Chương trước
Chương sau
- Hiểu rồi, thật sự là dông dài
Ngưu Bá hừ nói, bốn người đi nhẹ nhàng, dùng thuật khinh thân cẩn thật đi lên phía trước, không hề phát ra âm thanh gì.
Không lâu, đến một tấm bia đá đổ xuống đất. Tấm bia đá khá lớn, nằm xuống cũng chừng hai mét hơn, có lẽ dựng thẳng đến có khi đến ba mét.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn.
- Nhìn cũng không rõ.
Mộc Nguyệt Nhi nhìn tấm bia đá một cái nói nhỏ.
- Có lẽ là đã lâu năm rồi.
Ngưu Bá nhỏ giọng nói.
- Không phải, là có người cố ý muốn làm ra như thế. Trên bề mặt chắc chắn có ghi lại việc gì đó của chủ nhân, nhưng bị người nào đó làm cho mờ đi. Có lẽ là không muốn cho người ta tìm ra thân phận thật sự của chủ nhân ngôi mộ.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Làm sao có thể thế được, từ trước đến giờ tôi quan sát nửa tấm bia đá này rất lâu. Lấy tay sờ qua không ít lần, nếu như muốn làm mờ đi thì sao không thấy chút dấu vết mài hoặc dao nào?
Mộc Nguyệt Nhi hiển nhiên không tin.
- Cô thì biết gì, dây là người ta trực tiếp lấy tay mài lên tấm bia đá. Đương nhiên nhìn qua cũng rất tự nhiên. bởi vì tay có tình đàn hồi, không có dấu tích đao phong.
Lúc này Xa Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Lấy tay làm ra, vậy người này chẳng phải là đại cao thủ sao?
Ngưu Bá đột nhiên nghĩ vậy, cảm thấy mình lỡ miệng nhanh chóng giơ tay bịt miệng lại.
- Cậu cho là cậu có chút thân thủ như vậy là cao thủ có phải không? Thế giới rất rộng lớn, người tài ba xuất hiện nhiều, cho dù là xã hội hiện đại thì thế nào. Cả thế giới có năm sáu tỷ người, chẳng lẽ không có mấy chục cao thủ tuyệt đỉnh. Việc này thì anh Diệp của chúng ta tùy tay cũng có thể làm được.
Xa Thiên châm chọc nói.
Ngưu Bá và Mộc Nguyệt Nhi vừa nghe, ánh mắt nhìn Diệp Phàm hình như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
- Anh Diệp, anh thật sự có thể làm được?
Ngưu Bá hỏi, vẻ mặt tò mò.
- Hắn không phải là lợi hại hơn so với tôi sao, không có khả năng làm được. Có thể dùng tay làm mờ bia mộ thì khả năng khống chế nội khí đã đến mức Lô hỏa thần thanh rồi.
Tảng đá cứng rắn này trong tay y giống như bùn vậy, nếu không không thể làm được tự nhiên không để lại dấu vết như vậy.
Như chúng ta, nếu dùng quyền đánh cũng có thể đánh rơi bia đá, nhưng dấu vết để lại rõ ràng. Loại bút tích này, ít nhất phải là cao thủ bán Tiên thiên.
Đẳng cấp nhị thập đẳng đỉnh giai cũng không được.
Mộc Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Diệp Phàm một cái, đánh chết cô cũng không tin người này là cao thủ bán Tiên thiên.
- Ha ha, ngựa qua mặt hổ rồi.
Diệp Phàm nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái nói một câu, Ngưu Bá ngây dại.
Mà Mộc Nguyệt Nhi vẻ mặt khinh bỉ hừ nói
- Anh cứ ba hoa đi, không thể tượng tượng được quan lớn cũng thích khoe khoang, thật ra hiếm thấy…
- Đúng vậy sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, tùy tay vuốt một hòn đá bên cạnh, Ngưu Bá nhịn không được nhỏ giọng khen.
- Thật tuyệt thật đúng là giống bút tích này.
Vẻ mặt cũng là sùng bái.
Còn Mộc Nguyệt Nhi, nhìn đá vụn kia ngẩn người vài giây, nói
- Khó trách tôi thất bại, không oan, nhưng tôi không rõ, một đại cao thủ như anh, tôi gì đi làm Chủ tịch của Hoành Không, cố hết sức lấy lòng không nói, còn phải chịu rất nhiều khuôn sáo hạn chế, không được tự nhiên. Trời đất lớn như vậy, với thân thủ của anh, hoàn toàn có thể tự tại thong dong.
- Cô mới biết thế, thì nghĩ đến có bao nhiêu tiền. Anh Diệp của chúng tôi mấy năm trước chính là một phú ông.
Chút tiền lẻ của cô, người ta không để ý. Hơn nữa, đến giờ anh ấy đều vì nước vì dân, hơn nữa thường xuyên bỏ tiền mình ra vì việc công. Thường xuyên ra sống vào chết. Mấy người biết cái gì, so với anh Diệp của tôi, mấy người không là gì cả.
Xa Thiên thỉnh thoảng có cơ hội là châm chọc Mộc Nguyệt Nhi.
Mộc Nguyệt Nhi lần đầu im lặng, cô ngẩn người chừng hai phút đồng hồ mới hồi phục lại tinh thần. Nhưng ánh mắt nhìn Diệp Phàm đã có chút thay đổi.
Diệp Phàm buồn bực nhìn Xa Thiên cười nói
- Cậu cứ giúp tôi “chém gió” đi, đến lúc đó gió thổi bay cánh cửa, các cô gái muốn tôi chăm sóc, tôi lại là người có vợ. Chúng tôi làm cán bộ không cho phép hai vợ, đây là muốn rơi mũ quan.
- Muốn anh, thì cũng chỉ tại vì anh quá tốt bụng. Việc này chỉ có thể nói là anh là cán bộ vì nước vì dân thôi, đó là cái gì?
Cán bộ như anh nước ta không ít, đâu chỉ có một mình anh. Có gì ngạc nhiên, nếu không biết anh là người như vậy, tôi không chịu đầu tư tám mươi triệu đâu.
Mộc Nguyệt Nhi tôi không tham tiền, nhưng số tiền này cũng là do ông nội tôi khổ sở kiếm được, cũng không thể tùy tiền tiêu.
Mộc Nguyệt Nhi bĩu môi, một câu nói ra thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn lời.
- Lão phong tử có thể đi ra ngoài, bình thường theo sau lão phong tử sẽ có tới mấy chục kho tiền lớn
Mộc Nguyệt Nhi quan sát một chút nói.
Diệp Phàm cũng dùng đôi mắt ưng phân hình một chút gật đầu nói
- Hẳn là không có ai, chúng ta nhanh chóng tranh thủ thời gian. Tôi có linh cảm, lão điên là một cao thủ, cao thủ thật sự. Bốn chúng ta cũng đừng nghĩ đi vào.
Mộc Nguyệt Nhi dẫn đườn, mở một phiến đá thật lớn, dưới lộ ra một cái hang. Bên cạnh đều mài bóng loáng, chứng tỏ bình thường thường xuyên có người ra vào.
Mộc Nguyệt Nhi không nói chuyện, đi đầu đi vào, ba người Diệp Phàm cũng đi theo.
Hang ngầm này cũng rất đặc biệt, gồ ghề không chút bình thường nào.
- Đây chẳng lẽ là hang của Mạc Kim giáo?
Ngưu Bá nhỏ giọng hỏi.
- Có vẻ là như vậy, ngay cả hang đều chưa từng sửa chữa, hình như là thật sự vội vàng.
Diệp Phàm nói.
- Phía dưới có tinh xảo.
Mộc Nguyệt Nhi hừ một tiếng.
Quả nhiên, không lâu lại xốc lên một khối đá nặng mấy ngàn cân, lộ ra một bậc thang. Hai bên tường dọc theo bậc thang xuống không ngờ khắc hình ảnh người và xe ngựa, còn có hình vẽ nữ tướng quân.
- Đây hình như là mộ của vương hậu.
Diệp Phàm hỏi.
- Anh đã đoán đúng, trên là bãi tha ma, bãi tha ma này có bí mật ở dưới. Đây mới thật sự là lăng mộ của Vương hậu. Có lẽ là mộ của Vương gia thời tiền cổ, sau đó thời thế thay đổi, mộ bị lấp xuống lòng đất, sau đó núi đá lại lấp lên, người sau lại chôn mộ ở trên.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chẳng lẽ khoai lang hay gì đó chính là ở trong mộ thất, không có ánh mặt trời làm sao mà sống?
Ngưu Bá hỏi.
- Ha ha, đi xuống anh sẽ tự biết.
Mộc Nguyệt Nhi cười nói, không lâu, đến trung tâm của ngôi mộ, phát hiện phía dưới ngôi mộ rất tốt.
Có một quan tài đá lớn, Diệp Phàm phát hiện trong quan tài đá không có xương người, bên trong không hề có cái gì cả.
Quanh quan tài đá còn có một số dụng cụ cuộc sống, ví như bếp, bát ăn.
- Lão điên còn có thể nấu đồ ăn, chứng tỏ người này không điên.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ ông ấy điên có lúc, phát tác thì nguy to.
Mộc Nguyệt Nhi nói, đi một vòng xem.
- Vương gia trong quan tài đâu?
Ngưu Bá tò mò hỏi.
- Đã bị lão điên ném ra ngoài bãi tha ma rồi, chút xương cốt rơi rụng này có lẽ là của Vương gia.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Hay là lão điên ngủ trong quan tài đá này?
Ngưu Bá rùng mình một cái, vẻ mặt là lạ.
- Đúng vậy, lão điên thích ngủ trong quan tài đá. Quan tài này hẳn là chế tạo từ ngọc quý, lão phong tử khu ngủ ngay cả gối đầu cũng không dùng.
Nhưng, tôi đến đây đều mang theo chăn và đồ đạc. Nhưng khi đi ra thì lão điên ném hết đồ của tôi ra ngoài.
Lần sau đến tôi phải mua đồ mới.
Mộc Nguyệt Nhi nói, phía trước đột nhiên có ánh sáng. Diệp Phàm còn tưởng đe ra ngoài ngôi mộ rồi.
Đến gần nhìn mới phát hiện bên trong là một ngôi mộ, mà cửa toàn bùn, vật giống khoai lang đúng là lớn lên ở đây. Độ rộng của khu vực này đến mười mét vuông.
- Thế nào, hiện giờ biết được tại sao cây này có thể sống chưa?
Mộc Nguyệt Nhi đắc ý nhìn lên nói.
- Thì ra là thế, thật đúng là tuyệt. Lão điên không ngờ đã thông lên đỉnh, có lẽ là thông đến bên ngoài.
Ánh mặt trời theo lỗ hình tròn đường kính đến hai mét chiếu thẳng xuống dưới, vừa lúc chiếu vào tầm của những cây này.
Diệp Phàm gật đầu.
Nhìn những cây này, lại đưa tay sờ sờ:
- Nhìn qua thực sự như khoai lang, quá giống, hay thật đúng là khoai lang?
- Làm sao có thể, mất công sức lớn như vậy trồng một ít khoai lang, đây chẳng phải ăn no rỗi việc sao? Ra ngoài tùy tiện lấy một chút là được. Lão ấy điên cũng không thể làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Mộc Nguyệt Nhi nói xong
- Hơn nữa, nếu như là khoai lang, lão điên sao coi như đồ quý vậy. Tôi lúc ấy mới đào một ít ra, chưa kịp cắn đã bị ông ấy dành lấy rồi. Hơn nữa, vẻ mặt thật sự đáng sợ, giống như động vào phần mộ tổ tiên của ông ấy vậy.
- Vậy xem ra hẳn không phải là khoai lang. Một loại cây được cao thủ đối đãi như vậy, hẳn là không thể.
Diệp Phàm nói xong đào đi xống.
- Lấy thì chết!
Đột nhiên một tiếng nói vang lên, Diệp Phàm cảm giác đầu đột nhiên đau nhức một chút.
Hắn lợi dụng Ngư long thập bát biến chạy trốn rất nhanh. Nhưng, cúi đầu vừa thấy mu bàn tay vẫn để lại một dấu đao.
Rồi bá một tiếng, một bóng người từ sân nhà lao thẳng xuống dưới.
- Không tốt, chạy mau, lão phong tử.
Mộc Nguyệt Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, xoay người một chạy.
Xa Thiên và Ngưu Bá không nói hai lời xoay người chạy, nhưng bốn người đều cảm giác một luồng mạnh mẽ truyền đến.
Hình như lúc này bốn phía của ngôi mộ đều như sắp đổ sụp, mắt thấy là không thể chạy.
Diệp Phàm biết, hôm nay gặp phiền toái lớn. Lão điên này thực có thể là cao thủ Tiên thiên cường giả hoặc là bán tiên thiên đại viên mãn. Dù cả bốn người hợp lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Bốn người thi triển tuyệt kỹ đâm bức tường vô hình nhưng giống như đạn bông vậy.
Ba ba ba …
Lại một lần nữa va chạm đạn bông vào tường, bông tường đột nhiên biến thành khối băng. Một tảng đá bằng bàn tay lao về phía bốn người.
Diệp Phàm biết, những thứ này là do lão điên dùng nội khí tạo thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.