Chương trước
Chương sau
́n của Diệp Phàm.
Ba tên nâng Chung Húc dậy quay về phòng, mà Lưu Lâm tất nhiên không ai để ý. Y mặt mũi bầm dập, vẻ mặt đáng thương đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Nhưng, y liền nghĩ đến bảo vệ, chỉ vào Diệp Phàm, Trương Cường và Khương Quân hét lên
- Bảo vệ, tôi là người của phòng xây dựng tỉnh, mấy người này đánh tôi. Tôi đang ngồi cùng Tổng giám đốc Chung, lập tức bắt bọn họ đưa đến cục công an.
Chung Húc thường xuyên đến đây, mà Lưu Lâm lại vừa mới được điều đến phòng xây dựng tỉnh, trước kia ở cục xây dựng vùng biên cương.
Nhưng trở lại tỉnh lỵ vẫn thường xuyên đi theo Chung Húc.
Cho nên, bảo vệ ở đây đều biết Lưu Lâm. nhưng, có thể đến đây ai cũng có “ông chủ” khác nhau, cũng không dễ chọc. Những nhân viên an ninh nhìn mấy người Diệp Phàm một cái, vẫn đứng yên.
Nhưng, Chung Húc đúng là lai lịch quá lớn.
- Các anh không ra tay có phải không? Thật muốn tổng giám đốc Chung ra đây? Đến lúc đó, việc này tôi nhất định nói với quản lý của các anh.
Lưu Lâm vừa thấy mấy người này không ngờ có chút do dự vì thế lập tức kéo da hổ.
- Mấy anh theo bảo vệ chúng tôi một chuyến.
Một trong những người bảo vệ không có cách nào, biết không thể trêu vào dành phải tiến lên nói với mấy người Diệp Phàm.
- Chúng ta vào trong ghế lô uống rượu.
Diệp Phàm cũng không để ý đến người bảo vệ này, đi vào phòng.
- Không nghe thấy à?
Người bảo vệ có chút tức giận, cảm thấy bị khinh.
- Đúng vậy, không nghe thì sao?
Diệp Phàm nói đột nhiên xoay đầu nhìn chằm chằm người kia, nói
- Chẳng lẽ cậu muốn đưa tôi đến Cục công an sao?
- Ha ha, đây là hai lính cần vụ của tôi, phiền mấy vị bắt trước. Bọn họ ở đây cũng không vừa mắt các anh có phải không?
Lúc này Trương Cường cười nhìn hai lính cần vụ sau lưng một cái.
Hai người này lập tức nghiêm một cái nói
- Nghe chỉ thị của thủ trưởng, chúng tôi tình nguyện bị bắt đi.
Vừa noi xong, hai người đi đến trước mặt người bảo vệ, nhìn mấy tên này một cái, còn thò tay lên súng ở bên hông.
Hơn nữa, lập tức vươngtay ra hừ
- Đến đây đi! Không bắt thì chúng tôi không hoàn thành mệnh lệnh của thủ trưởng, đó là phải chịu phạt giam. Mấy người các anh, bắt chúng tôi, nếu không chúng tôi có thể sẽ không khách khí.
Tuy nói mấy tên lính này mặc thường phục nhưng bên hông thật sự có súng lục, còn có khí khái kiên cường của quân nhân nghe cũng có thể đoán được. Hơn nữa vừa nghe hai chữ “thủ trưởng”, quản lý bảo vệ đã trợn tròn mắt.
Đấu với mấy người bộ đội này khác gì mua khối đậu hũ đâm chết.
Lưu Lâm tất nhiên thông minh, vừa thấy tư thế này biết có chút không ổn, nếu có Chung Húc ở đây còn đỡ.
Hiện giờ một mình anh ta, có thể là thủ trưởng của bộ đội, còn có hai lính cần vụ chắc chắn là nhân vật tiếng tăm, ít nhất là cán bộ cấp sư.
Đối đầu với thủ trưởng cấp sư, đầu óc Lưu Lâm không say xe như thế. Cho nên, người này bám nhẹ vào vách tường một cách đáng thương, nhẹ bước chân nghĩ muốn trốn.
- Đứng lại cho tôi.
Diệp Phàm có đôi mắt ưng linh mẫn, giọng như sư tử hống nói. Lưu Lâm giật mình, có mùi gì đó phảng phất.
Trương Cường ngửi ngửi, hỏi
- Có mùi gì vậy?
- Này, hình như là từ trên người kia thì phải?
Hai người lính chỉ vào Lưu Lâm, nhất thời ánh mắt trên hành lang toàn bộ đặt lên người này.
Mặt Lưu Lâm đỏ lên, nhanh chóng nói
- Tôi có việc, đi trước.
- Trưởng phòng xây dựng tỉnh có phải không? Từ một chút, nhớ kỹ, tôi là Trương Đình Trung.
Tướng quân Trương Đình Trung hừ một tiếng, Lưu Lâm vừa nghe nhất thời cũng không kịp phản ứng, có lẽ là đầu có chút hôn mê.
Nhưng, cảm giác quá mệt, nhất thời chân như mềm nhũn, ngồi xuống đất không ngờ không đứng dậy được.
Quản lý bảo vệ thấy cũng không dám đi đến, bời vì, mấy tiếng thủ trưởng vừa xong làm cho các nhân viên an ninh này sợ hãi.
Nếu là bình thường, các nhân viên an ninh của Đường Đô hội quán sẽ ra tay, vì ông chủ của họ thế lực lớn. Nhưng gặp cấp trên của bộ đội những bảo vệ này lập tức liền yên.
Quân nhân, tác phong thân thể cường tráng, ai đều sợ.
- Đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Trương Trung Đình khoát tay áo, bảo vệ kéo Lưu Lâm đi như lợn chết.
- Ha ha, sướng quá. Trước khi uống rượu có thể thống khoái như vậy cũng không tồi.
Trương Cường ngồi lên ghế cười.
- Tham mưu Trương, sư trưởng Trương, vừa rồi các anh đã đến rồi, xem náo nhiệt cũng lâu rồi đi?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ha ha, vẫn bị cậu phát hiện, cậu Diệp mắt tinh.
Trương Trung Đình cười nói. Diệp Phàm muốn Tham mưu Trương ngồi, tham mưu Trương muốn Diệp Phàm ngồi, cuối cùng Tham mưu Trương phải ngồi trước.
Dù thế nào thì tham mưu Trương còn kiêm ủy viên thường vụ tỉnh ủy, xem như là lãnh đạo của Diệp Phàm. nhưng, gần đây Diệp Phàm gần đây có nhiều thành tích ở tỉnh Thiên Vân, Trương Trung Đình cũng muốn ra vẻ khiêm tốn một chút.
- Sư trưởng Trương, vừa rồi tôi thấy Chung Húc hình như quen anh, trước kia hai người đã gặp nhau sao?
Hai bên ngồi xuống bắt đầu uống trà.
- Chuyện không lâu, nói về việc này thì tham mưu Tề là rõ ràng nhất.
Tề Hóa Thành Diệp Phàm biết, khi mới đến Thiên Vân thì Trương Cường đã dẫn mấy cấp dưới đến gặp Diệp Phàm.
- Anh Diệp, nói về người này tôi thật sự có chút tức giận. Chung Húc đúng là không biết phép tắc.
Hơn mười ngày trước, người này ỷ vào chỗ dựa, khi uống rượu trong một quán ở huyện Vân Thạch. Lúc đó có một người bán hàng khá xinh đẹp.
Kết quả mấy tên này liền đánh đố nhau dám sờ vào mông người bán hàng này. Lúc đó người bán hàng này vừa mới bưng thức ăn đến đây, Chung Húc nhanh tay, nhân cơ hội sờ soạng qua.
Cô gái bán hàng sợ đến mức hét lên một tiếng, mà tay không vững, đồ ăn không cẩn thận liền đổ lên đầu Chung Húc.
Cái này liền nguy rồi. Chung Húc giơ tay đánh, liên tục đánh hơn mười cái, đánh cho cô nàng mặt mũi bầm dập xin tha, mà quán lý cũng nhanh chóng chạy đến để giải thích.
Tôi lúc đó vừa đến ăn cơm, vì người bán hàng bưng đồ ăn vào nên mở cửa, chuyện lúc đó tôi đều nhìn thấy.
Vốn việc này tôi không muốn để ý. Nhưng, sau khi phát hiện Chung Húc không có ý định buông tha, không ngờ yêu cầu cô gái kia hầu hạ y. Cô gái không chịu, lại bị đánh.
Tôi thật sự không thể nhìn thấy thế, vọt vào muốn ngăn cô gái, nhưng, Chung Húc thật ngoan cố, thấy tôi vào liền mắng, hơn nữa giơ chân muốn đạp tôi.
Tôi thật sự tức giận, quăng một cái tát, kết quả suýt nữa làm rơi hai cái răng của người này.
Cái này liền nguy rồi, Chung Húc âm thầm tìm người muốn bắt tôi, nhưng may mắn là sư trưởng Trương của chúng tôi đứng vững.
Hơn nữa, vừa vặn lãnh đạo quân khu cũng đến sư bộ chúng tôi thị sát, nói với nhà họ Chung, muốn điều tra thì để các đồng chí ở quân bộ lập án điều tra rõ ràng.
Người nhà Chung Húc vừa nghe, có lẽ biết mình đuối lý, cũng có chút sợ, cuối cùng việc này liền không giải quyết được gì.
Thằng khốn nạn này, mẹ kiếp, không đem y vào đại lao thật sự là tức.
Tế Hóa Thành giận dữ nói.
- Cậu có thể chắc chắn Chung Húc bị cậu đánh cho rụng răng chứ?
Diệp Phàm sửng sốt trong lòng, thực sự có chút không hiểu. Thầm nói trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao, đây không phải Che Thiệu Chung cũng tát đó thôi. Chẳng lẽ là Chung Húc rớt bốn cái răng, không giống vừa rồi miệng y hé ra không phát hiện cái gì.
- Đương nhiên chắc chắn, tôi tự mình thấy nó rơi ra. Hơn nữa, rơi xong đồng bọn của y còn nhắt lên kêu lên.
Vừa lúc ấy tôi thấy cũng bị dọa, đánh rơi răng chính là phạm tội. Nhưng may là cấp dưới của tôi thông minh, thấy mấy người bên kia muốn đánh, cấp dưới tôi vọt lên ra vẻ can ngăn.
Hơn nữa, nhân cơ hội lây hết răn. Cuối cùng nhà họ Chung còn báo công an địa phương.
Chẳng qua không tìm thấy răng, đương nhiên là bị tôi dấu đo. Tôi còn chuẩn bị mấy ngày nữa cầm đến thị uy con chó này.
Sau đó không giải quyết được gì có lẽ là lút lui. Có lẽ nhà họ Cung đã sai người hủy án này.
Tề Hóa Thành nói.
- Với năng lực của nhà họ Chung giải quyết chút việc nhỏ đó chẳng qua là một cuộc điện thoại.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Sau đó mọi người nói chuyện tào lao một chút, Trương Trung Đình cũng không hề nói chuyện quân đội, cho nên ăn xong Trương Trung Đình đi trước.
Diệp Phàm đem chuyện Cái Thiệu Trung tát Chung Húc rụng răng ra nói
- Chung Húc thật đúng là quỷ, không ngờ đem chuyện tôi làm đổ lên đầu lão hổ Cái. Nhưng, nếu đã giám định thương thì sẽ biết, đã hơn mười ngày rồi, một răng mới rụng và rụng lâu thế khác nhau, việc này chắc chắn có vấn đề.
Tề Hóa Thanh vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Tôi cũng nghĩ thế, hơn nữa Cái Thiệu Trung có thể tát rơi hai cái răng của Chung Húc, lúc nào đồng chí Cái Thiệu Chung lại có khí lực như thế?
Việc này là do cậu thì chính xác hơn. Nhưng, có lẽ lúc ấy đồng chí Thiệu Chung có lẽ cũng không rõ.
Cho nên, sau đó nhà họ Chung là ra tay đồng chí Thiệu Chung cũng không phát hiện. Bởi vì, có vẻ như sự thật xảy ra trước mắt mọi người.
Mà ngay cả Thiệu Chung có lẽ cũng cho rằng như vậy.
Diệp Phàm thở dài nhìn Tế Hóa Thành một cía.
- Che Thiệu Chung như vậy là xứng đáng.
Vẻ mặt Trương Cường vui vì người khác gặp họa.
- Không thể nói như vậy, việc này tôi còn phải giúp y một phen. Người này kỳ thật tâm đại không xấu, có hào khí cũng có khí phách. Cũng là vì công ty với cùng Chung Húc thành như vậy. Hơn nữa Chung Húc kiêu ngạo, dự án đường Tinh Huy bị y gây sức ép, tôi vấn muốn khai đao với y.
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp muốn giải quyết công ty số một của tỉnh trước?
Trương Cường hỏi.
- Việc này thật là có chút khó, nếu chúng ta mang nợ cũ ra, lấy làm điều kiện đàm phán, nhà họ Chung tất sẽ chịu phục.
Đến lúc đó công ty xây dựng số 1 của tỉnh có lẽ sẽ rút lui. Mà công ty Thiên Mã cũng có thể thuận lợi trúng thầu đa số hạng mục của công tình đường Tinh Huy.
Nhưng, đây chỉ là làm kinh sợ nhà họ Chung. Nhưng chuyện của Cái Thiệu Chung không thể giải quyết.
Việc này, tôi cũng không cam lòng.
Diệp Phàm nhăn mặt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.