Chương trước
Chương sau
- Ngưu Bá, người này chẳng phải rất thật thà chất phác sao?
Diệp Phàm giật mình.
- Bên ngoài đúng là dáng vẻ thật thà chất phác, nhưng lại rất nghĩa khí, vậy để xem anh có lọt vào mắt xanh của cậu ta không.
Đoàn Đức Thành cười nói.
- Cao thủ của chùa Đấu Nguyên không hề ít?
Xa Thiên không nhịn được, hỏi. Tên này chính là phần tử giỏi nhất của chùa Đấu Nguyên này, xem ra chân tay ngứa ngáy rồi.
- Không nhiều lắm, chỉ khoảng ba bốn người biết võ. Những người khác chỉ là học kiểu như tập thể hình vậy.
Dẫu sao thì luyện công cũng phải nhìn sương cốt, sương cốt mà không tốt thì cũng không luyện được gì.
Đoạn Đức Thành nói,
- Đoàn gia chúng ta dưới thời Minh cũng có mấy chục cao thủ đấy.
Bây giờ thì sao chứ, ngay cả một cao thủ cũng không có. Toàn bộ võ thuật cũng bị suy giảm rồi.
Loài người hiện đại cũng có mấy ai chịu được khổ sở vất vả lúc luyện công đâu. Hơn nữa, bây giờ toàn dùng súng ống xông lên đánh, võ công dần dần thất thế rồi.
Người luyện công mấy chục năm cũng chẳng bằng một khẩu súng AK47. Kỳ thực thì bọn họ không hiểu được võ thuật đích thực là thế nào.
- Đợi một lát rồi đi?
Diệp Phàm hỏi.
- Được. Tôi sẽ gọi điện trước cho Viên Tri. Nếu như anh ta ở trong chùa thì anh ta sẽ nhận lời thách đấu của tôi đấy. Lúc đó anh ra tay là được.
Đoạn Đức Thành cười nói, vẻ mặt hứng khởi.
Nói chuyện điện thoại xong, Đoàn Đức Thành nói đúng là Viên Tri đang ở trong chùa, hơn nữa anh ta còn nhận lời thách đấu nữa.
Chùa Đấu Nguyên nằm trong thị trấn Long Xuyên vẫn còn có tiếng tăm, chùa chiếm diện tích khá rộng. Ngày bình thường thôi cũng tràn ngập hương khói.
Lại có rất nhiều du khách vì hâm mộ tiếng tăm mà tới, quang cảnh cũng không tệ, vậy nên đây cũng là nơi tìm tới để nghỉ ngơi được.
Bây giờ mới xế chiều, thế nhưng chùa lại đóng cửa nói là để tu sửa gì đấy.
Đoàn Đức Thành và các vị hòa thượng trong chùa đều biết rõ. Vừa tới cổng, một vị hòa thượng trẻ tuổi chắp tay cúi chào, rồi nói:
- Phương trượng đã chờ ở hậu viện rồi.
Vị hòa thượng liếc nhìn Diệp Phàm và Xa Thiên một cái.
Đoàn Đức Thành gật đầu, ba người đi theo vị hòa thượng đi thẳng tới hậu viện.
Hậu viện còn có một đạo quán cửa hình vòng cung, phải đi qua một cái cầu đá hình vòng cung mới tới nơi.
Đi vào bên trong mới phát hiện ra đó là một vườn hoa. Có cây cầu nhỏ, có dòng nước chảy, có đàn cá bơi dưới nước, có hòn non bộ, cây lớn cây nhỏ, cái gì cũng có, toàn bộ lối đi nhỏ được rải đá cuội.
Hai bên nước chảy lững lờ, dưới hồ cá lượn từng đàn tung tăng, thật là khiến người ta thấy sảng khoái.
- Quang cảnh nơi này cũng không tồi chút nào?
Đoàn Đức Thành cười nói.
- Ừ, cầu nhỏ, nước chảy, thật là một chốn nghỉ ngơi lý tưởng.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Phải đấy, các vị hòa thượng đại sư ở đây đều có thái độ đúng mực. Nói năng lễ phép, mở miệng là có thể nói ra những lời, những lý lẽ của phật rất sâu sắc.
Đoàn Đức Thành cười nói:
- Ha ha ha, đoàn thí chủ quá khen. Lão nạp thật không dám nhận đâu, chỉ là một hòa thượng thô tục thôi.
Lúc này có tiếng cười phát ra.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện ra có một vị hòa thượng cao to đứng cạnh ao cá, trên người khoác chiếc áo cà sa màu xám, giống như đang đóng giả là một hòa thượng vậy.
Đứng bên cạnh còn có một Đại Hán, y có dáng người giống như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ. Nhưng mà y vẫn để đầu húi cua, không phải là hòa thượng. Không rõ y là ai, hẳn không phải là Ngưu Bá.
- Ngưu Bá, ngươi càng ngày càng có tướng mạo đấy.
Đoàn Đức Thành hướng về phía người thanh niên đứng cạnh lão hòa thượng cười nói, anh ta đang nhắc khéo cho Diệp Phàm biết tên này chính là Ngưu Bá đấy.
- Tôi ngày nào cũng có tinh thần, lẽ nào Đoàn đại sư lại không nhận ra sao?
Ngưu Bá cười đáp.
- Nghe nói gần đây cậu chạy khắp nơi, có phải là đã rời chùa rồi không?
Đoàn Đức Thành cười hỏi.
- Đấu Nguyên tự là nhà của tôi, Ngưu Bá vĩnh viễn không rời đi. Chỉ là tôi ra ngoài dạo chơi một chút thôi.
Ngưu Bá lắc lắc đầu.
- Ai....
Viên Tri đột nhiên thở dài, liếc nhìn sang Ngưu Bá một cái, nói:
- Ngưu Bá con cũng trưởng thành rồi.
Ta biết tình cảm của con với Đấu Nguyên tự. Nhưng con đã ngoài ba mươi rồi, đã trưởng thành rồi, cũng đã tới lúc phải thành gia lập nghiệp.
Lần này ta kêu con đi ra ngoài cũng chính là muốn để con đi, về sau nếu muốn trở về chùa chơi thì về lúc nào cũng được. Hãy nghe lời sư phụ.
- Ngưu Bá con xin thề, chỉ khi nào người trong Đấu Nguyên tự này đánh thắng con, khi đó con sẽ rời chùa. Nói cách khác, sư phụ không đánh thắng con thì con sẽ vĩnh viễn không rời khỏi chùa.
Ngưu Bá nói.
- Thằng nhỏ này.
Viên Tri dở khóc dở cười.
- Muốn rời khỏi đây vẫn còn bày đặt?
Đúng lúc này, Xa Thiên đứng sau Diệp Phàm mới hừ một tiếng.
- Ngươi từ đâu tới, lời của ngươi là ý gì chứ?
Ngưu Bá tức giận, tiến lên trước mấy bước, hai mắt trừng trừng nhìn Xa Thiên lạnh lùng.
- Ngưu Bá, đừng làm vậy. Họ là bạn của ta.
Đoàn Đức Thành vội tiến lên chặn trước mặt Xa Thiên.
Diệp Phàm là cao thủ, có thể đánh thắng Ngưu Bá.
Nhưng người đi cùng Diệp Phàm tới đây hẳn không phải là kẻ lợi hại cho lắm, võ công cùng lắm là cấp năm, sáu, sao có thể là đối thủ của Ngưu Bá được.
Tính tình của Ngưu Bá thì Đoàn Đức Thành là người rõ nhất. Làm anh ta nổi giận thì ngay cả Thiên Vương cũng không làm gì được.
- Không phải là ngươi muốn rời khỏi Đấu Nguyên tự sao?
Xa Thiên mới là người không sợ, đứng phía sau lưng Đoạn Đức Thành lớn tiếng đáp trả, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Về phần ta là ai, ngươi cứ gọi ta là Xa Thiên được rồi. Ta là tùy tùng của Diệp Phàm tiên sinh đây. Ngươi gọi là kẻ ‘tôi tớ’ cũng được.
- Ý của ngươi là ngươi có thể đánh bại ta sao? Có điều, một kẻ ‘tôi tớ’ kiêu ngạo như thế thì nhất định là có tài năng đúng không.
Thế nhưng ngươi không đủ tư cách để đấu với ta, hay là kêu chủ nhân của ngươi ra đây đánh với ta mấy chiêu.
Để ông nội ta đây dạy cho ngươi biết thế nào là lễ giáo. Nhà ngươi phải trả giá thật lớn cho sự kiêu ngạo, ngông cuồng này.
Ngưu Bá trừng mắt nhìn Xa Thiên. Lại còn bẻ tay kêu răng rắc, có ý dọa Xa Thiên.
- Ngươi nói Diệp Phàm tiên sinh đúng không, không phải Xa Thiên ta coi thường ngươi đâu, nhưng ngươi muốn đấu với hắn sao? Ha ha ha, về căn bản mà nói là ngươi không đủ tư cách. Chỉ cần kẻ ‘tùy tùng’ ta đây ra tay là đủ rồi. Ngươi chỉ có hai bàn tay sao mà đủ được.
Xa Thiên không chịu thua, vẻ mặt coi thường.
Ngưu Bá thiếu chút nữa tức điên, y quát:
- Lại đây, lập tức tới đây, để ông nội Ngưu Bá cho ngươi nếm mùi vị của cú đấm.
Kỳ lạ là chính là Viên Tri và Đoàn Đức Thành lúc này đều né sang một bên, cười chế giễu nhưng lại không hề lên tiếng ngăn cản.
- Ta không dễ dàng ra tay như vậy đâu, muốn ta ra tay phải có điều kiện.
Xa Thiên hừ một tiếng.
- Nói.
Ngưu Bá khí phách dữ dội.
- Thiên sinh bát và Phật Liên là điều kiện của ta.
Vẻ mặt Xa Thiên hết sức bình tĩnh.
- Điều kiện thứ hai là gì?
Ngưu Bá không ngờ lại bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
- Thứ hai chính là ngươi, nếu ngươi thua thì từ nay về sau ngươi cùng với ta sẽ là kẻ ‘tôi tớ’ của Diệp Phàm. Ngươi có dám đánh cược cả cuộc đời ngươi không?
Xa Thiên đúng là hiểu tâm tư của Diệp Phàm, hơn nữa có vẻ như Xa Thiên có chút thích Ngưu Bá.
- Ha ha ha...
Ngưu Bá mỉm cười. Tiếng cười kia làm chấn động đàn cá trong ao, chúng điên cuồng tháo chạy.
- Điều kiện thứ nhất, nếu như Diệp Phàm tiên sinh có thể đánh thắng ta trên bàn cờ thì có thể cầm đi. Điều kiện thứ hai thì do Ngưu Bá ta tự mình quyết định.
Lúc này, Viên Tri cuối cùng cũng lên tiếng.
Viên Tri cho rằng, tuy Diệp Phàm là chủ nhân, nhưng thường thì võ công của chủ nhân cũng không cao. Mà Xa Thiên chẳng qua là vệ sĩ của hắn mà thôi.
- Đánh cuộc thôi! Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ông nội Ngưu Bá của ngươi đây thì từ nay về sau ngươi chính là đại ca của Ngưu Bá ta. Từ nay về sau, vị Diệp Phàm tiên sinh đây chính là ông chủ của ta.
Ngưu Bá ra vẻ thề thốt, sau đó nhìn chằm chằm Xa Thiên:
- Vậy nếu như ngươi thua thì sao?
- Điều kiện do ngươi chọn.
Xa Thiên nói.
- Ha ha ha, gọi Ngưu Bá là ‘Bá ca’ là được rồi. Từ đó về sau sẽ là người hầu của ta, Ngưu Bá ta rất thích nhận người hầu như ngươi. Xem ra sẽ rất thú vị đây, đây chính là do Đoàn sư phụ, người tâm phúc của Ngưu Bá ta đã tặng cho ta một món quà lớn.
Ngưu Bá cười nói.
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.
Xa Thiên hừ nói, nhìn Viên Tri một cái, hỏi:
- Đại sư nghĩ sao?
- Ta nói rồi, chuyện Ngưu Bá do nó tự quyết định, ta tuyệt đối không can thiệp. Nếu ngươi may mắn cố thể đánh thắng nó, Ngưu Bá có thể được đi theo Diệp Phàm thì đó là phúc phận của nó. Đương nhiên nếu ngươi thua thì ngươi phải làm kẻ hầu của Ngưu Bá, điều này cũng không sao.
Viên Tri thản nhiên cười.
- Được, có Đoàn sư phụ là người làm chứng.
Xa Thiên gật đầu nói.
- Chúng ta ra thao trường phía sau rồi bắt đầu. Ngôn Tình Sắc
Ngưu Bá thở phì phò, đi thẳng ra phía sau.
Đi qua cái ao ra đằng sau, Diệp Phàm phát hiện thấy một cái cối đá lớn.
- Đại sư, đây có phải là thiên sinh bát không?
Diệp Phàm hứng thú quan sát thứ đồ vật này, nó rất lớn, hình dáng bề ngoài giống như cái bát mà các hòa thượng dùng khi đi xin cơm. Cái vật này là dùng cả một tảng đá lớn mà chế thành.
Cái gốc Phật Liên nằm ở chính giữa. Cái phật chưởng ở trên cây phát ra thứ ánh sáng màu vàng hổ phách.
Dường như có thể nhìn thấy đối diện thông qua phật chưởng. Bên cạnh còn có một chiếc phật chưởng nhỏ, còn non trẻ, đoán chừng mới mọc ra, dài khoảng hai ngón tay.
Mà lá cây Phật Liên có vẻ giống lá hoa sen, xem ra cái tên ‘Phật Liên’ bắt nguồn từ đây.
- Ha ha ha, vật đem ra cá cược này đã ở chỗ ta hơn nghìn năm rồi, chưa ai có thể lấy đi. Ta tin rằng nó sẽ vĩnh viễn tọa ở chốn này thôi.
Viên Tri đưa tay sờ sờ một cái, xem ra lão hòa thượng này rất tự tin.
- Ha ha ha, có lẽ ngày mai nó sẽ phải rời đây thôi. Tới lúc đó, xin đại sư chớ đau lòng.
Diệp Phàm ra vẻ đang nói đùa.
- Thí chủ có bản lĩnh mang nó đi thì tốt rồi. Thiên sinh bát có được chủ nhân, đó cũng là phúc phận của nó.
Không ngờ rằng Viên Tri đại sư lại làm bộ vô cùng rộng lượng đến vậy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nhìn ra được rằng trong lòng Viên Tri lại không hề rộng lượng như bên ngoài của ông ấy. Thiên sinh bát là bảo bối của Đấu Nguyên tự, nào có thể không dưng đem tặng cho người.
- Nhất định là phải vậy rồi. Trong vườn nhà ta đang thiếu cái chậu cảnh. Đem nó về quả là không tồi chút nào. Sau này đại sư nhớ tới nó thì có thể tới nhìn nó một cái bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, làm cho Viên Tri tức giận đứng lên, hừ một tiếng:
- Trên bàn cờ sắt, ta chưa từng biết đến mùi vị của sự thua trận.
- Hôm nay đại sự có thể được biết rồi.
Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, còn Viên Tri thì tức giận tới mức môi đã run sợ.
Không lâu sau đã tới được bãi tập luyện. Đó là một bãi luyện dưới chân một ngọn núi. Thao trường rất rộng, dụng cụ cũng đều có cả.
Ngưu Bá tiến lên trước, cách khoảng hơn 10m, hai chân đứng vững, nhìn Xa Thiên.
- Ngươi ra tay trước đi!
Ngưu Bá hô lên.
- Được.
Xa Thiên cười, cũng không khách khí, đưa tay ra một chưởng.
Huỵch...đạp đạp đạp....
Ngưu Bá lùi lại phía sau những năm bước lớn mới miễn cưỡng lấy lại trạng thái, Viên Tri liền mở tròn mắt nhìn, còn Ngưu Bá thì mặt đỏ bừng, kêu gào:
- Lại đi. Vừa rồi không tính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.