Chương trước
Chương sau
- Bí thư Diệp là quý nhân của Oanh Oanh, quý nhân xuất hiện, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.
Đổng Oanh Oanh cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Hơn nữa, chúng ta điều tra Hoành Không, nói một câu khó nghe, Hoành Không các anh hình như đã đến thời điểm nguy hiểm nhất có phải không?
- Ha ha, cô cứ nói là sắp đóng cửa là được. Cứ nói thật không cần phải nể mặt tôi.
Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên.
- Ha ha, tuy nhiên, trước khác nay khác rồi. Trước kia không biết tổng giám đốc Diệp ở đó nên tôi cho rằng như vậy.
Tôi cho rằng Hoành Không không thể cứu, nhưng hiện giờ biết là Tổng giám đốc Diệp đang chủ trì Hoành Không, tôi tin tưởng Hoành Không sẽ hồi sinh trong tay anh.
Đó cũng không phải là tôi khen anh, bởi vì anh tuy làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng anh lại là một thương nhân giỏi.
Hơn nữa, anh có rất nhiều bạn bè, ngoài ra chức vụ của anh ở cơ quan nhà nước trước đây, càng khiến cho anh bây giờ như cá gặp nước.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Cô đề cao tôi quá rồi, nói thật, tôi thật sự có chút hoang mang. Tập đoàn lớn như vậy, hơn một nghìn người.
Chỉ riêng tiền lương cũng làm tôi đau đầu. Không nói đến cái khác, chỉ là cải tạo nhà máy Phi Không thành xưởng đóng tàu mà nói.
Nếu nói tập đoàn Hoành Không của chúng tôi yếu kém cũng không phải là thật. Chính là vấn đề tài chính thành trở ngại của chúng tôi, tạo ra ràng buộc lớn.
Cho nên, các cô đã quy hoạch lại Phi Không tôi tin tưởng vào thực lực và tầm nhìn của Tổng Giám đốc Đổng.
Cho nên tối nay mời Tổng Giám đốc Đổng uống trà mục đích là hi vọng có thể hợp tác phát triển Phi Không.
Tất nhiên, chúng tôi là doanh nghiệp lớn của nhà nước. Tuy nói ở tỉnh muốn cho chúng tôi góp vốn là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng trong đó vẫn còn có hạn chế.
Ít nhất, đối với cổ phần khống chế thì Tổng công ty Hoành Không chúng tôi có thể nắm cổ phần khống chế nhà máy Phi Không, việc này tổng giám đốc Đổng có nghĩ đến không?
Diệp Phàm cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Người làm ăn nói chuyện làm ăn, chúng ta mất nhiều công sức như vậy chính là muốn có được nhà máy Phi Không. Hiện giờ Tổng giám đốc Diệp đang chủ trì Hoành Không tôi biết việc này không thể thực hiện.
Tuy nhiên, chúng tôi lui mười ngàn bước phải do tập đoàn Đế Đô Hoàng Triệu chúng tôi nắm cổ phần khống chế. Nếu không thể do chúng tôi nắm cổ phần khống chế chúng tôi làm gì phải mất công sức lớn như vậy vì nhà máy.
Hơn nữa, các anh muốn nắm cổ phần khống chế các anh lấy đâu ra quá nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, tổng công ty Hoành Không của các anh nắm cổ phần khống chế có khiếm khuyết lớn.
Bởi vì các anh là doanh nghiệp lớn của nhà nước, về mặt này thì một loạt gút mắc về nhân sự có thể khiến chúng tôi cảm thấy đau đầu.
Bệnh chung của doanh nghiệp nhà nước là nhân viên nhiều, mấy con em không có việc làm của lãnh đạo cũng có thể nhét vào nhà máy.
Nếu do các anh nắm cổ phần khống chế, các anh căn bản không thể từ chối điều này. Đến lúc đó, chúng ta lại một lần nữa tổ chức thành lập nhà máy đóng tàu Phi Không muốn nói những lời này là lời nói suông.
Về mặt này có nhiều tay cản lắm. Hơn nữa, là do doanh nghiệp nhà nước các anh nắm cổ phần khống chế, làm sao có thể hoàn toàn thoát ly khỏi nhà nước, trở thành công ty tự chủ được.
Bà bà trên đầu nhiều, đầu tư cổ phiếu và quản lý tiền trở nên rối loạn. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều của chúng tôi không phải là cơ sở từ thiện, thương nhân lấy kiếm tiền là mục đích hàng đầu.
Nếu nói về quan hệ giữa tôi và anh, chúng tôi có thể nhượng bộ. Nhưng trong vấn đề cổ phần khống chế thì không có bất kỳ sự thương lượng nào. Bởi vì các anh có cổ phần khống chể ảnh hưởng quá lớn.
Thậm chí sẽ khiến chúng tôi đầu tư mấy trăm triệu cuối cùng hóa thành đống bọt nước vỡ tan. Đối với ân đức của Tổng giám đốc Diệp Diệp, Đổng Oanh Oanh tôi không bao giờ dám quên.
Anh bảo chúng tôi quyên tặng mấy triệu cho tập đoàn Hoành Không tuyệt đối tôi sẽ không nhăn mặt chút nào.
Nhưng góp vốn xây dựng nhà máy thì không giống thế, đây là vấn đề nghiêm túc. Hơn nữa một nhà máy đầu tư đạt đến một tỷ chúng tôi tổn thất không dậy nổi.
Công ty có kiếm được tiên hay không là cơ sở của Đế Đô Hoàng Triều chúng tôi, không thể kiếm tiền thì chúng tôi sẽ nguy hiểm.
Người của Hoành Không các anh có thể cảm nhận được sự quan trọng của tiền.
Đổng Oanh Oanh nói chuyện rất thành thật, có lý đấy chứ.
- Ha ha, đương nhiên tôi biết tầm quan trọng của tiền, chẳng những đối với kinh doanh mà trước kia tôi công tác trong cơ quan nhà nước, tài chính cũng là điều kiện rất lớn cản tay chính quyền làm việc.
Hiện giờ lại sang kinh doanh, lại là một đơn vị mục nát, đương nhiên càng cần hơn trước.
Tuy nhiên, tập đoàn Hoành Không của chúng tôi cũng không “mục nát” giống như những gì tổng Giám đốc Đổng biết. Có nhiều việc chỉ vẻn vẹn chỉ là bên ngoài, tổng Giám đốc Đổng không thể hiểu rõ được tài sản của tập đoàn Hoành Không chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt hắn kiên quyết.
Tuy nhiên, Đổng Oanh Oanh cảm thấy là con vịt đã nhúng nước sôi mạnh miệng thôi.
Đơn giản là nể mặt Diệp Phàm thôi.
- Ha ha, Hoành Không còn có tài sản gì, tôi thật sự không thể nghĩ ra. Nghe nói công nhân viên chức của tập đoàn ba ngày lại ồn ào.
Đúng vậy, làm chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước đến tiền lương cũng không thể phát được thật không dễ. Nghe nói các anh nợ công nhân mười mấy triệu tiền lương.
Nếu như nói Hoành Không các anh còn có tài sản gì chẳng lẽ khi các công nhân gây sức ép còn không lộ ra?
Hơn nữa, tài sản thế chấp của Hoành Không ngoài tài sản cố định thì còn khoản nợ tiền mặt mấy tỷ.
Chẳng lẽ lãnh đạo tập đoàn Hoành vẫn niêm phong cất vào kho mốc meo còn bên này vẫn phải trả lãi ngân hàng gần hai trăm triệu sao?
Hoành Không các anh thật đúng là thông minh, Oanh Oanh tôi thật là bội phục không thôi.
Đổng Oanh Oanh tươi cười như đang đọc diễn văn vậy. Tuy nhiên, những lời nói đó giống như châm đâm vào người Diệp Phàm vậy.
Hơn nữa, thời gian trước tôi nghe nói các anh còn bị lừa một trăm triệu. Ha ha, tiền kia chỉ sợ là mới vay từ ngân hàng ra.
- Tổng Giám đốc Đổng, vài năm không gặp cô càng ngày càng xinh đẹp. Tuy nhiên, tôi phát hiện răng nanh của cô ngày càng mài lưu loát rồi. Không đơn giản, thương trường thật sự là chỗ có thể rèn luyện con người.
Diệp Phàm cười nói.
- Rất xin lỗi, tôi cũng không có ý châm chọc các anh. Nhưng đây là hiện trạng của Hoành Không các anh. Bí thư Diệp là đại ân của nhà họ Đổng, là là người bạn mà chúng tôi có thể tin cậy tốt nhất. Nếu là người khác tôi cũng không nói hết những tính toán của công ty chúng tôi có phải không?
Đổng Oanh Oanh nói.
- Ha ha, tôi tin tưởng điều này. Có thể làm bạn với tổng Giám đốc Đổng cũng là vinh hạnh của Diệp Phàm tôi. Hiện giờ cô là doanh nhân của Việt Đông rồi.
Tuy nhiên, bất kể hợp tác như thế nào chúng tôi cũng chỉ cho cô tối đa là 49% cổ phần.
Mà cổ phần khống chế phải thuộc về tổng công ty Hoành Không chúng tôi. Đương nhiên, nói đến hợp tác chúng tôi cũng phải xuất ra một ít đồ chơi.
Tuy nói hiện trạng Hoành Không của chúng tôi cũng không như ý cô, nhưng cơ hội của Hoành Không còn rất nhiều. Ngay mai tôi muốn đi Cảng Cửu một chuyến, bàn một dự án lớn.
Nói về năng lực của Diệp Phàm tôi thì không cần phải thôi. Khi ở Phong Châu Tấn Lĩnh tôi đã thành công đem tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân lớn thứ 3 thế giới đến đó đầu tư.
Tôi tin rằng, với cơ sở của Hoành Không chúng tôi, nhà đầu tư muốn hợp tác càng nhiều. Hơn nữa, chúng tôi hợp tác với tập đoàn Hoành Triều Đế Đô các cô cũng không làm các cô thiệt nhiều lắm.
Tôi tuy nói chưa đi qua nhà máy Phi Không nhưng chúng tôi có tài liệu, có đánh giá. Khu đất của chúng tôi chính là một khoản lớn.
Hoàng Triều Đế Đô của các cô đánh giá thấp chúng tôi. Không cần nói những cái khác, chỉ cần bán đấu giá mảnh đất trống kia thì không dưới năm trăm triệu.
Nếu có thể chuẩn bị điều kiện xây dựng cảng một nghìn tấn, nếu chúng tôi bán nhà máy cho Xưởng đóng tàu, có lẽ giá trị có thể đạt đến bảy tám tỷ.
Ngay cả bán đất để khai thác bất động sản cũng không tệ. Nhà xưởng bên bờ biển, qua sửa chữa phong cảnh chắc chắn không tồi.
Diệp Phàm rất tự tin.
- Bảy tám tỷ, đó không thể thể nào. Chúng tôi đã đánh giá qua, mảnh đất trống của Phi Không các anh nhiều nhất là ba trăm triệu.
không thể đến năm trăm triệu, càng không có khả năng bảy tám trăm triệu. Chỗ đó tuy nói đất quan trọng dù sao cách xa nội thành, xem như tương đối vắng vẻ.
Cho nến, giá đất cũng không thể so sánh với nội thàng. Tuy nói thuộc vịnh Thiên Câu, thuộc khu Thanh Dương của Việt Châu nhưng chỉ là thuộc quyền quản lý.
Chỗ này đã không thuộc phạm vi nội thành, chỉ có thể coi là vùng ngoại thành thôi. Ba trăm triệu là đánh giá cao rồi.
Mánh đất đó cũng không chỉ có nhà máy Phi Không của các anh, mà chỗ đó có rất nhiều nhà máy.
Chúng tôi chỉ cần dùng hai trăm triệu có thể mua được địa bàn lớn như Phi Không của các anh, hơn nữa điều kiện vị trí địa lý cũng không khác gì nhà máy của các anh.
Thậm chí có nhà máy vị trí còn đắc địa hơn nhà máy Phi Không của các anh.
Đổng Oanh Oanh bắt đầu dùng võ mồm với Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu tốt hơn thì các cô sẽ không dùng nhiều công sức đế đánh giá và lập quy hoạch nhà máy Phi Không của chúng tôi có phải không?
Diệp Phàm cười hỏi ngược lại. Đương nhiên Diệp Phàm cũng nói quá về giá trị của mảnh đất kia.
- Đó là trước kia, chúng tôi cũng không biết anh đang chủ trì tập đoàn Hoành Không.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Tôi hiểu được, có lẽ Giám đốc Tống đã bị các cô cướp mất hồn đúng không? Tôi biết Tống Thủy Dương không an phận tiếp tục làm Giám đốc rồi.
Tuy nói nhà máy lớn nhưng nợ nần cũng làm cho tiền của y liên lụy. Hơn nữa, người hướng đi lên, nước chảy chỗ thấp.
Có lẽ các cô đã đưa ra điều kiện khiến cho lãnh đạo nhà máy Phi Không động lòng. Ví dụ như Giám đốc Tống có thể có một vị trí điều chuyển ngang ở Việt Đông.
Nói cách khác, nhà máy Phi Không các cô không thể biết hết mọi bí mật của nhà máy. Hành vi này của các cô nói trắng ra là hành vi gián điệp trong kinh doanh.
Hơn nữa còn liên quan đến tội phạm. Lần này tôi xuống đây chính là muốn xử lý chuyện này. Mặc dù đối phương không phải là Đế Đô Hoàng Triều của các cô, cây đao của tôi đã sớm giơ lên. Trên đời này, chỉ cần các cô làm một số việc, chúng tôi cũng không thể hoàn toàn không biết gì cả. Hiện trạng Hoành Không không được tốt, nhưng Hoành Không cũng có khá nhiều cán bộ công nhân viên yêu nhà máy.
Ai có suy nghĩ muốn bán nhà máy Diệp Phàm tôi tuyệt đối không đồng ý.
Diệp Phàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.