khác để sống lại.
Tam Hóa nói.
- Hóa ra vậy, tôi từng gặp một bộ xương khô sống ký sinh trên côn trùng trong một hang động. Mà côn trùng nuôi một ít chim lạ, có phải là mượn cơ thể người khác để tồn tại không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đại khái là như thế, tôi nghĩ, người này là cao thủ Thoát thần cảnh. Nhưng, đã chết rồi vẫn không tìm được cơ thể thích hợp để chuyển cơ thể mình sang.
Hoặc là đã tìm được nhưng qua mấy lần chuyển kiếp đều thất bại. Rơi vào đường cùng đành phải mượn cơ thể một con vật để sống. Chính con rết Cửu U này để lưu lại hồn khí của mình.
Giống như một chút hồn khí của tôi ở trong pho tượng vậy, chỉ là y ở trong con rết thôi.
Hoặc là nói y đã sớm có kế hoạch này, nuôi một con rết sau đó dần dần cùng con rết này dung hợp lại.
Mà cơ thể người này đương nhiều là không thể bảo tồn, mà đầu của y lại mượn con rết này để sinh tồn.
Chẳng qua vẫn có một hạn chế. Đá là không thể đi ra, sợ gặp phải cái gì, cho nên, sinh ra một số con rết nhỏ đi ra ngoài giúp y tìm vật dinh dưỡng để nuôi thân.
Con bị các cậu đánh chết kia hẳn là tiểu nhân cho y. Mà con rết này sống đặc biệt lâu, có lẽ có thể sống mấy nghìn năm.
Mặc dù là sống không được cũng có thể nuôi dưỡng được người thay mặt, Mà chủ nhân cứ cùng một thế hệ rết ký sinh với nhau.
Người này quá thông mình không ngờ có thể nghĩ ra cách này. Hơn nữa, không ngờ còn có thể tìm ra loại rết này, coi như là may mắn.
Tuy nói người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng cuối cùng là có thể sống đến hiện tại.
Tam Hóa nói.
- Công lực của người này hiện tại hẳn là không cao như lúc ban đầu? Hơn nữa, sống như vậy so với chết còn khó chịu hơn, sống làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên, nhưng ít nhất có thể có thực lực Thoát thần cảnh, với thực lực này, tôi và cậu cũng không phải đối thủ của y.
Tam Hóa nói
- đương nhiên, cậu muốn dùng súng.
Nhưng, y cũng không phải gửi hồn khí lại, mà là trên người con rết.
Mà y có thể chuyển động, cậu vừa thấy, bên ngoài chỉ là một tiêu nhân còn có thể cao mấy chục thước, nếu y đứng lên thì tốc độ sẽ nhanh hơn cậu.
Đạn đạo của cậu còn chưa phóng ra người ta đã chạy ra ngoài. Đến lúc đó chạy ra ngoài, sẽ gây tai nạn cho người bên ngoài như thế nào.
Tuy nói y sợ ánh sáng, nhưng trước khi chết, ít nhất có thể gây ra một hồi tai nạn. không cần nói đến những cái khác, chỉ là y tiến vào mấy thôn làng, gây độc cũng có thể chết rất nhiều người.
Nếu vào thành phố thì còn hơn nữa. Hơn nữa, tôi nghi ngờ khi thời cơ thành thục, y rõ ràng vẫn có thể đi ra ngoài sáng
Đương nhiên, nói y đi ra, hai người cũng không nhất định phải. Y có mục đích của mình, dù sao, thế giới vẫn còn có cao thu, hơn nữa vũ khí hiện đại.
Một quả đạn đạo cũng có thể giải quyết ý có phải không? Mà người này vẫn kiên trì sống, có lẽ là tìm cơ thể để chuyển tiếp.
Hơn nữa, có lẽ là kỳ vọng có thể đột phá đến Thoát thần cảnh cảnh giới rất cao để có thể tìm ra cách sống mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.