- Những thứ này phải xử lý thế nào?
Nam vân Thiên My vẫn bịt mũi, chỉ vào cái hũ nói.
- Tặng cho những chuyên gia của tổ chức thần bí quốc gia chắc chắn họ sẽ vui lắm.
Diệp Phàm nói,
- Mà nếu như có thể nghiên cứu ra cách chống thối rữa của Da Tây Pháp thì đúng là chúng ta đang cần rồi.
Không chừng sẽ là một phát kiến vĩ đại cho loài người chúng ta. Như kỹ thuật về xác ướp Pha ra ông ở Ai Cập đó.
Những thứ này mà người ta còn bảo hộ được, còn như là sinh vật đang sống vậy.
Hai người cùng lục soát một lượt, cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị hơn.
Thế là tiến vào cái động ở dưới cái hũ đó. Không lâu sau lại quay lại đầu đó, cuối cùng cũng đã thò đầu ra.
Miệng động là một cây đại thụ lớn, đó là loại cây cổ dong có hàng nghìn năm.
- Tôi về nhà một chuyến xem sao. Bằng không họ không thể yên tâm được.
Nam vân Thiên My nói, Diệp Phàm cũng gật đầu.
Thế là cũng gọi điện thoại về. Thế là hai người đi trộm mấy bộ quần áo rồi mặc về.
Rạng sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đi thẳng đến Ngũ Đài trên Sơn vân quan.
Lúc hoàng hôn Nam vân Thiên My cũng đã đến.
- Thấy không có Mao ni kia, còn nữa lão hòa thượng bay đó cũng không ở trong chùa?
Diệp Phàm nhanh hỏi Xa Thiên.
- Mao Ni không có ở đây, vừa đến trấn rồi. vốn ông ấy cũng chẳng muốn ra ngoài ngày ngày chỉ rượu thịt thôi.
Xa Thiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762329/chuong-3037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.