Cho nên mới có cảm giác quen thuộc, đối với người nhà họ Lô, Lô Định Tông đương nhiên là trợ giúp.
“Cánh cửa” này hiện ra chính là dự đoán trước. Tiếp theo chính là “song lộng”. Lô Định Tông nhất định là tài tử phong lưu.
Nhìn đường hướng trong bức tranh của ông ta trong mộ cổ và “hỏa long tường thiên” là có thể thấy được điều này.
“Song lộng” hay chính là chuẩn bị hai thân thủ, nhưng, cửa này đi ra, chuẩn bị đi đâu?
Vương Nhân Bàng nói.
- Lô Định Tông là người phong lưu, chắc chắn thích chuyện nam nữ?
Trương Ẩn Hào nói.
- Có phải là chỉ nam nữ song lộng không, để tôi sờ anh anh sờ tôi, vừa lúc.
Vương Nhân Bàng trong hoàn cảnh này không ngờ có thể trêu đùa.
- Nhưng tìm cô gái ở đâu?
Trương Ẩn Hào nói.
- Đàn ông thì không tính.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Hai người các cậu thôi đi, hiện giờ sống chết của chúng ta không biết, không ngờ còn có tâm trạng đùa giỡn ở đây.
Diệp Phàm nhắc nhở hai tên này, cảm thấy hai người này đúng là đồ phá hoại.
- Nói cũng không đúng, anh Diệp, đối với người phong lưu mà nói, việc gì lạ không thể xảy ra. Chúng ta có thể thử xem.
Vương Nhân Bàng ra vẻ đứng đắn.
- Vậy hai cậu thử xem.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- No! Tôi không phải là thủy tinh.
Vương Nhân Bàng giơ ngón tay lắc lắc.
- Phụ nữ có một, chẳng qua cô ta không phải là người.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Đồng chí Nhân Bàng, hi sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762467/chuong-3175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.