Chương trước
Chương sau
- Tiền bối, Thiên Tinh Tinh cung ở đâu xin chỉ rõ. Còn nữa, lục thủ bốn chân bên ngoài là ai? Diệp Phàm vội vàng hỏi.
- Mê cung chi đồ, Thiên Tinh Chi bảo, chi bảo trong quan tài, đến Thiên Tinh. Còn thi thể kia, ha ha, đó là lão phu tùy tay tạo ra một tượng người thôi.
Đán Phi Tử vừa nói lời này xong đột nhiên một màn sương nhiều màu thoát ra khỏi quan tài bay trong không trung, không lâu đã biến mất vô hình.
Diệp Phàm biết, Đán Phi Tử từ này về sau thật sự tạm biệt thế giới. Mà vật mà ông ta làm ra chỉ sợ cũng biến mất hết theo nặng lượng cùng nội tức.
- Tượng người, hay cỗ thi thể kia là giá, nhưng quá giống đi Trong lòng Diệp Phàm kinh hãi quả thực là không thể tin được việc này là sự thật.
Đúng lúc này Vương Nhân Bàng hét lớn - Mở rồi, mở rồi.
- Cái gì mở, nước mở à? Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Nắp quan tài tự động mở, tôi nói nhé lão Đại anh dùng cách gì mở đây. Hình như không thấy anh động tay? Vương Nhân Bàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của Đới Thành và Trương Ẩn Hào cũng không sai biệt lắm.
- Ha ha, tôi cũng không hiểu tại sao nó lại có thể mở ra. Diệp Phàm cũng không muốn giải thích, bởi vì cũng không thể giải thích rõ ràng lắm, không bằng cứ giữ bí mật.
- Đấy, còn bí mật với chúng tôi, thôi vậy, xem bên trong chủ nhân có gì? Có quái vậy lục thủ bốn chân không? Vương Nhân Bàng kêu lên, lời anh ta vừa dứt, bốn người đều tiến lên.
- Gì thế? Bốn người đều không nhịn được kêu lên, vẻ mặt ba người Đới Thành có chút uể oải.
Bởi vì trong quan tài lớn không ngờ chỉ có mấy cục xương, nhìn cẩn thận hình như là xương người.
Hơn nữa chỉ một loại, hình như là xương tay, tổng cộng sáu đoạn xương cốt.
Xương cốt này so với xương của người thường không có gì đặc biệt. Diệp Phàm cầm lên một cây, hay là giống như xương cốt của Bảo Chí thiền sư, bên trong còn chứa công lực mấy chục năm, vì thế thi triển pháp Chuyển công của Bảo Chí thiền sư.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có chút buồn bực là khớp xương này không chứa nội tức.
Chỉ là nói đến cái tên thần bí kia, hình như xương cốt này gọi là cái gì Thiên Tinh Chi Hạch dùng để mở Thiên Tinh cung.
Chẳng quan Thiên Tinh cung ở đây không có chút manh mối nào, thế giới này lớn như thế, khác gì mò kim đáy bể?
- Ông chủ, có phải là xá lợi của cao tăng? Đới Thành hỏi.
- Xá lợi, có khả năng. Vương Nhân Bàng hứng thú cầm khúc xương này sờ mó.
- Xá lợi là tiếng Phạn, âm là Thiết lợi la, dịch sang tiếng Trung Quốc chúng ta là linh cốt, thân cốt, là của một vãng sinh, qua hỏa táng kết tinh thành.
Tuy nhiên, xá lợi cùng với xương cốt người chết bình thường cũng không giống nhau. Hình dạng thiên biến vạn hóa, có hình tròn, hình trứng, hình bông sen, có hình Phật Tổ hoặc Bồ Tát. Có màu trắng, đen, xanh đỏ, cũng có loại nhiều màu sắc.
Xá lợi có giống trân châu, có cái giống mã não, pha lên, có cái trong suốt, có cái phát sáng, giống như kim cương vậy.
Hơn nữa, cao tăng tu thành công sau khi chết đều có thể thành xá lợi.
Trong sách xưa ghi lại những cao tăng hỏa táng để thu lại xá lợi cũng không ít.
Tuy nhiên, cục xương này hình như là xương ngón tay, ví dụ như đoạn này vừa thấy cũng biết là ngón giữa, đây là ngón trỏ.
Hơn nữa, cũng không có dấu vết bị đốt cháy, nếu không qua đốt cháy sao có thể thay đổi hình dạng và giữ gìn sự sáng bóng.
Hơn nữa đoạn xương này cũng không có gì sáng bóng. Trương Ẩn Hào giải thích rất hợp lý.
- Rắm xá lợi, căn bản chỉ là xương cốt bình thường thôi. Vương Nhân Bàng cười nhạt, tùy tay ném vào trong quan tài.
- Thật đúng là không giống như xá lợi. Tôi đã thấy xá lợi, tổ Khoa học Năng lượng của chúng ta cũng sưu tập được trên một trăm hạt. Xá lợi này qua đốt cháy hỏa thiêu xong độ sáng bóng còn hơn xương cốt ban đầu nhiều, giống như xương bị hóa thạch vậy. Đới Thành cũng có chút không tin.
- Không đúng, xương cốt bình thường không nặng như vậy, các cậu thử xem. Diệp Phàm vuốt vuốt đoạn xương ngón trỏ nói.
Ba người đều nhặt một đoạn để thử, đều kinh ngạc.
- Nặng giống như tảng đá vậy, quả nhiên không giống xương ngón tay bình thường. Xương ngón tay út có lẽ sức nặng không dưới năm cân, dù là ngón tay của Diêu minh cũng thế này đi. Đới Thành nói.
- Thôi vậy, không sao những bí mật này giao cho tổ Khoa học năng lượng. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nsoi sau, bằng không thế nào cũng chết đói. Diệp Phàm nói bốn người tìm tìm rất dễ dàng tìm được một cửa bên cạnh hòm quan tài.
Ngựa chết thành ngựa sống, bốn người chui vào không lâu không ngờ thuận lợi theo một trong bốn lối rẽ đi ra.
- Vẫn là chúng ta may mắn, nếu không đây đã biến thành phần mộ của chúng ta rồi. Đới Thành thở dài, mấy người cảm thấy như vậy.
Sau đó liền giao cho Ngô Quang Bảo, Diệp Phàm vội vàng đến Việt Châu cũng không biết Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm như thế nào.
Vừa ra ngoài mở điện thoại, Diệp Phàm có chút nghi ngờ không hiểu. Có mười mấy cuộc gọi nhõ, có Thiết Chiêm Hùng và Bao Kiên Quyết gọi điến, nhưng không có điện thoại của Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm.
Hai người này làm gì, Diệp Phàm hừ một tiếng, gọi điện thoại đến tổng công ty hỏi mới biết Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm cũng chưa về Hoành Không. Diệp Phàm lại gọi điện thoại đến sở Công an tỉnh Thiên Vân, bên đó càng không biết tình hình của Ngô Lâm.
- Làm gì thế, hay là mất tích? Diệp Phàm thầm nói một câu đi thẳng đến Hồng Kông.
Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm định đến chính là tập đoàn Chính Hà, muốn tìm họ thì phải đến tập đoàn Chính Hà.
Công ty tài sản trên một ty ở Hồng Kông không ít, tập đoàn Chính Hà dù có ba trăm triệu tài sản cũng coi như không phải là tập đoàn lớn ở Hồng Kông.
Tuy nhiên, may mắn Diệp Phàm có địa chỉ trụ sở của tập đoàn Chính Hà, nên đi thẳng đến đó.
Trụ sở của tập đoàn Chính Hà tương đối khí thế, hình dáng giống như một con thuyền cổ, có lẽ là là gần sông Tây Dương nổi tiếng.
Diệp phàm bắt được một người trông nhà vệ sinh hỏi tất nhiên là ra kết quả. Kết quả khiến cho Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm không ngờ gây rối cùng với tấn công Phó tổng giám đốc của Chính Hà bị bắt vào cục cảnh sát. Hơn nữa rõ ràng còn bị tội cướp bóc.
Nghe thật đúng là rất buồn cười, hai người này đầu óc hồ đồ cũng không thể đến trụ sở Chính Hà cướp bóc giữa ban ngày.
Trong chuyện này, Diệp Phàm cảm giác tập đoàn Chính Hà đã chuẩn bị việc người của Hoành Không đến đây.
Muốn buộc họ thật sự bỏ vốn thật sự có chút khó khăn. Hơn nữa tập đoàn Chính Hà lớn như thế, có cấu kết với cảnh sát Hồng Kông cũng là bình thường.
- Bọn họ bị cảnh sát ở đâu bắt rồi hả? Diệp Phàm hỏi.
- Khu chúng tôi thuộc Phân cục cảnh sát Tử Cảnh quản lý. Tên kia bị Diệp Phàm dọa cho sợ, hỏi gì đáp nấy.
Diệp Phàm uy hiếp tên kia một câu sau đó ra khỏi tập đoàn Chính Hà.
Diệp Phàm tìm một quán café gần đó uống một ly, suy nghĩ một hồi gọi điện thoại cho Trương Hùng.
Hỏi thăm mới ra thường trú của Tổ đặc nhiệm A ở Hồng Kông là Chu Hồng Huyết, là một cô gái, thân thủ ngũ đẳng đỉnh giai.
Tuổi cũng chưa lớn, chừng ba mươi lăm tuổi, cô có thân phận bên ngoài là Trưởng phòng trợ lý cao cấp của Cảnh sát Hồng Kông.
Với thân phận này, đến phân cục Cảnh sát Tử Cảnh cũng không có nhiều vấn đề.
Trương Hùng trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Hồng Huyết, đương nhiên lấy danh nghĩa bạn bè.
Một tiếng sau Chu Hồng Huyết xuất hiện tại quán café Diệp Phàm ngồi. Chu Hồng Huyết dáng vẻ bình thường, mũi cao thắng, đùi thon dài, hơn nữa có lẽ cao chừng 1, 78m hoặc hơn. Mặc áo choàng quần bò khiên cô nhìn qua rất đại khí.
- Chào trưởng phòng Chu. Diệp Phàm tất nhiên chào trước.
- Anh chính là Tổng giám đốc Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Khoonh. Chu Hồng Huyết giơ ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắt tay Diệp Phàm qua loa.
Có lẽ tuy nói là Trương Hùng đã gọi điện thoại nhưng cũng không coi Chủ tịch một tập đoàn như Diệp Phàm là gì.
Đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A đều rất tinh anh, không cần nói là Chủ tịch tập đoàn mà ngay cả cán bộ chính quyền có năng lượng cũng không coi ra gì.
Bởi vì họ là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A là tinh anh của tổ quốc, tất nhiên có quyền kiêu ngạo.
- Trưởng phòng Chu có thể tới tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Diệp Phàm cười nói, làm không khí dịu đi một chút. Biết Chu Hồng Huyết không coi trọng gì mình, Diệp Phàm cũng không quan tâm.
- Chuyện vừa rồi của anh tôi đã tìm hiểu qua, phân cục Cảnh sát Tử Cảnh thật sự có bắt hai người, một là Khổng Ý Hùng, một là Ngô Lâm. Tuy nhiên, người phụ trách vụ án này cũng đã nói qua với tôi ròi, nói là đang trong quá trình điều tra. Chu Hồng Huyết nói.
- Trưởng phòng Chu, việc này rất rõ ràng, nhân viên công tác của công ty chúng tôi làm sao có thể đến trụ sở tập đoàn Chính Hà chém giết, còn tấn công phó tổng giám đốc của họ. Đây không phải là hoang đường sao? Diệp Phàm nói.
- Trước khi điều tra rõ ràng tôi không thể kết luận bừa, có phải cướp bóc không chỉ có thể thông qua điều tra mới có thể kết luận được.
Chu Hồng Huyết ra vẻ cũng không có ý định ra tay, cô nhẹ nhàng nhìn Diệp Phàm một cái nói: - Tập đoàn Chính Hà là một trong 50 tập đoàn lớn của Hồng Kông.
Ảnh hướng lớn đến Hồng Kông. Hơn nữa tôi đã điều tra qua, người bị người của anh tấn công chính là Phó tổng giám đốc Tra Nhĩ Tư, chính là con lớn của Chủ tịch hội đồng quản trị Chính Hà Tra Lạc Lâm.
Tra Lạc Lâm là người nổi tiếng của Hồng Kông, hơn nữa đã được lãnh đạo đặc khu tự mình tiếp kiến.
Trong các công ty ở Hồng Kông là nhân vật khá nổi tiếng. Con ông ta cũng kế thừa dòng máu của cha, là một người rất có phong độ, một phó tổng giám đốc rất nghiêm chỉnh.
Người như vậy làm sao có thể chỉ trích tùy tiền người của tập đoàn Hoành Không được? Chu Hồng Huyết ra vẻ nghi ngờ với Diệp Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.