Chương trước
Chương sau
- Trợ lý Diệp, di chuyển thủ phủ là việc quá lớn, liên quan đến nhiều vấn đề, nói ví dụ như:
Các bộ, ngành liên quan của Thủ phủ Giang Hoa quy mô lớn hơn rất nhiều so với một huyện. Huyện Lăng Hà là địa phương nhỏ bé, nói khó nghe một chút thì quy mô của huyện này chẳng bằng được với trấn Hoành Không ở Thiên Vân.
Một huyện nhỏ như vậy bây giờ muốn cơ cấu mấy chục ban ngành cấp dưới về cơ bản sẽ là rất nặng nề.
Đạp đổ rất dễ, nhưng kinh phí kiến thiết lại chính là trở ngại lớn nhất. Không bột sao gột nên hồ, không có tiền, không thể bảo chúng ta đi làm được.
Bí thư thành uỷ Giang Hoa - Lưu Nhất Đa nói đến đây dừng lại một chút, nhìn Diệp Phàm nói:
- Bởi vì, không có tiền mua gạch.
- Đúng vậy, di chuyển địa điểm của thủ phủ là đại sự. Đương nhiên, đây là quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, chúng ta là đơn vị cấp dưới chỉ có thể phục tùng vô điều kiện. Truyện Khác
Nhưng Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh chỉ là ra quyết định, không hề nói đến việc kinh phí của toàn bộ việc di chuyển này.
Một nửa số tiền này phải do chúng ta tự bỏ ra, những 30 tỷ thì lấy đâu ra? Thu chi tài chính của địa khu chúng ta không cân đối.
Hằng năm còn phải gánh một khoản nợ nhất định, tình hình này, ngân sách địa khu căn bản không lấy đâu ra tiền.
Không có tiền thì chúng ta chẳng có cách nào để khởi động chứ đừng nói gì đến hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ mà Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh giao cho.
Tôi cho rằng, việc này chúng ta nên lấy danh nghĩa UBND Địa khu Giang Hoa để báo cáo lên Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Liệt kê ra những khó khăn thực tế. Không phải là chúng ta không di dời mà thực sự là không có tiền để di dời.
Phó Chủ tịch địa uỷ kiêm Bí thư Chính trị pháp luật đồng chí Triệu Nhất Thác thẳng thắn nói, thực ra chính là phản đối.
- Việc này chúng ta đã báo cáo rồi, còn cần phải làm lại hay sao?
Bí thư Khương Nguyệt nói.
Đúng vậy, tôi nhớ là đã từng trên danh nghĩa cơ quan hành chính báo cáo cụ thể tình hình rồi. Nhưng Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh vẫn quyết định di dời.
Điều này thể hiện quyết tâm rất lớn của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, khó khăn tồn tại của chúng ta bọn họ cũng đã rõ nhưng vẫn quyết định di dời, chứng tỏ Tỉnh uỷ, Ủy ban nhân dân tỉnh xem xét chán các vấn đề có liên quan rồi, cảm thấy việc di dời sẽ có lợi cho Địa khu Giang Hoa chúng ta.
Việc có lợi nhất định phải làm. Dù tạm thời gặp khó khăn, chúng ta phải tự nghĩ cách để khắc phục có phải không nào?
Không thể gặp khó khăn liền đẩy cho cấp trên, như thế sẽ để lại cho lãnh đạo cấp trên một gánh nặng lớn, việc không thành sẽ tạo nên ấn tượng xấu.
Phó Bí thư Địa uỷ Mâu Đồng Xuân nói.
Có lẽ Võ Đông Sơn đã sớm chào hỏi ông ta rồi. Trước kia hai người này chẳng để ý đến ai, bây giờ thấy có lợi có lẽ đã quyết định nghiêng về phía Diệp Phàm.
Còn Bí thư Địa uỷ Diệp Phàm cũng đã hỏi qua, vốn là người của nguyên Bí thư Thái Tín Lâm. Tuy nhiên, Thái Tín Lâm bây giờ đã được chuyển đi rồi, Khương Nguyệt đương nhiên là theo chân Diệp Phàm.
Nếu không, rất có khả năng sẽ có kết quả bị ghét bỏ, bị đẩy sang một bên. Việc này rất dễ xảy ra đối với một trợ thủ.
Nếu Khương Nguyệt ngươi không nghe lời thì khi đó Phó Chủ nhiệm Ban Địa uỷ được đưa lên thì tuy ngươi vẫn là một trợ thủ của Ban Địa uỷ.
Nhưng lãnh đạo có việc gì cũng đều giao cho Phó trợ thủ làm. Ngươi chiếm một vị trí mà không có quyền gì thì còn ra cái gì nữa. Thậm chí một số lãnh đạo còn muốn tìm cách đẩy ngươi đi, thế thì càng nghiêm trọng hơn.
Vì thế, Khương Nguyệt nhất định phải nắm bắt lấy thời gian, tranh thủ thời cơ, tạo ấn tượng tốt đối với Diệp Phàm.
Đương nhiên, danh tiếng của Diệp Phàm gần đây rất lớn. Nhân vật số một và hai của tỉnh Điền Nam đều đánh giá hắn rất cao, nếu mình không nghe lời, phải thay đổi vị trí chắc chẳng phải là việc khó.
Việc này cũng là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy Khương Nguyệt trong thời gian ngắn phải hạ quyết.
- Báo cáo rõ một lần cũng không có nghĩa là không thể báo cáo lần hai mà. Trước đây chúng ta đã lấy danh nghĩa cơ quan hành chính. Lần này nếu có thể lấy danh nghĩa Địa uỷ thì trọng lượng đương nhiên không như nhau. Đây cũng là quyết định của Ban Chấp hành Địa uỷ Giang Hoa. Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ coi trọng hơn.
Trưởng ban tuyên giáo Ngọc Thanh Thanh nói.
- Ừm, ý kiến này của Trưởng ban Giang rất hay.
Chu Gia Sinh đột nhiên nói, sau đó dường như liếc nhìn Diệp Phàm, tỏ vẻ “bức cung”.
Ra vẻ như bên Chu Gia Sinh có 4 người tán thành, còn Diệp Phàm tạm thời mới có 3 người. 10 Uỷ viên địa uỷ, 7 người đã phát biểu, còn lại 3 đồng chí vẫn chưa lên tiếng.
- Bí thư Tôn, anh thấy thế nào?
Diệp Phàm hỏi Bí thư Quần chúng Tôn Lệ Phương. Có lẽ trước kia Tôn Lệ Phương là người của Thái Tín Lâm, hoặc nói Tôn Lệ Phương thuộc về phe thứ ba hay là phe trung lập cũng không hẳn, Diệp Phàm muốn thăm dò một chút.
- Di dời thủ phủ Địa khu là đại sự, là việc lớn mà Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh quyết định. Đương nhiên, trước mắt mà nói công văn phê chuẩn vẫn chưa xuống, chúng ta hãy trao đổi thảo luận một chút.
Đối với chúng ta mà nói, di dời có lợi mà cũng có hại. Lợi chính là có thể phối hợp với Tập đoàn Hoành Không, nắm bắt cơ hội tốt cho việc tái phát triển Tập đoàn Hoành Không, đáp chuyến xe cuối cùng này.
Thủ phủ mới của Địa khu hoà nhập với con người, lịch sử và di lịch, đương nhiên đẹp hơn so với Thủ phủ cũ, đó chính là tôi chỉ ra cơ sở hạ tầng rất tốt của việc di dời.
Một khi di dời thành công, sẽ mang lại cho người dân của địa khu Giang Hoa sự đãi ngộ rất lớn. Nhưng hại thì cũng không ít, ví dụ cũng như nhiều đồng chí đã nói, vấn đề không có tiền.
Việc này đương nhiên cũng là vấn đề lớn nhất. Không có tiền chắc chắn khó khởi động.
Tôn Lệ Phương nói những lời này cũng như chưa nói, mặt có lợi là ủng hộ Diệp Phàm còn có hại thì lại là ủng hộ Chu Gia Sinh.
Không đắc tội với hai bên, cũng chẳng nói rốt cuộc là ủng hộ báo cáo với tỉnh uỷ hay là không ủng hộ, cô ta đi con đường trung dung điển hình. Diệp Phàm nhất thời không thể phân biệt được “hướng đi” của cô ta.
- Đúng vậy, ví dụ như văn nhân lịch sử gặp được trong khi di dời so với huyện Lăng Hà thì thủ phủ của Địa khu Giang Hoa bây giờ có lịch sử lâu đời hơn.
Có kiến trúc cổ điển, lợi chính là không cần phải bỏ thêm tiền để di dời. Có thể tiết kiệm được tiền di dời để đầu tư cho công trình dân sinh và những mặt liên quan đến cuộc sống của nhân dân Giang Hoa.
Đương nhiên, hại cũng không ít. Cứ như vậy tuy là ổn định, nhưng cũng mất đi cơ hội lớn cùng phát triển Tập đoàn Hoành Không.
Về lâu dài mà nói, đối với sự phát triển của Địa khu Giang Hoa là không có lợi. Việc này, có lẽ là Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh đã nhìn thấy.
Nhưng, sự thực lại rất tàn khốc, chúng ta không được cầm tất cả khoản tiền di dời.
Trưởng ban Tổ chức Đỗ Tử Khải nói giống với Tôn Lệ Phương, đứng ở phe trung lập.
Tuy nhiên, so với Tôn Lệ Phương, Đỗ Tử Khải lại nói ngược lại. Lợi là ủng hộ Chu Gia Sinh, còn hại thì ủng hộ Diệp Phàm.
Đến bây giờ, 10 uỷ viên chỉ còn lại Chiến Nhất Cương, trưởng Ban Võ trang kiêm Tư lệnh quân khu chưa phát biểu.
Mọi người đều nhìn thấy ông ta.
- Tôi cũng nói mấy câu, bất kể di dời hay không, tôi kiên quyết phục tùng quyết định của lãnh đạo cấp trên, cũng phục tùng quyết định của hội nghị Ban Bí thư Địa uỷ.
Chỉ cần yêu cầu bộ đội chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức tham gia xây dựng. Bộ đội là vì nhân dân, chỉ cần việc có lợi cho dân, chúng tôi đều làm.
Chiến Nhất Cương đúng là một quân nhân, nói lời dường như rất có sức mạnh, thực ra cũng chẳng có thực chất gì, không có tính khuynh hướng.
Cả hội trường lập tức im lặng, Chu Gia Sinh uống một ngụm trà, Dư Quang Tà liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, xem ra các đồng chí đều có cách nghĩ riêng của mình về việc di dời thủ phủ của địa khu.
Có đồng chí đề nghị báo cáo rõ ràng lên Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, có đồng chí lại cho rằng việc di dời có lợi cũng có hại, cũng có đồng chí cho rằng di dời là lợi nhiều hơn hại.
Tuy nhiên, tôi muốn biểu quyết một chút, có mấy đồng chí tán thành việc báo cáo rõ ràng lên Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh thì giơ tay.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi tán thành việc báo cáo cụ thể tình hình thực tế của chúng ta lên Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Chu Gia Sinh giơ tay đầu tiên.
- Tôi cũng tán thành ý kiến của Chủ tịch Chu.
Lưu Nhất Đa nói, tiếp theo là Ngọc Thanh Thanh, Triệu Nhất Thác cũng giơ tay.
Chu Gia Sinh đưa mắt nhìn trưởng ban Tổ chức Đỗ Tử Khải nói:
- Lão Đỗ, nếu không báo cáo thì e là khó khăn sau này chúng ta rất dễ bị động.
Rõ ràng, Chu Gia Sinh đang ép Đỗ Tử Khải. Còn Diệp Phàm cũng thầm cảm thấy dường như hai người này trước kia đã từng tiếp xúc với nhau.
“Bốp” một tiếng.
Một tiếng đập trên bàn vang lên khiến cho vài đồng chí giật mình, tất cả đều ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
- Báo cáo, báo cáo cái gì. Di dời thủ phủ địa khu là việc trọng đại, đã được Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh xem xét kỹ lưỡng. thảo luận trên nhiều phương diện, hơn nữa đã quyết định trong hội nghị Ban Bí thư.
Đã sớm báo cáo lên Chính vụ viện, văn bản phê chuẩn sắp được đưa xuống. Các anh cho rằng văn bản được Chính vụ viện phê chuẩn chỉ là để xem hay sao?
Các anh cho rằng chúng ta báo cáo thì có thể làm thay đổi được quyết định trọng đại của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh hay sao? Còn muốn lấy danh nghĩa của Ban Bí thư Địa uỷ, đây là việc đẩy Ban Bí thư Địa uỷ vào bước bất nghĩa.
Đây là việc chúng ta thầm chống lại quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh. Là biểu hiện đẩy việc cho lãnh đạo cấp trên khi gặp khó khăn.
Không có tiền thì không làm được việc sao? Thế thì Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân thành phố gọi chúng ta đến Địa khu Giang Hoa này làm gì? Văn bản phê chuẩn của Chính Vụ viện đưa xuống, chúng ta lại báo cáo với Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, thế chẳng phải là không muốn di dời hay sao.
Các anh nói xem, lẽ nào Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân thành phố lại phủ quyết quyết định của mình, để cho lãnh đạo Chính vụ viện đến đánh vào mặt mình hay sao?
Diệp Phàm nói đến đây, hai mắt lạnh lùng đảo qua toàn thể mọi người, “hừ”:
- Nếu Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh không thể phủ quyết quyết định của mình thì chúng ta còn báo cáo làm gì nữa, thế chẳng phải là chúng ta khiêu khích Tỉnh uy, Uỷ ban nhân dân tỉnh hay sao.
Cánh tay của chúng ta có thể vươn tới đâu mà dám khiêu khích đối với quyền lực của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Thật là nực cười, việc ngu ngốc lấy trứng chọi đá như thế mà các anh cũng muốn làm, rốt cuộc các anh muốn làm gì, không di dời, vậy thì hãy giơ tay lên để trực tiếp nói rõ là không đồng ý di dời.
Tôi cũng sẽ báo cáo ý của các anh lên trên. Bốn đồng chí, các anh nói đi, có phải là không đồng ý di dời hay không?
Bị Diệp Phàm nói cho một trận, cánh tay của Ngọc Thanh Thanh không biết đã buông xuống từ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.