Chương trước
Chương sau
Quên mất cả việc điều khiển hai bóng trắng đen kia, hai thứ đó không có người điều khiển rơi tự nhiên xuống đất.
Khinh Thân Đề Túng Thuật quả không tồi, trong lòng Diệp Phàm khen ngợi. Lại càng muốn đùa giỡn thêm, tiếp tục điều khiển con dơi một lần nữa, lập tức không chỉ xoa vào mặt cô gái một chút, hơn nữa tâm sắc của Diệp Phàm đột nhiên nổi lên.
Đôi cánh to bằng bàn tay của con dơi lại sờ vào cả bộ ngực đang nhô lên và mông của cô gái. Hắn muốn điều khiển con dơi làm việc xấu xa.
Người con gái lần này có lẽ đã cảm nhận được rất rõ ràng, tay đưa ra rất nhanh sờ vào ngực mình, không ngờ mông lại cũng bị trêu trọc, cơ thể người con gái run lên, toàn thân lập tức nhảy dựng lên giống như con mèo bị dẫm vào đuôi.
Xoay người quan sát xung quanh một chút, bắn người lên không trung lẻn đi không cần đến hai cái bóng đen trắng kia nữa.
Diệp Phàm điều khiển con dơi đuổi theo, tuy nhiên, khi con dơi bay cách xa 100 mét thì Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy choáng váng, biết là công lực không đủ nữa rồi.
Có lẽ với năng lực hiện nay của mình thì nhiều nhất cũng chỉ điều khiển con dơi bay được trong vòng 100 mét. Vượt qua khoảng cách này thì sẽ nguy hiểm.
Sau khi thu con dơi về, Diệp Phàm thi triển “Bức công” của sư phụ cơ thể chợt như bóng hình đuổi theo người con gái kia.
Diệp Phàm đang đuổi đến khi cách chừng 30 mét thì người con gái đó liền dừng lại nấp vào một bên quan sát.
Xem ra, cảm giác của người con gái này rất nhạy cảm, khoảng cách 300 mét không thể đuổi gần hơn.
Cự ly 500 mét, cứ như thế hai bóng người như ma quỷ chạy lên trên núi. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, người con gái rất ranh mãnh.
Mặc dù dưới tình hình như vậy, đột nhiên lại quay người chạy theo hướng bờ sông Thiên Thông.
Không lâu sau.
“Bùm” một tiếng.
Người con gái đột nhiên nhảy vào trong dòng sông không nhìn thấy bóng người đâu nữa. Diệp Phàm nấp vào trong một bụi cây.
Bởi vì con sông Thông Thiên này rộng đến 200 mét. Nếu cố gắng vượt qua sông có lẽ sẽ bị người con gái chốn trong dòng nước phát hiện.
Thông minh…Diệp Phàm khen ngợi, biết rằng cứ ở đây chờ thì cũng chẳng có tác dụng gì. Người con gái hoàn toàn có thể lặn xuống bơi sang bụi lau sậy trốn đi rồi.
Hắn dừng lại một chút, sau đó quay người nhẹ nhàng trở về Chu Tước sơn trang. Vội vàng vào phòng của Bao Nghị, không ngờ lại không có người.
Diệp Phàm giật mình, vội vàng thi triển mắt chim ưng tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy gã ở dưới sàn nhà.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lập tức sửng sốt, thiếu chút nữa thì kêu lên.
Bởi vì hai mắt của đồng chí Bao Nghị sưng đen lên như gấu mèo, nhìn xa giống như đang đeo kính. Tuy nhiên, vẫn còn thở, chắc là bị đánh ngất xỉu rồi.
Ép nội khí vào, đâm tiếp hai châm, cuối cùng Bao Nghị đã tỉnh lại.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Mẹ kiếp, xui xẻo. Vừa tối đúng là gặp phải ma. Hai thứ, một đen một trắng, bay chập chờn, tôi khẽ đi ra định bắt lấy người làm việc này.
Kết quả là vừa bước xuống đến sàn nhà thì mặt cảm thấy đau, tiếp theo thì không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, ngất xỉu.
May là vẫn còn chưa mất mạng.
Bao Nghị có chút tức giận, nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Bắt được người làm việc này chưa?
- Chưa.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Lợi hại cũng khó trách được.
Vẻ mặt của Bao Nghị thoải mái, nếu người giả ma quỷ đến cả cao thủ thập nhị đẳng như Diệp Phàm cũng qua mặt được thì mình có thành như thế này cũng là quá bình thường.
- Cũng chẳng phải cô ta lợi hại thế nào. Tuy nhiên người con gái đó rất xảo quyệt. Hơn nữa, cảm giác rất nhạy cảm. Tôi đã theo sau, không ngờ cô ta lại nhảy vào dòng sông Thiên Thông. Không có cách nào đành phải quay về.
Diệp Phàm cười nói, hai người vào trong đại sảnh.
- Nhưng ít ra thân thủ cũng đạt đến lục đẳng đấy, nếu không, làm sao có thể khiến cho tôi ra nông nỗi này.
Bao Nghị có chút buồn bực.
- Lục đẳng, chắc không phải. Cao thủ lục đẳng thì không thể vận dụng nội công thành thạo được như thế. Theo tôi đoán, thân thủ chắc cũng phải đạt đến thập đẳng thậm chí là thập nhất đẳng.
Thật là thần bí hết sức. Hơn nữa là một cô gái, cô ta dường như không thích có người ở Chu Tước sơn trang này.
Lẽ nào cô gái này có quan hệ với chủ nhân Vân Hùng của Chu Tước sơn trang trước giải phóng hay sao?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Cũng không hẳn, có lẽ câu chuyện trong đó còn rất nhiều. Chủ nhân đầu tiên của Sơn trang này chưa chắc đã là Vân Hùng.
Bao Nghị nói.
- Việc này, có lẽ chỉ có thể hỏi Vân Hùng. Điều tra người này, xem xem có thể có liên hệ với ông ta không. Không làm rõ được việc này, ở lại sơn trang cũng không an toàn. Cô gái này hồi tối cũng đã bị thiệt, sau này có lẽ còn quấy rối nhiều hơn. Quấy rồi thì chẳng sợ, chỉ sợ cô ta hận quá lại đi làm hại người thì hỏng.
Diệp Phàm nhíu mày, việc này khiến người ta cứ phải đề phòng cũng thật khó chịu.
- Chịu thiệt, là do Diệp Phàm anh làm sao?
Bao Nghị chợt thấy hào hứng, gã đã bị người ta “xem thường”, có thể nhìn thấy cô ta xui xẻo thì trong lòng đương nhiên thoải mái rồi.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười thần bí, đương nhiên cũng không tiện nói ra.
- Kỳ lạ, cảm giác này quá kỳ lạ. Chẳng lẽ đang thực sự có người muốn trêu tôi. Tuy nhiên, sao lại giống như là cao nhân, đơn giản chỉ là một bóng ma, phì phì phì…
Mộc Nguyệt Nhi ngồi trên giường, xoa xoa khuôn mặt của mình. Cảm giác sao lại như phát hỏa, nóng bừng lên.
- Em gái, em sao thế?
Bạn gái của Khương Quân Mộc Châu Lệ bưng một chậu nước lên, có chút nghi ngờ hỏi. Bên ngoài thì gọi là Sư thái, nhưng ở nhà thì gọi là em gái. Hai người tuổi tác tương đương nhau.
- Anh nói xem, trên đời này thực sự có ma sao?
Mộc Nguyệt hỏi.
- Việc này cũng không thể nói được, chúng ta đều chưa gặp ma. Chưa gặp thì cũng không thể nói có được, nhưng cũng không thể nói không.
Tuy nhiên, em gái, trước kia khi em trở về sẽ mang theo Hắc Bạch Vô Thường về. Tối nay thế nào, có phải là đã làm hỏng rồi không?
Hắc Bạch Vô Thường đó rất khó chế tạo đấy. Mất đi thì quá đáng tiếc, đem về sửa chưa một chút vẫn có thể dùng.
Mộc Châu Lệ vẻ mặt lo âu hỏi.
- Không sao.
Sau khi sửng sốt, Mộc Nguyệt trả lời rất tùy tiện.
- Ôi…em gái, em cứ như thế này lâu ngày cũng không tốt, không tốt cho cơ thể. Cứ sống trong thù hận rất hại cho cơ thể. Đặc biệt là đối với con gái mà nói, sẽ làm hại dung nhan đấy.
Mộc Châu Lệ thở dài.
Hai người có chút thông cảm cùng cảnh ngộ.
- Chị chẳng phải cũng thế hay sao? Khương Quân đối với chị si tình như thế. Em thấy chị cũng đừng cứng rắn nữa. Hay là hoàn tục trở về lấy chồng đi. Đến khi đó, em sẽ tặng Chu Tước sơn trang cho hai người.
Mộc Nguyệt nói.
- Ôi, em tặng chị chị cũng không dám ở.
Mộc Châu Lệ vẻ mặt cứng đờ, tinh thần có chút u buồn.
- Các cô cứ tiếp tục giằng co như thế đến bao giờ mới thôi, cô tuổi cũng đã nhiều rồi, sắp đến bốn mươi rồi.
Đến khi đó, một cô gái già, chính là một thiếu phụ luống tuổi đã có chồng. Thế giới bên ngoài rất hay đấy.
Nghe nói người đã đến là Diệp tổng, rất coi trọng Khương Quân, còn bảo anh ta đảm nhiệm chức Tổng giám đốc công ty Xây dựng công trình.
Cấp dưới có ba, bốn trăm người, đến khi đó, những cô gái xinh đẹp chẳng phải cứ lao vào ấy chứ. Đàn ông mà, có tiền là thay đổi ngay.
Chị Lệ Châu, chị phải giữ chặt lấy. Nếu không, Khương Quân thực sự lấy vợ thì chị phải làm thế nào?
Mộc Nguyệt khuyên.
- Lòng dạ thay đổi thì thay đổi. Dù sao kiếp này cũng không thay đổi được. Khương Quân không xuất hiện, bố mẹ chị cũng nhắm Lý gia rồi. Chị vẫn hy vọng Khương Quân có thể sớm tìm được mái ấm tốt, đừng mãi theo đuổi chị nữa. Kiếp này không có hy vọng nữa rồi.
Mộc Châu Lệ nước mắt lưng tròng nói.
- Em sẽ giúp chị, đánh cho Lý Chí tàn phế là được rồi. Đến lúc đó bố mẹ chị còn để ý đến một người tàn tật nữa không. Thế chẳng phải là đẩy con gái vào lửa hay sao? Không bố mẹ nào lại nhẫn tâm như thế phải không nào?
Vẻ mặt Mộc Nguyệt lạnh lùng.
- Nhất định không được như thế, xã hội hiện đại là có pháp luật. Đến lúc đó công an điều tra ra thì em không thể thoát được đâu.
Không được, tuyệt đối không được. Kiếp này nếu Khương Quân có thể quang minh chính đại cưới chị thì chị đã mãn nguyện lắm rồi.
Kiếp này nếu không có Khương Quân thì chị sẽ chăm sóc em suốt đời. Tuy nhiên, em gái dù sao cũng phải lấy chồng, đến lúc đó, chị sẽ chăm sóc con của em.
Mộc Châu Lệ nói.
- Ôi, bây giờ nói những cái đó thì có tác dụng gì. Dù sao kiếp này Thanh Đăng Bồ Tát cũng theo em suốt đời. Nhưng còn chị, chị nhất định đừng như em, chị có người yêu thương. Không thể phụ anh ấy được.
Mộc Nguyệt thở dài, nét mặt cũng buồn bã.
- Em gái, tuy tạm thời em chưa tìm được người tri âm, nhưng ra bên ngoài nhiều em sẽ tìm thấy người vừa ý.
Mộc Châu Lệ khuyên.
Sáng ngày hôm sau.
Khương Quân mang theo túi công văn, mệt mỏi vội vàng đi ra ngoài.
- Mẹ kiếp, tức chết đi mất.
Khương Quân vừa bước vào bực bội nói.
- Đừng giận, có chuyện gì thì nói. Uống ngụm nước cho đỡ khát đã.
Diệp Phàm đích thân đứng dậy rót nước cho Khương Quân.
Khương Quân cũng không khách khí, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn, ngồi xuống nói:
- Bí thư Diệp, đề nghị xin nâng từ cấp ba lên cấp hai của công ty chúng ta đã bị tắc lại ở Sở Xây dựng tỉnh rồi.
- Việc này bình thường, bọn họ đều là quan gia. Làm việc phải kéo dài, cậu chưa đi “hoạt động” một chút hả?
Diệp Phàm nhìn Khương Quân hỏi.
- Hoạt động thì cũng đã hoạt động rồi, cấp dưới từ trưởng ban đến trưởng phòng đều đã thông cả rồi. Chúng tôi kéo không nổi, cần phải có sự phê chuẩn đặc biệt. Tuy nhiên, cuối cùng cửa bị chặn lại chính là Phó Giám đốc Sở họ Lý. Người này tên là Lý Hùng, trơ ra, dường như là cố ý đối nghịch với chúng ta.
Khương Quân nói, sắc mặt tương đối khó coi.
- Lý Hùng, không phải là đối thủ của cậu đấy chứ, người của Lý gia ở tỉnh Điền Nam hả?
Diệp Phàm lập tức nghĩ đến Lý gia ở tỉnh Điền Nam.
- Không sai, Lý Hùng chính là chú của Lý Chí. Bí thư Diệp anh cũng biết đấy, Lý gia không trực tiếp đối phó với tôi, bọn họ luôn theo dõi tôi.
Thường xuyên muốn làm những việc phá rối. Hôm đó tôi không chịu được đã làm ầm lên ở phòng làm việc của Lý Hùng.
Khương Quân nói tiếp:
- Khi đó tôi không chịu nổi thiếu chút nữa đã động tay rồi.
Lão già này, không ngờ cười nhạt nói là Công ty Xây dựng Công trình Thiên Mã các cậu không thể được thông qua.
Chỉ cần Lý Hùng lão còn ở đó một ngày. Hơn nữa còn nói Tập đoàn Hoành Không chúng ta vi phạm quy định, Tập đoàn Hoành Không trước kia không liên quan gì đến phương diện nghiệp vụ này.
Vốn đã không hợp pháp, còn nói vớ vẩn, nếu còn tiếp tục làm thì sẽ tố cáo Tập đoàn Điện cơ Hoành Không.
- Khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ, Lý Hùng lão mà muốn lật đổ Tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Nhưng chúng ta không chờ được nữa rồi, hạng mục của Hoàng Triều Đế Đô giao cho chúng ta cũng không thể kéo dài thêm nữa. Bên đó chỉ cho chúng ta một tháng, nếu không có phê chuẩn đặc biệt thì không được. Đây là hợp đồng đầu tiên có được của Công ty Xây dựng Công trình Thiên Mã chúng ta, tuyệt đối không thể đánh mất được.
Khương Quân tức giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.