Chương trước
Chương sau
- Vậy đi, liên quan đến quy hoạch bệnh viện ở bãi Yến Nguyệt các anh mai tôi sẽ cho viện phó Khâu đến bàn bạc với các anh một chút.
Nếu có thể trao đổi khi quy hoạch thì cũng dễ cho việc hợp tác của chúng ta sau này có phải không?
Ít nhất việc trình báo tài chính, hay tranh thủ tôi cũng sẽ nhắc đến với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng như sở Y tế. Viện phó Lâm lập tức trả lại đào, nhìn Diệp Phàm một cái nói - Và bệnh viện Hiệp Hòa chúng tôi đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không bằng hai bệnh viện chúng ta làm cái hỗ trợ lẫn nhau đi. Đến lúc đó, bệnh viện chúng tôi cũng có thể sắp xếp một chút tiền nhàn rỗi.
Sẽ quyên tặng một chút trang thiết bị của bệnh viện có phải không?
- Nào dám từ chối, tôi sẽ sắp xếp người bàn bạc trao đổi với viện phó Khâu. Diệp Phàm cười nói.
Bưa cơm này hai bên ăn uống đều rất hài lòng.
- Bí thư Diệp, anh thật đúng là lợi hại. Bao Nghị cười ha hả nói.
- Xã hội này như thế, không phải chúng ta lợi dụng người khác mà họ cũng đang lợi dụng chúng ta.
Giữa người với người chính là "trợ giúp" cho nhau. Nói trắng ra, chính là lợi dụng lẫn nhau. Không có lợi dụng thì không thể đứng dậy nổi. Dù là người làm tình nguyện anh cho rằng họ không có mong muốn sao?
Thật ra họ cũng có mong muốn của bản thân, mong muốn được an ủi trong lòng. Đây cũng là một kiểu hưởng thụ tinh thần có phải không?
Nói cách khác, anh thật sự nghĩ rằng đồng chí Lâm Bang Minh đường đường phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa lơ mơ mở tiệc đãi một Chủ tịch công ty như tôi sao?
Việc này căn bản là không liên quan với nhau. Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, chúng ta phải khẩn trương về rồi.
Bao Nghị nói.
- Về, vì sao? Diệp Phàm nhìn Bao Nghị.
- Tôi vừa mới nhận được điện thoải của chủ nhiệm Khổng, nói là chủ tịch huyện Hoành Cương đã báo cáo chúng ta lên tỉnh. Bao Nghị nói.
- Cái gì? Diệp Phàm hừ nói.
- Còn không phải chuyện hôm đó sao. Chính là ở Chu Tước sơn trang, tố cáo chúng ta đánh người bị thương, chiếm đoạt tài sản của thị trấn Hoành Không vân vân.
Bao Nghị giận dữ nói.
- Đã thả người chưa? Diệp Phàm hỏi.
- Thả rồi, chỉ phạt chút tiền thôi. Bao Nghị nói.
- Tỉnh có thái độ như thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Cử tổ điều tra xuống dưới, mai kia sẽ đến. Chúng ta phải trở về chuẩn bị một chút. Nếu không, để họ gây sức ép cũng không được. Ở tỉnh cũng thế, chút việc đó không ngờ cũng lập tổ điều tra, làm như vậy còn để người ta sống không?
Bao Nghị nói.
- Ha ha, Bao Nghị, việc này phía sau có người đẩy tay. Có người không muốn cho tôi sống an ổn một ngày. Hơn nữa, Thông Thiên Hà có người nhìn trúng, tất nhiên muốn chiếm Chu Tước sơn trang về.
Việc này, đơn giản chính là vì lợi ích thôi. Nhưng, bên này tôi không thể phân thân.
Có lẽ mai kia tập đoàn chúng ta sẽ chính thức tiến hành bàn bạc với Hoàng Triều Đế Đô rồi.
Tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nắm vững tình hình mới được. Diệp Phàm cười hai tiếng nhíu mà.
- Nhưng bên kia không đi không được. Bao Nghị nhíu mày.
- Anh về trước, anh là đương sự, chắc chắn được tổ điều tra hỏi cung. Bất cứ lúc nào có biến báo cáo với tôi. Diệp Phàm nói, Bao Nghị không có cách nào, đành thu dọn một chút vội vàng về tổng bộ tập đoàn Hoành Không.
Ngày hôm sau tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô cùng tập đoàn Hoành Không chính thức tiến hành đàm phán việc hợp tác góp vốn. Hai bên đều cử cao thủ đàm phán đến.
Bên phía Diệp Phàm do Tào Nguyệt phụ trách. Hoàng Triều Đế Đô bên kia do Phó tổng giám đốc Cao Bình Minh phụ trách.
Diệp Phàm cùng Chủ tịch Đổng đều ngồi trong phòng làm việc bất cứ lúc nào nghe báo cáo.
- Nghe nói tập đoàn Hoành Không đã lại bị điều tra, chuyện này còn dính đến Diệp Phàm. Tăng Vân Nhàn rất nhanh đã lên tiếng.
- Đánh người còn mạnh hơn chiếm nhà của người khác, thiên hạ này chẳng lẽ còn chưa đủ chỗ? Diệp Phàm thì thế nào, nghĩ đến Hoành Không liền tinh tướng có phải không? Thành phố Hạng Nam chúng ta quản bọn họ không được, nhưng còn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Trịnh Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng nhìn lão hổ Cái một cái có chút nghi hoặc.
- Đừng nhìn tôi, việc này không phải là tôi xong rồi đấy.
Cái Thiện Trung trừng mắt nhìn Trịnh Nhất Thiên một cái. Trong ánh mắt Tằng Vân Nhàn hiện lên tia vui mừng khi người khác gặp họa khó có thể nhận ra.
- Đây rốt cuộc là bút tích của ai. Chỉ dựa vào Chủ tịch huyện Hoành Cương kia có thể làm được cái gì? Trịnh Nhất Thiên hết sức không hiểu.
- Ha ha, nếu tôi đoán không lầm hẳn là nhân vật số một của huyện Hoành Cương. Chu Nhất Đán nhất định là không được, y không có bối cảnh sâu như vậy. Lão hổ Cái ra vẻ túc trí đa mưu mỉm cười.
- Ông chủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tằng Vân Nhàn cũng tương đối nghi ngờ.
- Anh hỏi tôi tôi hỏi ai đây. Lão hổ Cái cũng trừng mắt nhìn Tằng Vân Nhàn một cái.
- Bí thư Cái, anh nói xem lần này bọn họ có thể gây ra sóng gió gì? Trịnh Nhất Thiên lại hỏi.
- Tiểu đả tiểu nháo, cuối cùng không giải quyết được gì. Mục đích của Lưu Tiêu Thành cũng không phải là muốn hả giận cho Chu Nhất Đán, còn những nhân viên kia Lưu Tiêu Thành cũng không coi họ ra gì. Lão hổ Cái nói.
- Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tằng Vân Nhàn hỏi.
- Núi Thông Thiên. Lão hổ Cái cười lớn.
- Đúng thế, chúng ta bị làm cho hồ đồ rồi. Tằng Vân Nhàn gật đầu cười nói. - Tôi thấy đủ hắn uống một bình đấy.
Hình như người này đến Hoành Không không đến hai tháng, làm ra không ít việc.
Phó chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Đông mang tổ điều tra mới trở về, Đảng ủy công an lại cử tổ điều tra đến rồi.
Cứ như vậy có phải là thay nhau oanh tạc không?
- Anh nói cứ oanh tạc như vậy, Diệp Phàm còn có thể gánh vác sao? Ngeh nsoi người này mấy ngày gần đây cũng không ở đây, đi đến nhà máy bên Việt Châu rồi. Có việc này chạy đi chạy lại, có lẽ bên kia làm không nổi. Tằng Vân Nhàn cười ha hả nói.
- Việc này tốt lắm, lão Tằng anh có thể ngồi xem cuộc vui rồi. Trịnh Nhất Thiên hừ nói.
- Không phải anh cũng thế sao? Tằng Vân Nhàn tức giận nói.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Bao Nghị - Bí thư Diệp, tổ điều tra do Phó bt Đảng ủy Công an, đồng chí Khương Đông Đình dẫn đầu. Thành viên có viện kiểm sát, còn có đồng chí ở Sở tài nguyên đất đai tỉnh.
- Người đến không lương thiện rồi. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Còn không phải sao, có vẻ là Khương Đông Đình đến vì chúng ta đấy. Vừa đưa ra là giải quyết việc chung, ngay cả nhà khách tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng không ở mà ở một căn hộ tư nhân trong thị trần. Phó giám đốc Dương mời họ ăn cơm họ cũng không tới, nghiễm nhiên miễn hết tiệc chiêu đãi ý là sẽ xử theo pháp luật. Bao Nghị hừ nói.
- Còn không dừng ở đây, có lẽ việc đánh người chỉ là một mồi lửa, mục đích của họ là Chu Tước sơn trang.
Bởi vì núi Thông Thiên muốn khai thác du lịch, Chu Tước sơn trang là trung tâm của núi Thông Thiên, rất có giá trị.
Lần này các cấp lãnh đạo huyện Hoành Cương thống nhất nhận thức, chính là muốn lấy lại Chu Tước sơn trang.
Cho nên, ngay cả đồng chí ở sở Tài nguyên đất đai của tỉnh cũng đi theo, chính là vì giải quyết vấn đề này. Diệp Phàm nói.
- Thì ra là thế, tôi nói sao lại thế này, Giám đốc sở Tài nguyên Dương Nguyên Lý yêu cầu chúng ta đưa ra tất cả các tài liệu có liên quan đến Chu Tước sơn trang cùng với bằng trứng. Việc này, nghe nói trước kia chỉ nói miệng một chút, nào có tài liệu gì. Mặc dù có tài liệu, có lẽ gần hai mươi năm rồi mất hết.
Bao Nghị nói.
- Chúng ta không có họ cũng không có, sợ cái gì? Diệp Phàm hừ nói.
- Mấu chốt của vấn đề là bọn họ chỉ tên yêu cầu anh lập tức về nhận điều tra, hơn nữa, hình như Phó Bt Khương cho rằng căn bản anh không coi tổ điều tra ra cái gì.
Phó tổng giám đốc Dương thật ra giải thích bên kia anh đang bận nhưng người ta không nghe. Nói là nếu trong ngày hôm nay anh không về, bọn họ trực tiếp xử lý chuyện này.
Con mẹ nó, đây quả thực là ức hiếp người quá đang. Tôi thiếu chút nữa muốn ra quyền một quyền làm người kia ngã, mẹ kiếp, này là gì đây. Bao Nghị tức giận nói.
- Việc này liên quan gì đến tôi, khi đánh người tôi cũng không ở đó. Chẳng lẽ đồng chí Dương Chấn Đông còn không thể thay mặt tập đoàn Hoành Không chúng ta sao? Diệp Phàm hừ lạnh.
- Việc này đương nhiên chúng tôi có thể, quan trọng là anh không về, liền cho bọn họ nắm được nhược điểm. Đến lúc đó gây sức ép càng lớn liền không dễ làm rồi. Bao Nghị nói.
- Không thèm nghĩ đến bọn họ, anh cứ nói tôi đang đàm phán chuyện hợp tác, cũng chưa về. Chuyện ở tập đoàn hiện do đồng chí Dương Chấn Đông toàn quyền giải quyết.
Tôi sẽ nói với đồng chí Dương Chấn Đông, Chu Tước sơn trang không có khả năng nhượng lại. Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Dương Chấn Đông.
Tuy nói hai người có chút va chạm nhỏ trong hội nghị thường vụ, nhưng việc này cũng có thống nhất chung, nhất trí đối ngoại.
Tuy nhiên, kế hoạch cản không nổi thay đổi.
Sáng ngày thứ hai, Bao Nghị lại gọi điện thoại đến, nói là Công an huyện Hoành Cương xuất động sáu chiếc xe cảnh sát, chừng ba mươi người cưỡng ép chiếm lĩnh Chu Tước sơn trang.
- Mới có chỗ dựa đã muốn mượn thế mà đi, thủ đoạn còn rất cao minh. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chỗ dựa vững chắc ở đâu? Bao Nghị hỏi.
- Tổ điều tra đó. Diệp Phàm hừ nói. - Các anh sao lại hế này, cứ để cho bọn họ chiếm đoạt sao?
- Làm sao được, chúng tôi nhận được tin tức đã quá muộn. Bọn họ đột nhiên tập kích thẳng đén Chu Tước Sơn trang. Tuy nhiên, tôi hiện tại đã đưa người đến sơn trang, đang giằng co với họ. Tôi hạn cho họ trong nửa giờ rời khỏi sơn trang nếu không Bao Nghị tôi phải ra tay. Bao Nghị thật sự kích động.
- Chớ làm loạn, có lẽ người Hoành Cương muốn thấy kết quả như thế. Nhất loạn bọn họ có cơ hội gây sự lớn hơn. Anh dẫn người giằng co với họ là được. Diệp Phàm nói.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
Diệp phàm vội vàng cúp máy Bao Nghị sau đó nghe tiếng Dương Chấn Đông lo lắng - Bí thư Diệp, anh nhanh về, nếu không xảy ra chuyện lớn.
- Chuyện lớn, có chuyện lớn gì? Diệp Phàm hừ nói, trong lòng tự nhủ anh đấy vừa thấy chuyện xấu đã muốn đi. Tính tình này của anh còn muốn ngồi vào vị trí của tôi ở Hoành Không sao?
- Cục trưởng Bao dẫn đang giằng co với người của Công an huyện Hoành Cương. Nếu cứ thể sợ rằng xảy ra chuyện lớn.
Mà đồng chí Khương Quân nghe nói việc này xong lập tức mang người của công ty xây dựng cùng với mấy trăm người trong xưởng cầm công cụ, đi mười mấy chiếc xe chạy thẳng đến Chu Tước Sơn trang.
Công an cục Thành phố Hạng Nam đã đưa cảnh sát đến. Việc này nếu không ngăn lại, xảy ra đại sự. Dương Chấn Đông đúng là thật nóng nảy. Nếu Diệp Phàm giao cho y toàn quyền phụ trách, đến lúc đó gặp chuyện không may sẽ do y chịu trách nhiệm. Lão già này tất nhiên là lo lắng.
- Không việc gì, động thủ chắc có lẽ không, giằng co một chút cũng tốt. Tôi ngược lại muốn xem ai có thể chống được đến cuối cùng. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.