- Ha ha, cũng may là có anh nên mấy gã độc công mới không dám để các anh phải chết đói.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý trời, xem ra vừa rồi các anh đã nhìn thấy quá trình chúng tôi bắt quạ đen rồi. Vì thế mới phát hiện ra nơi chúng tôi ở.
Lệ Vô Nhai thở dài.
- Cứ cho là như thế đi, nhưng mà chính cái cách ma quái của các anh lại đe dọa những công nhân ở mỏ đá, điều này dẫn tới sự nghi ngờ của tôi. Vì vậy, mặc dù không phát hiện ra chuyện các anh bắt giữ quạ đen, chỉ cần cho tôi mấy ngày, dựa vào những điều này tôi có thể phát hiện ra các anh.
Diệp Phàm nói.
- Lại đây, cầm lấy thuốc.
Hồng Tà lại rất thật thà, đưa tay ra.
- Không cần phải thuốc, để tôi kiểm tra kinh lạc của các anh một chút là được.
Diệp Phàm cười nói, đưa tay đặt lên tay phải của Hồng Tà, không lâu sau, nội khí độc theo kinh lạc vào trong.
- Được rồi, có thể thu tay lại rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không ngờ, chàng thanh niên này, rất nhiều thứ trên người cậu khiến người khác kinh ngạc.
Hồng Tà nhìn vào cánh tay mình, vẻ thán phục, nói
- Sao vậy, cậu đã hạ độc hết rồi sao?
Lệ Vô Nhai khá giật mình.
- Xong rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Cậu cũng đưa tay đây.
- Lão Lệ, hắn là độc nhân.
Hồng Tà cười khổ sở.
- Độc nhân, lẽ nào là vậy?
Lệ Vô Nhai trừng mắt kinh ngạc.
- Ha ha, không ngờ các cậu lại lo lắng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762419/chuong-3127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.