Mấy người lại thương lượng thêm một lúc nữa, sau đó nghỉ ngơi một chút.
Năm giờ chiều Xa Nhất Đao đến đây.
Nghỉ ngơi một chút sau đó Diệp Phàm lại ép con dơi chui vào.
Vừa đi vừa tấn công độc kia, trong lúc bất chợt độc trùng bị con dơi hóa thành lưỡi dao chặt đứt mấy cây tóc tím, trùng độc nổi giận.
Lông tím giống như rắn quấn tới, tuy nhiên, con dơi thay đổi nhanh chóng thành ngư long thập bát.
Tách não bộ ra từng thành phần có trùng độc ẩn náu. Đương nhiên, nội tức con dơi bị phân tán, đưa việc kiểm soát vượt mức cho phép, để tránh cho Chu Thủy Mạo bị thương.
Xa Nhất Thiên đeo kính nhìn ban đêm đứng trên một cây đại thụ ở sơn trang, đôi mắt quét nhìn cả bốn phía.
May là Chu Thủy Mạo đã dùng thuốc mê, nếu không cũng phải đau đến chết mất.
Hơn hai tiếng đồng hồ qua đi, một tên bị Xa Nhất Thiên lôi ra ngoài.
Diệp Phàm cũng khẩn trương lui con dơi về, thiếu chút nữa hắn cũng thoát lực. Vừa phải chọc cho độc tím thân tức giận, vừa phải bảo vệ tính mạng của Chu Thủy Mạo, thật là làm khó cho Diệp Phàm.
Một lúc sau, Diệp Phàm mới tỉnh táo lại.
Nhìn lên, lại thấy đôi mắt hình tam giác của người đàn ông trung niên, mặc trang phục của người Miêu. Trên đầu còn đội một chiếc khăn lông.
- Ông tên là gì? Nhà ở đâu, đang làm gì?
Diệp Phàm tra hỏi như công an.
- Hừ!
Tên kia hừ một tiếng không đáp trả.
- Không cần phải giả ngu ở trước mặt tôi, độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762279/chuong-2987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.