Chương trước
Chương sau
Trước kia nghe nói là để lãnh đạo cấp trên nghỉ ngơi tạm thời. Diệp Phàm ngại phía trước phức tạm nên dọn đến đây.
Ở đây chỉ có Diệp Phàm và Đỗ Vệ Quốc. Hơn nữa phía trước là khu nhà ở và căn tin, cách xa nên cũng yên tĩnh.
Chẳng qua diện tích nhỏ một chút, bình thường luyện công không tiện. Cho nên, Diệp Phàm thường phải theo ống dẫn nước đi xuống, ra ngoài chạy thêm mấy chục dặm đến khu rừng gần đó luyện công.
Nhưng, đối với Diệp Phàm mà nói, với sức bàn chân của hắn hiện giờ, mấy chục dặm chỉ cần mười phút là đến, cũng là một biện pháp rèn luyện thân thể tốt.
- Có chuyện gì, anh nói đi.
Diệp Phàm bảo Tiền Thành Quý ngồi xuống mình cũng ngồi xuống, cả nước cũng chưa rót. Người này căn bản là Diệp Phàm không mong gặp anh ta.
Nhưng Tiền Thành Quý không dám ngồi, vẫn đứng một cách tội nghiệp, suy nghĩ một chút lên tiếng:
- Diệp… trợ lý Diệp, thật ra, việc này nói rất dài dòng.
- Nói dài, không sao, dù sao hiện giờ tôi cũng không có việc gì, anh cứ từ từ nói.
Diệp Phàm hừ nói.
Lúc này Đỗ Vệ Quốc cảm giác Diệp Phàm đã về, từ trên tầng đi xuống vừa thấy Tiền Thành Quý thật ra ngây người một chút, nhưng vẫn bước nhẹ đi pha trà.
Diệp Phàm thật ra đã dặn Đỗ Vệ Quốc, nói là muốn luyện võ, Đỗ Vệ Quốc cũng biết một chút về Diệp Phàm đương nhiên cũng không thấy lạ. Cho nên, dặn cậu ta muốn ngủ thì ngủ không cần để ý đến hắn.
Chẳng qua Đỗ Vệ Quốc rất tích cực, Diệp Phàm về cậu ta thường xuất hiện đúng lúc lấy nước… Có khi còn tự mình nấu cho Diệp Phàm chút gì đó.
Diệp Phàm nói vài lần cũng vô dụng nên kệ cậu ta. Dù sao, còn trẻ, có sức khỏe.
- Trợ lý Diệp, tôi sai rồi, sai rất thái quá.
Tiền Thành Quý đỏ bừng mặt cúi thấp đầu.
- Hả, anh sai lầm rồi, nói nghe một chút?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngay từ đầu tôi đã nói dối.
Tiền Thành Quý nói.
- Nói dối, nói dối cái gì?
Diệp Phàm ép sát, mà Đỗ Vệ Quốc cũng đã ngồi bên cạnh im lặng nghe, việc này cũng là cơ hội tốt để học tập.
Lãnh đạo đã như vậy, hơn nữa chỉ có cán bộ thân tín của lãnh đạo mới có cơ hội này. Bình thường còn không có cơ hội này. Cho nên, Đỗ Vệ Quốc đặc biệt quý trọng cơ hội này.
- Tôi nói ra trợ lý Diệp có thể tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội nữa, nếu không, tôi…. Tôi…
Tiền Thành Quý hai mắt không ngờ rơi lệ.
Người này có lẽ mấy ngày nay cũng quá mệt. Thật vất vả mới từ cán bộ thường lên lãnh đạo, chức vụ đảm nhiệm là Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh.
Sở Giao thông là một ngành giàu có, lãnh đạo ngã xuống cũng không ít. Đương nhiên ở đây cũng có quyền lực.
Không thể tưởng tượng được vì một chuyện nhỏ bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm không tha, hiện giờ lại tạm thời bị cách chức, ngay cả vị trí lúc trước cũng nhanh bay mất.
Nếu cứ tiếp tục gây sức ép đi xuống. Dù Diệp Phàm không xử lý, cứ kéo dài cũng khiến nhà họ ta chết.
Vị trí ở Sở Giao thông không thể đợi người, rất nhiều người đang thèm muốn. Hơn nữa, đồng chí lúc trước cùng cạnh tranh với Tiền Thành Quý đã tiếp tục.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm việc của Tiền Thành Quý. Hơn nữa, hỏa lực rất mãnh liện, Tiền Thành Quý mắt thấy vị trí sẽ bay, mấy hôm nay hoạt động khắp nơi, nhưng cuối cũng đâu cũng gặp trở ngại.
Bởi vì, lãnh đạo tỉnh đểu biết rõ, đây là trợ lý Diệp làm, mà hai vị đầu sở của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng rất cưng chiều vị đồng chí này.
Nào có đồng ý cho người nào làm thế. Huống chi di dời trung tâm địa khu Giang Hoa là việc lớn của tỉnh, Tiền Thành Quý anh lại không ủng hộ.
Người ta van xin hộ cho anh chẳng phải là muốn giải vây cho anh, kia không phải là âm thầm chống đỡ lại quyết định của tỉnh sao. Việc như thế này, đánh chết cũng không đồng chí nào đồng ý làm.
Tiền Thành Quý cùng đường, biết thời gian trôi nhanh, cơ hội sẽ qua mất. Cuối cùng, cố lấy dũng khí đến tìm Diệp Phàm.
- Việc này, thật ra ngay từ đầu biết rõ tổ khảo sát chính là ngụy trang. Bởi vì lúc Bí thư địa ủy Thái Lâm mở hội nghị thường vụ kêu gọi hưởng ứng quyết định của Tỉnh ủy.
Cứng rắn ép xuống dưới. Chu Gia Sinh không có cách nào, đành phải làm ra vẻ hiểu rõ về tổ khảo sát. Hơn nữa, gọi tôi đến, yêu cầu, tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng.
Hơn nữa, ám chỉ tôi không cần tích cực như vậy, qua loa giả vờ giả vịt là được. Mà tôi cũng biết, Chu Gia Sinh là một tay Trưởng ban Bạch đẩy lên.
Mà trước đó tôi đã đi hoạt động trước, vừa lúc phó giám đốc sở Giao Thông bỏ của chạy lấy người. Việc này tôi đại khái đã nắm được rồi.
Nhưng Trưởng ban Bạch là Trưởng ban tổ chức, hơn nữa, tôi cũng biết một ít, hình như là Trưởng ban Bạch không muốn làm chuyện di dời thủ phủ.
Mà Chu Gia Sinh bày mưu đặt kế việc này có lẽ là đang làm việc vì Trưởng ban Bạch. Cho nên, nếu không không nhận sắp xếp của Chu Gia Sinh.
Có lẽ cuối cùng Trưởng ban Bạch bên đó sẽ kẹt lại. Kẹt này giấc mơ đến sở Giao Thông của tôi chắc chắn hóa thành bọt nước.
Không có cách nào, tôi chỉ có thể đồng ý với sắp xếp của Chu Gia Sinh. Bên này tỏ vẻ kiêm chức tổ trưởng, thật ra, công việc của tổ chính là đến Lăng Hà đi lại mấy ngày.
Về sau chính là vào khách sạn nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, ăn chơi. Dù sao nhân viên trong tổ đều là lãnh đạo đầu ngành của địa khu.
Ví dụ như Cục công an, cục đất đai, cục xây dựng. Mà các ngành ở huyện Lăng Hà tất nhiên đều góp tiền mời khách.
Cứ giằng co như vậy một thời gian nhân viên tổ khảo sát bắt đầu thay nhau về nhà. Hôm nay anh về, hôm sau tôi về. Còn kiểm tra đối chiếu, căn bản là không làm.
Cho nên, cuối cùng phải báo cáo mới cuống lên lo tìm một số tài liệu để báo cáo.
Căn bản là không hiểu được tình hình thực tế của Lăng Hà. Mà Chu Gia Sinh cũng đến Lăng Hà kiểm tra vài lần.
Mỗi lần đều họp tổ khảo sát trong khách sạn ăn một bữa cơm. Nói rất dễ nghe, hưởng ứng kêu gọi của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, nghe theo chỉ huy của địa ủy.
Nhưng, nói thì nói thế, nhưng yêu cầu các nhân viên đừng nóng lòng, nói vội không thể ăn hết đậu hũ.
Lãnh đạo nói thế, thật ra tổ viên đều hiểu.
Cho nên, tất cả đều làm theo, mà tôi không lâu liền nhận được quyết định tạm điều chuyển đến sở Giao Thông.
Việc này, vốn tôi đã đề cập với Chu Gia Sinh, muốn từ chức tổ trường này. Nhưng Chu Gia Sinh cười lạnh nói là việc của tôi đã xác định xong, muốn nghỉ thì nghỉ.
Nhưng, Chu Gia Sinh sau đó lại nói, đây chỉ là tạm điều, còn chưa có tuyên bố. Tôi biết, chưa có tuyên bố tôi cũng không thể thế nào.
Cho nên, đành phải nhẫn nhịn tiếp tục kiêm chức tổ trưởng này. Tôi đương nhiên biết, việc này hết thảy là thực đáng sợ.
Cái này căn bản là lấy góc tường của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thôi. Nói là bằng mặt không bằng lòng thì chuẩn xác hơn.
Nhưng tôi cũng không có cách nào, mấy hôm trước xuống đây cũng là Trưởng ban Bạch sắp xếp, vốn việc này tôi còn không biết khi nào thì xuống dưới tuyên bố.
Đêm hôm đó Trưởng ban Bạch cho tôi biết. Tôi lúc đó còn không hiểu tại sao lại thế này, sau đó Chu Gia Sinh lại gọi điện thoại, dặn tôi cho tôi một ít tài liệu.
Tôi lúc này sợ hãi, không có cách nào, tạm thời nhét một ít tài liệu vào trong đầu, cuối cùng tôi kiên trì xuống dưới.
Nhưng vẫn không thể nào qua được mắt của trợ lý Diệp. Lúc ấy xuống đấy Chu Gia Sinh luôn nhắc tôi qua điện thoại.
Mà tôi thấy Trưởng ban Bạch lại ở đấy, lo lắng cũng không ít.
Tiền Thành Quý vẻ mặt tro tàn nói.
- Hừ, nếu không có sách lược vững vàng của trợ lý Diệp, chẳng phải là âm mưu của anh thành sao?
Đỗ Vệ Quốc không nhịn được nói một câu.
- Tôi biết mình sai mười phần, sai quá rồi. Trong thể chế, cũng không phải hết thảy cán bộ đều e ngại lãnh đạo cấp trên. Đặc biệt là cán bộ sắp lên lãnh đạo một ngành. Trợ lý Diệp gan dạ sáng suốt làm tôi bội phục thôi.
Tiền Thành Quý nói.
- Biết sai sẽ sửa, anh nói một cút, anh chuẩn bị sửa thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trợ lý Diệp, nhất thời tôi hồ đồ, tôi xin ngài chỉ cho tôi một con đường.
Tiền Thành Quý vẻ mặt cung kính nói.
- Chuyện của anh hiện giờ đã bị lãnh đạo cấp trên coi trọng, hơn nữa, địa ủy đã thành lập tổ điều tra. Mà những chuyện anh làm đều là chuyện thật, phải điều tra rõ ràng có đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng thế, đúng thế. Chỉ là giờ tôi thật sự hối hận, đều là Chu Gia Sinh hại tôi.
Để có thể ngồi lên vị trí phó giám đốc sở Giao thông, tôi làm trái lương tâm. Hơn nữa, cũng mất đi tiêu chuẩn của một cán bộ.
Tôi cũng là người bị hại, vốn chuyện của tôi đã có thể thành. Chính là Chu Gia Sinh lợi dụng lực ảnh hưởng sau anh ta để uy hiếp tôi.
Làm cán bộ ai không muốn thăng quan, tôi cũng muốn. Tôi không muốn mất đi vị trí thật vật vả mới có được.
Tiền Thành Quý cắn răng nói.
- Mọi thứ đều là vô bổ, anh vẫn không nhận ra được sai lầm của mình ở đâu.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Tôi sai ở việc một lòng chỉ nhìn vào vị trí phó giám đốc sở Giao thông mà đồng ý với điều kiện của Chu Gia Sinh. Tôi thật sự xin lỗi đất nước, thật sự xin lỗi Đảng và nhân dân.
Tiền Thành Quý sửng sốt, nhanh chóng giải thích.
- Vậy anh chuẩn bị sửa chữa sai lầm này như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Kiểm điểm với tổ chức xin tổ chức lượng thứ, cho tôi một cơ hội nữa.
Tiền Thành Quý nói.
- Đồng chí Thành Quý, đến giờ anh vẫn còn ôm một chút ảo tưởng, ảo tưởng này là chỉ nghĩ kiểm điểm là xong.
Mà chuyện do anh tạo nên không liên quan một chút nào. Anh nghĩ tốt lắm, anh cho rằng địa ủy và lãnh đạo Tỉnh ủy đều là người mù có phải không?
Nếu khiến người ta theo dõi muốn thoát thân sẽ phải trả giá rất lớn.
Giọng Diệp Phàm đột nhiên to lên, nhìn chằm chằm Ttrần quân.
- Ôi… tôi biết đây chỉ có thể là ảo tưởng.
Tiền Thành Quý thở dài, vẻ mặt khó coi, đột nhiên y ngẩng đầu nói
- Trợ lý Diệp, nếu tôi báo cáo tổ chức mọi chuyện thì tổ chức có thể cho tôi một cơ hội không?
- Đây là anh đang nói chuyện điều kiện sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không dám, sau này tôi còn dám đưa ra điều kiện gì. Tôi muốn tố giác Chu Gia Sinh, chính là người này uy hiếp hại tôi. Con chó này, tôi bị anh ta hại đến thảm.
Tiền Thành Quý hạ quyết tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.