Chương trước
Chương sau
- Theo tôi được biết sự thật là đầu tiên Lý Chí cháu họ của viên tư lệnh Lý anh muốn trêu cô Mộc Chu Lệ, mà cô Lệ lại là bạn gái của Khương Quân nên anh ta muốn bảo vệ cô Mộc Chu Lệ.
Nhưng Lý Chí lại lập tức dùng ghế tấn công Khương Quân trước, đồng chí Khương Quân hoàn toàn là tự vệ lấy tay đỡ và chiếc ghế bắn ngược lại Lý Chí khiến anh ta bị thương.
Việc này chỉ là tự vệ, Khương Quân cũng không phạm pháp. Nhưng viên tư lệnh Lý anh không hỏi rõ trắng đen xanh đỏ, lập tức đem quân vây quanh Khương Quân đánh, Khương Quân không có cách gì đành phải tự vệ, bằng không chưa biết chừng đã bị các anh đánh cho chết rồi.
Cuối cùng rõ ràng các anh còn rút súng ra, Khương Quân không có cách nào khác, sợ các anh làm thương người nhà họ Mộc, cuối cùng từ bỏ để cho các anh trói lại, cho nên, sao lại nói là tấn công quân nhân chứ.
Ngược lại là các anh, tôi thấy không phải tồn tại một ít vấn đề nghiêm trọng hay sao? Hơn nữa, bên trong chuyện này, không ngờ đồng chí Lý Thành Thọ anh lại tương trợ cho kẻ xấu.
Biết pháp luật mà còn phạm pháp, tuy nói Lý Chí là cháu ruột của anh, nhưng cũng không thể trị theo quốc pháp được.
Khí thế của Diệp Phàm cứ bừng bừng, nói với Lý Thành Thọ.
- Trợ lý Diệp, tuy nói anh đang nhận chức ở bộ công an, nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen được, không phân biệt được đúng sai.
Chính anh là người ác ý bịa đặt công kích Lý Thành Thọ tôi, nói hoàn toàn không phải sự thật. Chẳng lẽ công an các anh phá án kiểu này sao?
Hơn nữa, tôi hoàn toàn có thể cáo buộc các anh tội vu cáo hãm hại tôi. Hy vọng các anh chính trực phân rõ đúng sai, lập tức tiễn khách ra khỏi quân khu của chúng tôi.
Nói cách khác, Lý Thành Thọ tôi chỉ có thể mời các anh ra ngoài. Ngôn Tình Tổng Tài
Lý Thành Thọ căm tức:
- Tôi thấy bọn họ căn bản chính là tới quấy rối tôi đấy, tư lệnh Lý, nhất định sẽ nói rõ ràng sau. Trợ lý Diệp tuy mới nhận chức ở bô công an, nhưng, cũng không thể đưa người tấn công quân khu của chúng ta được.
Lúc này thượng tá trừng to mắt nói.
Ngay sau đó, gọi bảy tám binh lính lên đây, tất cả đều nhìn trừng trừng đoàn người Diệp Phàm.
- Muốn làm gì, muốn làm phản hay sao!
Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn một cái, khí thế phát ra bao trùm tất cả binh lính, bọn người này không tự chủ được liền lui lại mấy bước.
“Bang” cái bàn bị Lý Thành Thọ đập kêu một cái, quát:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh muốn gì, ở đây là quân khu Giang Hoa đấy, không phải các anh là người của tập đoàn Hoành Không sao, không được gây rối, nói cách khác, Lý Thành Thọ tôi sẽ lấy lí do các anh đến quân khu công kích mà bắt giam các anh đấy.
- Vậy được, chúng tôi yêu cầu gặp mặt đồng chí Khương Quân. Lý Thành Thọ anh ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không được sao?
Diệp Phàm đưa ra yêu cầu, biết tiếp tục gây sức ép cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ thật sự bị bọn người kia bắt lại sao?
Mặt khác còn muốn nhanh chóng, bên này, Xa Thiên cũng đã đi được một vòng quay trở lại rồi.
- Rất xin Khổngi, sự kiện Khương Quân tấn công, tạm thời không được thăm hỏi.
Thượng tá kia lại hừ lạnh nói:
- Vậy được, đồng chí Lý Thành Thọ, anh tự lo đi.
Diệp Phàm vòng người cùng mọi người bước, đầy hết cả gian phòng nhà khách Giang Hoa.
Quân đội tỉnh Điền Nam chịu sự quản lý của quân khu Lam Kinh, tuy nhiên, quân khu tỉnh Điền Nam đồng chí Diệp Phàm cũng không biết, vốn việc nhỏ này cũng không muốn làm phiền viên tư lệnh Trần Khải Việt.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra là không được.
Tuy nhiên, bây giờ đã là hơn 11 giờ đêm rồi, Diệp Phàm quyết định sáng ngày mai sẽ gọi điện cho tư lệnh viên Trần. Nếu Lý Thành Thọ không biết phân biệt như thế, vậy thì phải gọi lão thất phu này rồi.
Tắm một cái rồi đi ngủ.
Hai giờ sáng, Diệp Phàm đột nhiên bị một tiếng động lớn làm cho bừng tỉnh.
Xa Thiên gõ cửa bươc vào, nói:
- Diệp Phàm, bên ngoài có rất nhiều quân nhân đến đây, một đám mang súng, đạn đã lên nòng giống như ăn thịt người vậy.
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Phát hiện đại sảnh của mình bị mười mấy binh lính bao vây. Đi đầu chính là thượng tá mắt to kia.
Khiến trong đại sảnh loạn lên thành bầy, trên mặt Khổng Ý Hùng sưng phồng lên, đoán chừng là bị đánh.
- Các người là ai? Không ngờ lại có thể tự dưng đánh người, rốt cuộc các ngươi muốn gì?
Diệp Phàm liếc nhìn tên thượng tá kia một cái, hừ lạnh nói:
- Tôi là Đinh Bồi, ban bảo vệ được phân công quản lý quân khu.
Đinh Bồi nói:
- Thượng ta Đinh, rốt cuộc anh muốn gì.
Nói đến đây, Diệp Phàm chỉ tay vào Khổng Ý Hùng nói,
- Là ai đánh anh ta? Có phải anh chỉ điểm hay không?
- Đánh, thế là còn nhẹ rồi, toàn thể nghe lệnh, đem bắt tất cả phạm nhân có liên quan đến Khương Quân thẩm vấn thêm.
Thượng ta Đinh không nói hai lời, vung tay lên ra lệnh.
- Người nao dám!
Xa Thiên đứng trước ngay trước mặt.
- Khương Quân bị ép buộc, sao lại thế này?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi:
- Không phải là các người làm sao? Đồng chí Diệp Phàm, anh nói láo cái gì đấy, bắt tất cả lại!
Thượng tá Đinh lại hạ lệnh, lần này, binh lính bắt người không do dự, Nhất Oa Phong bị thương tung cước muốn đánh người.
Bang bang bang..những quyền cước vang lên liên hồi.
Ngay sau đó, tất cả binh lính hùng hổ đó đều bị Xa Thiên đánh cho ngã lăn xuống đất.
- Phản rồi phản rồi, rõ ràng còn dám tấn công quân nhân, tôi muốn báo cáo với lãnh đạo cấp trên tố các các anh ra tòa.
Thượng tá Đinh tức giận nói:
Bang một tiếng giòn tan.
Thượng tá Đinh bị Diệp Phàm hung hăng tát cho một cái, cơ thể lập tức bị quăng đập vào tường bắn ngược lại xuống đất.
- Hỏng, chính là anh đánh người. Vô cớ đánh lãnh đạo bộ công an không nói làm gì, còn dám bịa đặt bày chuyện. Rút súng ra muốn giết lãnh đạo bộ công an, bắt tất cả chúng tống vào ngục của quân khu Giang Hoa.
Diệp Phàm hừ nói. Xa Thiên không nói lời nào, xé khăn trải giường thành hai mảnh, trói toàn bộ binh lính lại.
Nhận được báo động, 10 phút sau cảnh sát quân khu cục công an Giang Hoa đã có mặt.
- Vâng, sao thượng tá Đinh lại thế này?
Một thanh tra cảnh sát trung niên đi tới liếc nhìn Đinh Bồi một bên miệng còn đang chảy máu, lập tức trợn tròn mắt lên.
- Đội trưởng Thái, anh lập tức bắt tất cả những người có ý định tấn công quân khu chúng ta lại, đánh trọng thương lãnh đạo quân khu không được để đứng ngoài pháp luật phải bắt lại.
Thượng tá Đinh vừa nhìn thấy, lập tức chỉ tay vào Diệp Phàm kêu lên.
- Các người là ai, sao có thể tùy tiện tấn công đồng chí lãnh đạo quân khu?
Đoán chừng đội trưởng Thái có quan hệ thân thiết với thượng tá Đinh, lập tức đi đến trước mặt Diệp Phàm lớn tiếng quát.
- Anh đến rất đúng giờ, đây là giấy chứng nhận, anh xem đi.
Diệp Phàm lấy giấy chứng nhận ném cho đội trưởng Thái, thằng này sửng sốt, tuy nhiên, cũng bị khí thế của Diệp Phàm làm cho khiếp sợ, cầm giấy chứng nhận có chút hoài nghi, lập tức biến sắc.
Bang một tiếng.
Thái Đông đứng nghiêm, miệng rất cung kính nói:
- Đội trị an cục công an Giang Hoa Thái Đông gửi lời hỏi thăm đến anh.
- Đội trưởng Thái, lần này chủ yếu là đi du lịch một chuyến. Không ngờ rằng tình hình trị an của các anh nơi này thật tồi tệ.
Nếu không, chúng tôi có thể ngủ ở nhà khách Giang Hoa, vừa mới ngủ đến nửa đêm, không ngờ lại bị một đám người đến đánh người đập đồ.
Hơn nữa, đám cướp này còn muốn bắt người, bọn chúng cưỡng ép bắt chúng tôi đi. May mắn đồng chí ở bộ phận quản lý của chúng tôi có chút bản lĩnh mới trị được bọn họ.
Tôi lệnh cho anh ngay lập tức đem đám cướp này về đồn công an nghiêm chỉnh kiểm tra.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, hừ nói:
- Việc này…trợ lý Diệp, bọn họ hình như là đồng chí ở quân khu.
Thái Đông sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Những quân nhân này, không phải là cảnh sát bên Thái Đông sao. Nhưng trợ lý Diệp bên này, lại là người không thể động đến.
Thái Đông hối hận, không ngờ buổi tối trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta, rốt cuộc là vận xấu rồi.
- Thật sao, tôi nhìn không giống. Đồng chí quân khu làm sao có thể đêm hôm khuya khoắt tiến vào nhà khách tấn công lãnh đạo bộ phận quản lý.
Những người này nhất định là giả mạo đấy. Làm phản không thành, lại dám giả mạo quân nhân, hãy bắt bọn họ lại thẩm vấn cho tôi, nhất định phải tìm ra chủ mưu đứng sau.
Tình huống rất nghiêm trọng, tôi phải báo cáo việc này với lãnh đạo quản lý.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn Thái Đông một cái.
- Trợ lý Diệp, có thể được không?
Thái Đông muốn nói đến một chút tình người, hoặc là y nói muốn đẩy đi.
- Có phải là ý của anh không hay lắm có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay gõ gõ vào vai Thái Đông.
- Cương quyết chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng!
Thái Đông vừa thấy, lập tức đứng nghiêm trang, không do dự, vung tay lên, giải tất cả đám người này đi.
- Cái gì, bị bắt?
Sắc mặt Lý Thành Thọ âm u, hừ nói:
- Đúng vậy, cái tên Diệp Phàm kia có mang theo thuộc hạ, công phu quyền cước rất cao. Nhanh chóng đuổi hết quân nhân của chúng ta đi rồi, thật là một cao thủ.
Một thiếu tá trung niên nói có chút sợ hãi:
- Hơn nữa, bây giờ đã giao cho địa khu cục công an Giang Hoa rồi.
- Được rồi, để cho Đinh Bồi bọn họ nghỉ ngơi một đêm ở cục công an đi. Ngược lại tôi muốn xem Diệp Phàm xử lý việc này như thế nào. Còn nữa, anh hãy ngay lập tức báo cáo việc này cho bảo vệ quân khu tỉnh.
Lý Thành Thọ cười nham hiểm.
- Thượng tá Đinh bọn họ có thể chịu đựng được hay không?
Thiếu tá có chút bận tâm.
- Sợ cái gì, cục công an Giang Hoa Lưu Trí Hoằng có đúng là dám đối xử tệ với người của chúng ta hay sao?
Lý Thành Thọ cười lạnh một tiếng.
- Vậy tốt rồi, đoán chừng bây giờ đau đầu nhất là Lưu Trí Hoằng rồi. Người này làm không cẩn thận lại mang họa vào thân đấy.
Thiếu tá nộ rõ vè mặt tươi cười.
- Em gái, em xem, đánh người ta thành bộ dạng như thế này, bọn họ thật nhẫn tâm.
Một ni cô ở địa khu Giang Hoa, hai mắt Mộc Chu Lệ sưng húp lên vì khóc.
- Bị thương ngoài da thì không cần phải lo lắng cái gì, thể chất Khương Quân rất tốt. Tuy nhiên, chỉ sợ nội thương thì thật phiền toái. Lính ngoan cũng trở nên độc ác hơn. Tôi kiểm tra trước một chút rồi nói sau.
Mộc Nguyệt nói:
- Vậy cảm ơn em nhiều rồi.
Mộc Chu Lệ nói, hai người bận rộn.
Ước chừng hơn một giờ, ủy viên địa khu Giang Hoa, đồng chí cục trưởng cục công an Lưu Trí Hoằng mới vội vàng tới nhà khách Giang Hoa, chào trợ lý Diệp.
Hai bên bắt tay ngồi xuống nói chuyện.
- Trợ lý Diệp đến Giang Hoa chúng tôi, Trí Hoằng không tiếp đãi tốt, đặc biệt đến đây nhận tội với lãnh đạo.
Lưu Trí Hoằng khá khách khí, nói:
- Tôi chỉ là tiện đi một chuyến, không báo với các anh cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Giang Hoa các anh sao lại như thế này. Đêm hôm khuya khoắt lại có người lấy súng ra tấn công chúng tôi. Người thì tôi để cho các anh bắt rồi, hiện tại thẩm vấn thế nào rồi?
Diệp Phàm hừ nói, sắc mặt tự nhiên không tốt nhìn Lưu Trí Hoằng.
Việc này, tôi đặc biệt ở đây xin nghe theo chỉ thị của trợ lý Diệp. Bước đầu chúng tôi đã điều tra rõ rồi, những người này cũng không phải là kẻ cướp gì cả, mà bọn họ chính là quân nhân của quân khu Giang Hoa. Lãnh đạo là Đinh Bồi, tư lệnh phó phòng bảo vệ quản lý quân khu.
Lưu Trí Hoằng nói:
- Đồng chí quân khu, cũng lạ thật, sao bọn họ lại tấn công chúng tôi. Tuy nhiên, mặc dù là đồng chí quân khu, cũng không thể tấn công lãnh đạo của bộ công an được. Vương tử phạm tội cũng xử như dân thường, bọn họ có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.