Chương trước
Chương sau
- Chẳng lẽ cứ cho qua như vậy sao, tôi không nuốt nổi cơn giận này, bọn họ quá kiêu ngạo rồi. Không ngờ lại dám mang người ra để đè nén chúng ta.
Nếu như cứ làm như vậy thì tôi sợ đến lúc đó sự mềm yếu của chúng ta sẽ khiến họ được đằng chân lân đằng đầu.
Cuối cùng lại ngồi lên đầu tập đoàn chúng ta, nói một cách dễ hiểu, tôi lo là bộ sẽ xóa bỏ cục diện ban đầu.
Ví dụ như, ban đầu bộ đã vứt bỏ tập đoàn Hoành Không. Hiện giờ người ta lại một lần nữa nhặt lên.
Chỉ sợ đến lúc đó bộ sẽ chuyển sự hỗ trợ đối với chúng ta cho tập đoàn Hoành Không. Vậy thì cái chúng ta bị tổn thất không chỉ là vấn đề thể diện mà sẽ uy hiếp rất nặng nề với cả tập đoàn chúng ta.
Thậm chí sẽ động đến lợi ích của tập đoàn chúng ta. Ví dụ như tài nguyên trong bộ sẽ được phân phối lại, đem phần đáng lẽ là cấp cho chúng ta để cấp cho bọn họ.
Hoành Không phát triển lên, chúng ta vô hình trung sẽ bị tụt xuống. Chúng ta không thể để tình hình ấy xuất hiện, phải kiên quyết đè nó xuống.
Chủ tịch Ngô thái độ kiên quyết.
- Hoành Không nhất thời muốn phát triển là điều không thể, ngoại trừ tài sản ra thì họ còn mắc nợ những 3 tỷ, chỉ cần khoản tiền lãi này thôi cũng có thể đè chết bọn họ rồi.
Nhưng anh nói cũng có lý. Chỉ sợ rằng bộ sẽ điều chỉnh chính sách, điều chỉnh về mặt phân phối tài nguyên.
Đến lúc đó, bên chịu tổn thất tất sẽ là tập đoàn chúng ta. Việc này, anh phải nhanh chóng đi đến bộ một chuyến.
Bất kể là có tác dụng hay không, chúng ta không thể yêu cầu những hành động quá lớn. Nhưng chí ít chúng ta cũng không thể về không được.
Còn một điều nữa, nếu như bộ không đồng ý vậy thì chúng ta chỉ còn cách dựa vào bản thân mình thôi.
Nạp Mãi Đề Lâm nói.
- Dựa vào bản thân mình, bí thư nói chúng ta phải đích thân ra tay đấu với Hoành Không sao? Biệp pháp này cũng không tồi, Hoành Không đọ sức với chúng ta.
Chúng ta chỉ cần đưa ra hai phần tài lực là có thể đánh ngã họ một cách toàn diện rồi. Tôi thấy phải đến bộ một chuyến nhưng e là hy vọng không lớn rồi.
Chủ nhiệm Vu đã nói rồi, nói là bộ trưởng Cao đang chuẩn bị bắt tay vào dự án hỗ trợ.
Có thể là sẽ nghiêng về tập đoàn Hoành Không. Với quyết định của Cao Nhất Thiên, chủ nhiệm Vu cũng không thể xoay chuyển.
Chí ít thì chủ nhiệm Vu có thể nhắc nhở chúng ta trước, vậy là cũng coi như là bạn của chúng ta rồi, nhưng lúc tôi nói với ông ta là đồng chí Trương Ẩn Hòa rất đáng ghét.
Tìm cơ hội xem có thể đánh bại họ không, nếu không để con “khỉ” cũng có thể thành “hổ” thì thật khủng khiếp.
Ngô Trung Bảo nói.
- Từ lời của chủ nhiệm Vu có thể phân tích ra là chủ nhiệm Cao nếu đã thương lượng chuyện này với ông ta, vậy thì điều đó đã nói lên là chủ nhiệm Cao cách chắn sẽ ra tay hành động.
Dưới sự thúc đẩy của Cao Nhất Thiên thì chính sách tái hỗ trợ là điều đương nhiên. Nhưng mà chúng ta chú ý là được.
Hơn nữa, ước tính là một khi bộ có hành động thì chủ tịch của các doanh nghiệp đều có thể cảm nhận được.
Anh nói xem, chúng ta ở đây có phải là có thể rêu rao một chút. Đầu tiên là “quấy đục thùng nước” rồi nói tiếp. Tốt nhất là có thể phá hỏng kế hoạch của chủ nhiệm Cao.
Hoành Không không có được sự ủng hộ thì bọn họ chết là cái chắc. Đến lúc đó tỉnh Thiên Vân này sẽ mất đi Hoành Không, vậy thì nhà máy chế tạo cơ giới của chúng ta là nhà duy nhất rồi.
Về phương diện nghiệp vụ sẽ càng tăng một bậc. Tiền đồ sẽ rất rực sáng đấy đồng chí Ngô Trung Bảo ạ.
Nạp Mãi Đề Lâm cũng cay độc không kém, ánh mắt ẩn chứa sự nham hiểm.
- Ông nói là sẽ liên kết các doanh nghiệp khác trực thuộc Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, nhưng mà việc này vẫn chưa đâu vào đâu. Cái quan trọng là kế hoạch của Cao Nhất Thiên vẫn chưa bày ra, chúng ta cũng không thể nào mà mở miệng.
Tôi nghĩ, nếu phương án tái phân phối của Cao Nhất Thiên không đề cập tới các doanh nghiệp khác, vậy thì bọn họ chưa chắc đã gây sức ép với Cao Nhất Thiên.
Dù sao sức nặng cũng quá lớn, có doanh nghiệp nào lại dám làm con chim đầu đàn. Đến lúc đó, sợ là người bị xui xẻo vẫn là tập đoàn chúng ta.
Ngô Trung Bảo nói.
- Trước tiên cứ chú ý đã, nhưng bất kể là có liên quan đến các doanh nghiệp khác hay không, nhưng chỉ cần kế hoạch đó một khi được bày ra.
Anh nghĩ xem có vị chủ tịch nào còn ngồi yên được. Có phải là sẽ đều phải chú ý tới. Đến lúc đó, nếu như không liên quan đến bọn họ thì bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay.
Một khi động tới lợi ích của bọn họ thì đó lại là một cảnh tượng khác. Tôi nghĩ, Cao Nhất Thiên muốn tái phân phối tài nguyên, hạn ngạch, …không thể chỉ giảm bớt hạn ngạch của tập đoàn chúng ta. Mà trên cả nước, các doanh nghiệp tương tự như tập đoàn chúng ta còn có hai doanh nghiêp nữa. Bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta có thể sẽ liên hệ với họ trước.
Đến lúc đó hợp sức, người nhiều sức lớn mà. Mặc dù là Cao Nhất Thiên có thể gánh vác được cũng khó nói.
Nạp Mã Đề Lâm nói.
- Nếu có thể lay động chủ nhiệm vậy thì tốt rồi, tiếc là cái này rất khó khăn. Bên chúng ta không có khả năng.
Ngô Trung Bảo thở dài, anh ta có chút bực bội.
- Ha ha, mặt kệ có tác dụng hay không, dù sao chúng ta cũng phải thử.
Nạp Mã Đề Lâm bỗng nhiên cười.
- Bí thư có cách sao?
Ngô Trung Bảo hỏi.
- Ha ha
Nạp Mã Đề Lâm chỉ cười hai tiếng mà không trả lời, ông ta nhìn Ngô Trung Bảo rồi nói:
- Tập đoàn Kim Lăng Cổ thị là bạn hợp tác lâu dài của chúng ta, lần này chúng ta lại để Hoành Không cướp đi đơn đặt hàng, nhưng mà, đơn hàng tiếp theo tuyệt đối không thể để rơi vào tay chúng một lần nữa.
- Chủ tịch Cổ cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Trước đây chúng ta và tập đoàn của họ hợp tác rất tốt, tại sao lần này đột nhiên lại thay đổi. Hơn nữa lại không có dấu hiệu gì, tôi đã điều tra qua, Diệp Phàm hình như cũng không có quan hệ gì với chủ tịch Cổ. Việc lần này thật là khó hiểu.
Ngô Trung Bảo nhíu mày nói.
Nếu như ông ta vẻn vẹn chỉ có một lần thì cũng không cần lo lắng gì.
Nạp Mã Đề Lâm nói.
- Chỉ sợ từ nay về sau sẽ bị Hoành Không kéo qua đó, chúng tôi đã điều tra qua, giá mà Hoành Không đưa ra cho họ cũng không thấp hơn giá của chúng ta đưa ra.
Về tình hình giá cả xấp xỉ như vậy, Hoành Không lại không chiếm ưu thế. Hơn nữa về phương diện chất lượng sản phẩm thì càng không có bất cứ ưu thế nào.
Tập đoàn chúng ta đã hợp tác lâu dài với họ, sớm đã là khách hàng lâu năm rồi, sản phẩm từ khi còn nằm trên giấy rồi đến khâu xuất phẩm đều là một quy trình phục vụ cả.
Chính là trên phương diện cải tiến sản phẩm và công dụng, chúng tôi cũng đã đề ra rất nhiều ý kiến có tính đề xuất với họ.
Chủ tịch Cổ lại không muốn hợp tác với tập đoàn đã cùng họ hợp tác lâu dài như chúng ta mà lại đi tìm Hoành Không, trong chuyện này, khẳng định có người giở trò.
Tôi nghĩ, tám phần là do Diệp Phàm làm. Bởi vì Vệ Ngọc Cường nếu muốn làm thì sớm đã ra tay rồi.
Còn Diệp Phàm vừa tới đây mới vài ngày liền xuất hiện chuyện này, từ các dấu hiệu cho thấy, người này chính là người thao túng mọi chuyện.
Ngô Trung Bảo nói.
- Sự việc chắc chắn là do hắn gây ra, anh phải nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Cổ, thăm dò ý của ông ta rồi nói tiếp.
Về phần tập đoàn Hoành Không, sự qua loa đại khái của bọn họ chắc chắn sẽ phải trả giá. Về phần Diệp Phàm, chúng ta cũng không thể vì thế mà rụt tay lại.
Kẻ nào chọc chúng ta, kẻ ấy sẽ phải bị trả giá.
Nạp Mã Đề Lâm nói đến đây, không ngờ lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
- Chúng ta dù phải bỏ tiền ra thì cũng phải khiến Hoành Không đi xuống, muốn cùng chúng ta tranh lấy tập đoàn Cổ thị? Họ không có sự kiên trì như vậy. Nói về tài lực, kỹ thuật, thực lực họ có điểm nào thắng chúng ta?
Ngô Trung Bảo vẻ mặt cũng nham hiểm không kém.
- Anh đang chuẩn bị trả giá, đúng vậy không?
Nạp Mã Đề Lâm vẻ mặt nghiêm nghị.
- Vứt bỏ giá cả, vứt bỏ quan hệ, vứt bỏ kỹ thuật, cái gì cũng vứt bỏ, tôi nghĩ trận chiến về giá cả này chúng ta có thể đánh cho họ tê liệt.
Ngô Trung Bảo nói.
- Ha ha ha, chủ tịch Ngô, ông đúng là có hành động trảm đầu của nước Mỹ đó.
Nạp Mã Đề Lâm cười nói.
- Không phải là chặt đầu, là đợt sóng đả kích đầu tiên. Nhưng nếu là chặt đầu thì phải bí thư như ông ra tay, bắt giặc phải bắt vua trước mà.
Ngô Trung Bảo cười rạng rỡ.
- Tiến hành đồng bộ chẳng phải tốt hơn sao.
Nạp Mã Đề Lâm cười nói.
Sáng hôm sau, đồng chí Khương Quân vội vàng trở về.
Anh ta cầm chén trà lạnh trên bàn lên uống.
- Từ từ thôi, trà này đã để qua đêm rồi đấy, uốn vào sẽ sinh bệnh đấy.
Diệp Phàm vội đứng lên nói.
- Không sao, dạ dày tôi tốt, trước kia còn cả ngày uống nước lã cơ.
Khương Quân nói, uống hết chén trà rồi ngồi xuống.
Anh ta vẻ mặt phấn chấn nói:
- Bí thư Diệp, việc hợp tác với công ty xây dựng Thiên Mã đã định rồi.
Chúng ta nắm 60 phần trăm cổ phần, bọn họ là 40 phần trăm. Nhưng công ty xây dựng Thiên Mã là một công ty nhỏ cấp 3.
Tuy nhiên công ty đã có hơn 20 năm lịch sử. Hơn nữa trên thực tế những công việc mà công ty cấp hai có thể làm thì công ty họ đều có thể làm.
Ví dụ như xây dựng các tòa nhà từ 12 tầng trở lên họ cũng đã từng xây qua, còn cả việc xây dựng đường cấp hai họ cũng đều làm qua.
Chỉ là lợi ích của công ty không phải là thực sự tốt, chỉ có thể coi là miễn cưỡng giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm cho công nhân, vì thế không thể đưa ra tiền để xin thăng cấp được.
Thực ra thì họ sớm đã có thể xin thăng cấp rồi, chỉ là vấn đề thiếu tiền thôi. Lần này nghe nói Hoành Không chúng ta tình nguyện hợp tác cùng, điều kiện duy nhất của họ là cần tiền để tăng cấp bậc.
- Tiêu chuẩn cấp hai là gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Doanh nghiệp trong 5 năm gần đây đã đảm nhận 4 dự án đấu thầu trong 6 mục dưới đây hoặc chủ thể nhận thầu công trình, chất lượng công trình đạt tiêu chuẩn.
Một là công trình xây dựng các tòa nhà từ 12 tầng trở lên.
Hai là công trình xây dựng với độ cao trên 50 mét.
Ba là công trình xây dựng tòa nhà có diện tích xây dựng trên 10 nghìn mét vuông.
Bốn là công trình xây dựng tòa nhà có chiều rộng trên 21 mét.
Năm là quần thể kiến trúc hoặc các khu chung cư có diện tích 50 nghìn mét vuông trở lên.
Sáu là công trình kiến trúc tòa nhà có hợp đồng xây dựng trên 30 triệu.
Khương Quân nói.
- Họ không đạt tiêu chuẩn cấp hai thì sao có thể nhận được các công trình xây dựng như này, hơn nữa, về phương diện quản lý việc giám sát chất lượng công trình hiện nay cũng rất khắt khe. Còn đơn vị xây dựng cũng không thể chọn họ đúng chứ?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Trên đời này tiêu chuẩn là tiêu chuẩn, còn hiện thực lại là một chuyện khác. Có một số đơn vị vì muốn tiết kiệm tiền mà đã đưa các dự án xây dựng có chút vượt tiêu chuẩn bí mật giao cho công ty xây dựng Thiên Mã.
Thật ra thì người ta quả thực có thể làm những điều này, chất lượng không ngờ cũng đạt tiêu chuẩn. Vì thế có lần một sẽ có lần hai.
Chỉ cần có một đơn vị dám ăn “con cua” này thì tất sẽ có đơn vị thứ hai dám nuốt. Hơn nữa, bảng giá mà công ty xây dựng Thiên Mã đưa ra rẻ hơn rất nhiều so với bảng mã mà các công ty cấp hai thực sự đưa ra.
Trong trường hợp có thể bảo đảm chất lượng thì một số đơn vị đương nhiên sẽ nhìn thấy mặt lợi này. Ví dụ một căn nhà khi xây dựng xong có thể tiết kiệm được mấy chục nghìn, người ta đương nhiên sẽ chọn công ty xây dựng Thiên Mã. Đương nhiên là họ làm cũng mịt mờ, nếu quá rõ ràng thì sợ những công ty cấp hai sẽ khiếu nại.
Những năm gần đây, Thiên Mã cũng bị tố cáo vài lần, nhưng càng bị tố cáo thì lại càng tức giận. Bởi vì một khi đã tố cáo thì có một số đơn vị vốn không biết đơn vị xây dựng Thiên Mã thông qua những chuyện này biết Thiên Mã thu phí không cao, nhưng lại có thể hoàn thành các dự án mà công ty cấp hai có thể hoàn thành.
Tự nhiên những đơn vị không nhiều tiền sẽ chủ động tìm đến họ. Và đương nhiên những đơn vị này cũng không phải là nhiều nhưng cũng có thể khiến Thiên Mã giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm.
Khương Quân nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.