Chương trước
Chương sau
Có một số việc, khi không hiểu được rõ ràng thì cảm thấy thần bí, một khi đã cởi vỏ được nguyên nhân sẽ cảm thấy được cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.
Tuy nhiên, nội khí ngưng tụ của tám cửa cùng nhau công kích lại đây, nhất thời Diệp Phàm đúng là có chút luống cuống tay chân.
Bởi vì, mấy thứ này không giống người cũng không giống cái gì, chỉ giống sơn động. Mà đó là điều trái với quy luật cách thức công kích của sơn động.
Hoặc là xoay tròn mà đến, bởi vì không có quy tắc, cho nên, trong quá trình xoay xung quanh dường như có rất nhiều răng cưa, nếu như cho ai đó trên một chút cũng là quá sức.
Mà có khi lấy thêm hình thức lặc hoàn lại đây, còn có thể mở rộng, thu hẹp lại. Tuy nhiên, chân tay nhất thời luống cuống, nhưng, cũng làm cho Diệp Phàm có thể hội tụ bức công tại đây để có thể thành thạo tiến triển tấn công.
‘Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Pháp’. Trong suy nghĩ của Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện công pháp của Bảo Chí thiền sư, có thể thông qua nó để cho xương và các thứ khác bên trong có thể hấp thụ được lại nội khí để sử dụng cho mình.
Trong truyền thuyết thuật Càn Khôn Đại Na Di có hiệu quả rất tốt.
Cánh cửa này giống như là do nội khí ngưng tụ thành, hơn nữa, tất cả những thứ bên trong này đều là do nội khí ngưng tụ mà thành, cũng bảo tồn được hơn một ngàn năm vẹn toàn như vậy.
Chứng tỏ chất lượng của nội khí này rất cao, vậy tại sao không dùng công pháp này để luyện nội khí này cho chính mình sử dụng.
Đương nhiên, trong quá trình hấp thụ cũng có khá nhiều nguy hiểm. Chỉ sợ là chất lượng nội khí này quá cao sẽ có tác dụng ngược lại với Diệp Phàm
Chẳng qua là, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, không hấp thụ thì bản thân cũng mệt mà chết đi.
Diệp Phàm cắn răng một cái, thi triển ra ‘Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Pháp’, một lực hút đánh vào nội khí ngưng tụ ở Thiên môn.
Két.
Tự nhiên cánh cửa kia rung lên, xem ra có hi vọng rồi, Diệp Phàm lại tăng thêm cường độ, lần thứ hai dùng tám phần công lực đánh vào trên Thiên môn.
Sát…
Vừa rồi, có một tiếng nổ. Công lực của Diệp Phàm bị bắn ngược trở về khiến hắn bị ngã xuống đất.
Đại sư Tam Hoa đúng thật là thông minh, phỏng chừng cũng nghĩ tới việc có người rút nội khí khiến cho nội khí rối lên. Cho nên. Chắc chắn còn có biện pháp bảo vệ là tấn công lại, Diệp Phàm có chút ủ rũ.
Tuy nhiên, vừa di chuyển, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đem nội khí con dơi bức ra thẳng hướng về phía Thiên môn.
Lần này đúng là thuận lợi, con dơi đi qua cửa Thiên vào trong động một cách thuận lợi. Nhất thời, Diệp Phàm cảm giác giống như mình đang đưa thân vào trong một cái ao toàn nội khí được hóa lỏng
Dường như nội khí đặc hơn giống như dạng hồ tấm vào Diệp Phàm, con dơi tiếp tục đi vào. Con dơi duỗi hai cánh. Lúc này thoải mái hút chất lỏng đao dao động lên xuống.
Đại sư Tam Hoa nhất định không nghĩ tới, Diệp Phàm lại có vật cổ quái như con dơi. Mà loại nội khí rối chính mình thiết kế lại không loại trừ con dơi này. Bởi vì, chúng đều được tạo thành từ nội khí.
Cuối cùng, nội khí rối của cánh cửa kia đi hút đi chỉ còn lại một chất lỏng như hạt đậu tương to trong không gian tiến vào đan điền của Diệp Phàm.
Theo bức vương mà nói, nội khí của Tiên thiên còn không có thể hóa lỏng hoàn toàn. Chỉ có thể nói là ở trạng thái bán hóa lỏng.
Còn nội khí của Tiên thiên đạt đến trình độ niệm khí hóa lỏng hoàn toàn. Đây chỉ là thu hẹp nội khí để tác động vào kết quả thôi.
Lúc Thiên môn bị Diệp Phàm hút chuyển động là lúc con dơi chui vào Địa môn. Lại làm như vậy một lần nữa. Địa môn lại biến mất, nội khí bị Diệp Phàm biến thành một chất lỏng.
Cứ làm như vậy, Diệp Phàm lại giải quyết được cửa sinh và cửa tử.
Tuy nhiên, lúc này cảm giác trong khu vực này tràn ngập năng lượng có tính nổ mạnh, nếu vẫn cứ tiếp tục làm mà nói còn có thể nổ tan xác rất là nguy hiểm.
Trong lòng hắn hít một tiếng đang muốn chui vào cửa Thiên là lúc.
Một chiếc tiêu dài không hiểu từ đâu bay đến, Diệp Phàm xoay người một cái dùng nội khí làm gãy mất mấy chiếc tiêu.
Tuy nhiên, sau đó chiếc tiêu lại quay lại đây.
Diệp Phàm hiểu được, chiếc tiêu này không phải là do nội khí ngưng tụ thành, mà là được chế thành từ hợp kim hiện đại. Đại sư Tam Hoa là người của hơn một ngàn năm trước. Làm sao có thể có loại hợp kim này.
Trong lòng Diệp Phàm cười lanh một tiếng, biết lời nói của Trương Thiên Lâm đêm hôm qua đã ứng nghiệm. Vì thế, mở đôi mắt ưng ra, cuối cùng phát hiện được một chút manh mối.
Sau đó bật mạnh nhảy lên hung hăng tấn công hai cửa giàu nghèo một chút, nội khí được xúc hóa. Hai cửa giàu nghèo cũng hung hăng đánh về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm xoay người một cái, đột nhiên dùng tốc độ cao nhất lập tức đảo hướng bay tới chỗ phi tiêu bay qua để đánh.
Ba ba ba…
Tiếng quyền cước không ngừng vang lên, Diệp Phàm đã sớm vọt đến vách tường bên cạnh nhìn. Bởi vì, nội khí của cánh cửa nghèo và cánh cửa giàu đang cùng nhau chiến đấu với một cái bóng đen.
Diệp Phàm giật mình, đem hai cánh cửa âm dương thu hút bóng đen bên cạnh.
Cứ như vậy. Bốn nội khí đó đánh nhau với người mặc áo đen.
Cuộc chiến rất là quyết liệt. Cho dù công lực của người mặc áo đen cao, Diệp Phàm quan sát một chút cho rằng công lực của người này đạt đến trình độ Bán tiên thiên.
Thế nhưng. Bốn nội khí con rối đó cũng không phải thể chắc chắn. Đối với những người có công lực Bán tiên thiên, tuy nói một đối một thì không thể đánh lại được người mặc áo đen, nhưng bốn đánh một thì vẫn có thể được.
Cùng nhau tấn công.
Không lâu sau, bốn con rối công kích. Người mặc áo đen liên tục tháo chạy. Sau đó, người mặc áo đen bị cảnh cửa tử làm ngã xuống dưới đất.
Còn ba cánh cửa kia lập tức đóng lại, giống như trên đâu khỉ giữ chặt lấy đầu của người mặc áo đen, hơn nữa, càng lui càng chặt.
Còn ba cánh cửa còn lại công kích tới. Người mặc áo đen bị hạn chế nhiều mặt.
Bị đánh cho ngã nhào xuống mặt đất kêu thảm thiết.
Không lâu sau, mau tươi chảy ra. Toàn thân thể của người mặc áo đen bị thương, mắt không nhìn thấy được, anh ta cứ kêu lên:
- Diệp sư đệ, tôi là người của phái Võ Đang, cậu giúp đỡ tôi một chút.
- Anh là người của phái Võ Đang, quái, anh là ai?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Tôi là Trương Hữu Trần, đã sớm lên núi ẩn dật. Cho nên, cậu không biết tôi.
Trương Hữu Trần quay cuồng trên mặt đất hét lớn.
- Trương Hữu Trần, tôi chưa nghe nói qua. Tôi chỉ nghe nói qua về Trương Vô Trần thôi, anh ta là sư huynh của tôi. Tên đạo tặc này, lén lút vào Ảnh Lâu làm gì, lại còn muốn giả mạo là trưởng lão của phái Võ Đang, có phải là không muốn sống nữa phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, Trương Hữu Trần bị một cước đá kêu lên.
- Tôi thật sự là sư huynh của Vô Trần mà, lão Hành là người cao tuổi nhất trong mấy anh em chúng tôi. Tôi cũng là bậc trưởng lão già nhất trong phái Võ Đang rồi. Nếu không tin tôi nói cậu có thể giúp tôi đi ra ngoài rồi hỏi Trương Thiên Lâm, cậu ta biết rõ nhất.
Trương Hữ Trần hét lớn.
- Tôi không cần phải hỏi ai hết, tôi phải đi vào bên trong để tìm bảo bối.
Diệp Phàm nói.
- Tìm bảo bối, đúng rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết, chỗ cất giấu bảo bối.
Trương Hữu Trần kêu lên.
- Được, ở đâu? Anh cần phải suy nghĩ rõ ràng. Để cứu anh tôi sẽ dẫn anh cùng đi. Nếu như có cạm bẫy anh sẽ xong đời trước.
Diệp Phàm âm trầm cười nói.
- Không phải cạm bẫy. Cậu chỉ cần đi qua cánh cửa này có thể nhìn thấy bên trong có một cái ao. Bên trong có một nàng tiên cá.
Nghìn vạn lần cậu đừng để bị nàng mê hoặc. Một khi cậu mà bị nàng ấy mê hoặc thì chỉ có con đường chết thôi. Nếu như có thể kiên trì có thể đạt được nhiều thứ.
Trước kia tôi phải sử dụng một trái cây đỏ, sau khi ăn được vài năm tôi đột phá được tới công lực Bán tiên thiên.
Trương Hữu Trần nói.
- Không phải nói người từ trong ra trước giờ không nói bí mật bên trong sao? Sao anh dám nói, không phải là nói dối chứ?
Diệp Phàm hỏi.
Đúng thật là như vậy, tôi không có biện pháp. Bên trong đã có cảnh cáo chúng ta, nếu nói ra bí mật bên trong này sẽ gặp điều không may mắn, hiện tại tôi cũng không bì kịp. Hơn nữa, tôi nghĩ, sư tổ Tam Hoa và dị giới lưu manh Kiếm Sư đều chết mấy ngàn năm rồi còn sợ gì nữa. Trên đời này, chẳng lẽ có ma thật hay sao?
Trương Hữu Trần nói.
- Cứ coi như là anh nói thật đi. Tuy nhiên, tôi sẽ hỏi bọn họ sau.
Diệp Phàm nhịn cười, giải cứu Trương Hữu Trần.
Sau đó con dơi mang theo anh ta giống như bắt con gà qua cánh cửa. Hơn nữa cố ý đá một cước khiến Trương Hữu Trần đi ra ngoài.
- Ừ, Diệp sư thúc. Làm sao người lại đi ra, làm sao lại nhanh như vậy?
Trương Thiên Lâm vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã hỏi.
- Vừa mới tiến vào không lâu đã có người lọt vào công kích, là một người mặc áo đen. Thiếu chút nữa bị hắn phi tiêu đâm chết.
Tuy nhiên, may là tránh được. Tuy nhiên, người nọ vẫn nói là mình là trưởng lão Trương Hữu Trần của các ngươi.
Tôi không thể tin được, Trương đại sư ở phía sau núi tu luyện, làm sao tự dưng lại có thể chạy đến chỗ này chứ.
Hơn nữa, làm sao ông ta lại đến đây?
Diệp Phàm hừ nói.
- Sao lại có thể như vậy, Ảnh Lâu này chỉ có một cửa vào. Hơn nữa. Lúc nào cũng có hai đệ tử canh giữ.
Huống chi, muốn mở ra phải có hai thanh chìa khóa của chưởng môn cùng các trưởng lão mới có thể mở ra được, vừa rồi chúng ta mới mở ra.
Hơn nữa, mọi người đều ngồi ở đây, có thấy người nào đi vào không?
Triệu Thanh Thanh vẻ mặt không tin, chạy nhanh tới hỏi.
Hơn nữa, bay lên đá một cước về phía người mặc áo đen mắng:
- Ai cho ngươi vào đây, còn dám giả mạo sư huynh của ta. Đá chết cái kẻ lừa đảo này.
- Sư muội, tôi đúng là Hữu Trần mà.
Lúc này, Trương Hữu Trần kêu lên.
- Ừ. Từ từ đã, hình như là giọng nói của sư huynh Hữu Trần.
Lúc này, Chu Thông chạy nhanh tới kêu lên, còn Tống Thanh Sơn sớm đã có chút mất tự nhiên.
Chu Thông bế người mặc áo đen đi ra, mọi người vừa thấy, thiếu chút nữa tất cả mọi người đều kinh sợ kêu lên.
- Đại sư huynh, làm sao anh lại đi vào đây, chạy vào đây làm gì?
Chu Thông có chút phẫn nộ, hỏi.
- Tôi… Tôi, cho tới nay tôi đều muốn cởi bỏ bí mật của Ảnh Lâu. Tôi nghĩ đem Ảnh Lâu biến thành nới huấn luyện các đệ tử thật là tốt. Cho nên liền trộm đi vào. Không thể tưởng tượng được lại có sự hiểu lầm với sư đệ Diệp Phàm. Bên trong thật là đáng sợ, vạn ngàn lần mọi người đừng đi vào.
Mặt Trương Hữu Trần đỏ bừng còn muốn nói dối để gạt người.
Những lời nói này, phỏng chừng chẳng có mấy người tin cả.
- Diệp sư đệ nói là anh trốn ở một nơi bí mật tấn công hắn.
Triệu Thanh Thanh nói ngay theo sau.
- Không có, hiểu lầm thôi, tôi cho rằng sư đệ Diệp là Quỷ Ảnh, cho nên mới công kích.
Trương Hữu Trần nói xạo. Tuy nhiên, người này đúng là hỗn loạn.
- Quái, đại sư huynh, anh đi như thế nào để vào đây?
Lưu Quang Thủy hỏi.
- Việc này… Việc này…
Đột nhiên lúc này Trương Hữu Trần giống như nuốt phải còn ruồi chết, nhất thời nghẹn lại.
- Được rồi, muốn hỏi gì sau khi về sẽ hỏi. Tôi nghĩ, điểm xuất phát của đại sư huynh là tốt, chẳng qua là cách làm có phần thiếu thỏa đáng.
Trên người đại sư huynh toàn máu, cần nhanh chóng băng bó đã, không sẽ làm hỏng xương cốt và cơ thể, trước mắt trong chúng ta đại sư huynh có công lực cao nhất, bởi vì Trương sư huynh không có ở nhà.
Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ phiền toái.
Tống Thành Sơn chạy nhanh đến nói sang chuyện khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.