Chương trước
Chương sau
- 60 triệu thì 60 triệu, được, ngươi thả bọn ta ra, ta quay về lấy.
Thất gia giống như như sắp bị người ta giết, gật đầu rất mạnh.
- Bây giờ ngân hàng đều có thể chuyển khoản, không cần phải phiền phức như thế.
Diệp Phàm “hừ” nói.
Thất gia không còn cách nào, đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau 60 triệu được chuyển vào tài khoản của Diệp Phàm.
- Thất gia đi nhé, tôi không tiễn ông nữa.
Diệp Phàm nói, đám người Thất gia cưỡi lạc đà, một đám tàn binh bại tướng cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
- Diệp đại ca, anh giỏi quá.
Ngôi Tuấn nói.
- Ha ha, hắn giỏi.
Vương Nhân Bàng cười châm chọc.
- Không phải sao? Vẫn còn để lại cho Thất gia bất động sản trị giá 50 triệu. Tuy nhiên, chỉ e là trong thâm tâm lão không phục. Sau này sẽ làm gì. Người này đã trà trộn vào đạo mấy chục năm rồi, kết giao với không ít người. Dễ bắn khó tránh, âm mưu khó đoán. Vì thế chi bằng tôi mai sẽ huỷ đi, chôn dưới sa mạc này, quỷ cũng khó mà biết được. Loại người này không đánh chết sau này hiểm hoạ vô cùng.
Ngô Tuấn nói.
- Ha ha, hắn chẳng có cơ hội đâu.
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- Không có cơ hội?
Ngô Tuấn sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ.
- Tất cả giơ tay lên.
Người của Thất Gia mới đi ra được trăm dặm, đột nhiên từ trong đống cát mấy chục người nhảy ra. Trong tay mỗi người đều có sung. Nhìn cách ăn mặc thì hình như là bộ đội dã chiến.
- Đồng chí giải phóng quân, chúng tôi đến du lịch. Sau đó gặp phải bọn cướp và đã trốn thoát.
Cảm ơn các anh, bây giờ chúng tôi cần thuốc và thực phẩm. Các anh có thể cung cấp cho chúng tôi một ít không?
Đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ tặng cờ thưởng cho bộ đội các anh.
Thất Gia vẻ mặt bình tĩnh, sau đó chỉ phía sau nói:
- Bọn cướp ở cách phía sau 100 dặm, bọn chúng đang đào trộm mộ. Bây giờ nếu các anh đi bắt thì sẽ vừa kịp.
- Kẻ trộm à, bắt kẻ trộm. Lan Húc Thiên, bọn tôi chờ ông lâu lắm rồi, ông đã bị bắt.
Một thiếu tá đưa ra lệnh bắt giam.
Tên thật của Thất gia đã nhiều năm rồi không có người gọi, đột nhiên lão tỏ ra khiếp sợ nói:
- Các anh nhầm người rồi.
- Không nhầm được, chính là bắt các người. Việc các người làm thì tự mình hiểu rõ, không cần tôi nói ở đây. Sẽ có pháp luật nói chuyện với các người.
Thiếu tá vừa vẫy tay, mây chục binh lính như lang như hổ chạy lại khoá còng.
Hễ không phục thì cho một báng sung, không phục nữa thì cho một sung, thoáng cái người của Thất Gia đều phải thành khẩn.
- Diệp Phàm, tất cả đã được giải quyết rồi.
Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Cung, các anh thu được cũng không phải ít nhỉ. Ba chỗ bất động sản của Thất Gia, 50 triệu đấy. Vì thế 60 triệu tiền mặt bên chúng tôi lấy được có phải là có thể dung không? Nếu theo tỉ lệ này thì chúng ta phân chia 5-5 nhỉ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ít hơn, cứ theo quy định mà làm, chúng tôi chỉ lấy 30%. Đây là nhằm vào hoạt động lần này.
Hơn nữa, việc bắt sống Thất gia là người của chúng tôi làm. Ở đây xa như vậy đưa bộ đội đến họ cũng rất vất vả.
Cũng phải phát một ít bồi dưỡng có phải không nào?
Cung Khai Hà nói,
- Hơn nữa, như thế các anh có thể một lần vất vả suốt đời an nhàn.
Chúng tôi giúp các anh giải quyết những phiền toái sau này. Đương nhiên, loại người như Thất Gia nên sớm bị bắt. Chỉ có điều trước kia chúng tôi không muốn lo việc này, vừa khéo hắn lấp lỗ châu mai mà thôi.
- Ông hung hãn quá. Tuy nhiên, trong đám người của Thất gia cũng có 2, 3 tên có thể dùng. Ví dụ như Hổ Xỉ, đáng tiếc là Hùng Bàn Tử lại tàn phế rồi, không dùng được nữa. Còn có Lang Bá cũng có thể dùng, trong Tổ hoàn toàn có thể xem xét thu nạp vào được. Tổ lần này cũng thu hoạch tốt, vừa được tiền lại được người có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Việc này đương nhiên sẽ xem xét từ từ. Tuy nhiên, các cậu phải giao và việc này là hai chuyện khác nhau. Chúng ta một là một, hai là hai, phải rõ ràng.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng rồi, những bảo vật kia phải đào lên. Tuy nhiên an toàn là hàng đầu, đồng chí Diệp Phàm, cậu là trụ cột trong Tổ, cậu nhất định không được bị thương.
- Mèo khóc chuột mà thôi, đã muốn “cướp tiền” lại giả thương tiếc. Tổ trưởng Cung, ông đúng là người “thanh cao” nhất bây giờ.
Diệp Phàm châm biếm nói.
- Ha ha, đều là vì quốc gia mà. Thanh cao hay không thanh cao cũng không sao cả.
Cung Khai Hà cười nói.
- Vì cái quái gì!
Diệp Phàm tức giận cúp điện thoại.
- Thua hoạch không tồi mà, 50 triệu vào tài khoản, 30 % của 60 triệu là cũng có gần 20 triệu rồi, Diệp Phàm lần này hành động khá lắm. Vẫn chưa đào mà đã mang về cho Tổ được 70 triệu. Tiểu tử này đúng là có nhiều thủ đoạn, nếu ở Bộ Tài chính chẳng phải là càng thích hợp hay sao?
Kế Vĩnh Viễn cười vui vẻ.
- Sau này nếu có thể đào ra thì có lẽ sẽ làm hoa mắt lão Kế anh, tôi rất có hứng thú với những bảo vật này. Nghe nói mấy trăm năm chưa khai quật, có lẽ không chỉ là niên đại này. Nếu đã dùng bùn vàng đắp thì bên trong nhất định có thứ tốt. Tôi hy vọng có thể đào ra được một ít dược liệu quý hiếm. Đối với tiền, tôi cũng chẳng xem trọng lắm.
Cung Khai Hà nói.
- Ha ha, Lão Cung anh thật vĩ đại.
Lời của Kế Vĩnh Viễn lại cũng có ý châm biếm.
- Chúng ta cũng như nhau mà thôi. Hầu bao của anh cũng sẽ đầy lên. Việc này đối với anh mà nói càng quan trọng có phải không nào?
Cung Khai Hà nói.
- Chà, một hang ổ đã lộ. Khiến cho Thất Gia trở thành lịch sử của kinh thành.
Cung Khai Hà nhíu mày căng thẳng, rất chính nghĩa.
- Thất Gia còn có thể được ra sao? Hoàn toàn có thể phải dưỡng già ở trong ngục sắt.
Kế Vĩnh Viễn lạnh lùng nói.
- Đáng tiếc là loại đất sét vàng đó chúng ta không có cách nào phục chế được, tuy nhiên, phải bảo Trương Ẩn Hào mang nhiều một chút về nghiên cứu.
Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Ngô sớm đưa người đi rồi, ông ta còn lo lắng hơn cả chúng ta, vừa nghe nói đến loại đất sét được cứng hơn cả thép liền có hứng thú. Đồng chí này là như vậy, đối với những thứ chưa biết thì luôn luôn rất hiếu kỳ.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Anh và tôi không giống thế sao? Mong là Diệp Phàm có thể đào được gì đó.
Cung Khai Hà cười nói.
- Diệp Phàm đúng là thông minh, loại đất sét ngay cả đạn bắn cũng khó xuyên qua mà hắn cũng nghĩ ra được cách cho nổ liên tiếp. Khá lắm, đầu óc linh hoạt.
Kế Vĩnh Viễn khen.
- Lần này hoàn thành nhiệm vụ trở về, Trương Ẩn Hào có thể được phong thiếu tướng rồi. Nâng quân hàm trước rồi sau đó đi Ban Tổ chức Trung ương nhận chức.
Như Diệp Phàm nói có thể lên một bậc công lực cho Trương Ẩn Hào. Bây giờ anh ta là bát đẳng, nếu có thể lên cửu đẳng, thế sẽ không xấu hổ uy danh Đoàn Vệ sỹ Trung Viên Hải chúng ta.
Nếu không, thân thủ quá thấp, khó mà cấp dưới phục.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng vậy, những vệ sỹ này bình thường mang kính râm to, mỗi người đều là anh tài của nước cộng hoà. Người nào không phục, đó chẳng phải là không có kỷ luật sao. Tuy nhiên, kỷ luật thì kỷ luật, thực lòng khiến cho người ta tâm phục mới có thể làm việc được tốt.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Đúng vậy, tôi cần một đoàn Cận vệ có cả sức và có cả tâm, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ sự an toàn cho các thủ trưởng được tốt nhất.
Cung Khai Hà gật đầu nói.
- Việc của Diệp Phàm thì sao?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tạm thời không vội, từ từ đã. Thời gian cậu ta đi Tập đoàn Hoành Không không lâu, ít nhất phải 2 năm.
Cung Khai Hà nói.
Diệp Phàm nhảy lên không trung cao chừng 20 mét. Đao khí của Hậu Bối Đại Đao trong tay co giãn, “bùm, bùm” mấy tiếng nổ vang lên, một luồng đao khí từ trên không chém xuống đất sét.
Rít lên một tiếng.
Một đao chém sắt phá núi của Diệp Phàm chẳng qua cũng chỉ làm cho đất sét bị chém rách to ra mà thôi chứ không thể phá toang được nó ra.
Làm lại, Diệp Phàm nghỉ ngơi một hồi rồi lại chém tiếp một đao. Khi lưỡi đao chém đến, đất sét không chịu nổi áp lực cực lớn, “rắc” một tiếng, nứt ra một đường có thể một người chui qua.
Bên trong một luồng khí độc màu xanh đen đột nhiên bay ra.
- Có tình hình, mọi người lùi lại.
Diệp Phàm hét lên, mọi người nhanh chóng lùi ra xa mấy chăm mét. Hai mắt như sói nhìn chằm chằm về chỗ đám sương màu xanh đen đó.
Không lâu sau, khói đen đó lại quyện lại thành một đám, rồi từ từ hiện ra giống như một người đang đứng im ở chỗ đất bị rách ra.
Hơn nữa, đặc trưng trên cơ thể cũng càng ngày càng rõ ràng, đầu dần dần được hình thành.
- Tiền bối, tình hình này là như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thi Mị.
Lô Định Tông nói. Chap mới luôn có tại ++ trumtruyen .c o m ++
- Thi Mị là gì thế tiền bối?
Diệp Phàm hỏi.
- Thi Mị là thi thể ở một hoàn cảnh nhất định mới có thể hình thành, thực ra chính là kiểu khí của thi thể ngưng tụ lại.
Loại khí này sau khi thoát ra khỏi thi thể ngưng tụ lại thành hình thành một thứ đặc trưng giống như thi thể ban đầu.
Hơn nữa, còn có cả tinh thần của người đó và thửa hưởng năng lực nhất định của người đó nữa. Thực ra chất là từ thể khí tạo thành.
Đương nhiên, nó không phải là người sống.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối nhìn Thi Mị này có năng lực cao bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này nhất thời rất khó phán đoán được, phải chờ sau khi nó ngưng tụ hoàn toàn thành hình người khi tấn công thì mới có thể biết được.
Bình thường mà nói, nếu không có bất ngờ xảy ra, người chủ nếu có thực lực Ly hồn, thì Thi Mị hẳn sẽ có thực lực Niệm Khí Giai.
Hơn nữa, do Thi Mị được ngưng tụ từ Thể khí, vì thế toàn thân có độc và thân thể đó không phải là thân thể thật, mà là Thi khí tạo thành.
Có thể tan ra, khi cậu tấn công nó thì giống như đánh vào không khí, nhưng khi nó tấn công cậu thì lại như có thực.
Đương nhiên, mỗi lần cậu tấn công nó, nó cũng sẽ yếu đi một chút.
Lô Định Tông nói, khẩu khí rất nghiêm túc.
- Người đó nếu trước lúc chết là cao thủ thì Thi Mị hình thành cũng rất giỏi, ít nhất phải là Hồn Ly Giai. Thế chẳng phải là chúng ta không có cách nào để diệt nó sao?
Diệp Phàm có chút cảnh giác,
- Chi bằng thừa lúc nó chưa hình thành thì diệt nó, có lẽ lúc này năng lượng của nó đang rất ít.
- Giải quyết nó có hai cách, một là công lực của cậu cao hơn nó, mấy chưởng cũng có thể đập tan nó.
Cách thứ hai là để cho chính Thi thể của hắn tiêu diệt. Bởi vì Thi Mị là do Thể khí hình thành, vì thế có liên hệ rất lớn với thi thể của người chết.
Bình thường bản thân thi thể sẽ không bị thối rữa mới có thể hình thành được Thi Mị, vì thế cậu huỷ hoại đi thi thể của người chết đó, thì Thi Mị mất đi sự tồn tại, đương nhiên sẽ dễ dàng đối phó với nó hơn nhiều.
Đương nhiên, một khi Thi Mị đã hình thành được thời gian dài thì sẽ rất khó tiêu diệt. Trừ phi là cao thủ có công lực cao hơn nó rất nhiều.
Lô Định Tông nói,
- Còn nếu bây giờ cậu động thủ tiêu diệt nó, cũng chẳng có nhiều ý nghĩa đối với việc nó thành hình hay không thành hình. Tôi thấy, nếu muốn tiêu diệt nó thì phải nhanh chóng mở toang cái nắp kia ra rồi ra tay đối với thi thể của nó thì tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.