Chương trước
Chương sau
Hai người rất nghiêm túc kiểm tra xong mới phất tay cho đi.
Xe vào trong sân nhà dừng lại trước một vườn cây. Dp phát hiện bên trong đã dừng một chiếc xe Hồng kỳ công vụ.
Chẳng lẽ là lần trước ở căn nhà này, Diệp Phàm thầm kinh ngạc, cũng ko nói gì, đi theo Cung Khai Hà vào viện.
Khu trang trang trại này bên ngoài trồng rất nhiều cây ăn quả, đi vào bên trong lối vào thấy hai cảnh vệ mặc thường phục khác.
Hai người lập tức cúi chào Cung Khai Hà.
Tuy nhiên, mặc dù là người biết Cung Khai Hà là thủ trưởng nhưng vẫn kiểm tra một chút giấy chứng nhận mới cho đi, bởi vì đây là vấn đề trình tự.
- Ngài là thủ trưởng của vị này?
Đột nhiên một trong những người đó vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm sửng sốt sau đó nghĩ lại cười nói:
- Hóa ra là các cậu.
Bởi vì trước kia Diệp Phàm có lần phối hợp với Lang Phá Thiên tham gia công tác bảo vệ quốc khánh đã gặp hai người này. Ha người là nhân viên hỗ trợ công tác của Diệp Phàm. Giờ này có người nhận ra Diệp Phàm.
Bởi vì đang là mùa đông, thời tiết miền bắc rất khá.
Cho nên, lần này trực tiếp đi vào cửa ngôi nhà nông dân.
Phát hiện trong phòng khách bày một bàn bát tiên. Diệp Phàm vừa thấy người ngồi trên ghế sa lon đang định chào hỏi, Cung Khai Hà đã đứng nghiêm chào, Diệp Phàm cũng không chậm chào hỏi theo.
- Đồng chí Diệp Phàm vất vả rồi.
Đường Hạo Đông vẻ mặt tươi cười bắt tay Diệp Phàm, hơn nữa còn giơ tay ra vỗ vỗ tay Diệp Phàm. Diệp Phàm cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay này.
- Vì nhân dân phục vụ không khổ cực.
Diệp Phàm thu tay lại sau đó nghiêm đáp rất vang dội.
- Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Chủ tịch Đường chỉ vào bàn bát tiên nói, bên này, hai nhân viên phục vụ bưng nước để Diệp Phàm và Cung Khai Hà lau mặt. Sau đó hai người ngồi hai bên bàn.
- Đến giờ ăn cơm rồi, đã tới chậm.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng cười sang sảng. Chủ tịch Đường ngồi im, Diệp Phàm và Cung Khai Hà vội vàng đứng lên.
- Ngồi một chút, buổi tối tôi còn muốn bị phạt, mời hai cậu phạt, trước tiên cạn ba chén.
Người vừa nhậm chức Phó chủ tịch quân giới không lâu đồng chí Lâm Giang Trung tươi cười bước đến.
Bởi vì đông chí Tần Chí sức khỏe không tốt, không thể đảm nhiệm nên xin lui về tuyến hai. Cho nên Lâm Giang Trung có cơ hội thăng chức.
- Đừng nghe ông ấy, ông ấy nói hay, đã nhìn thấy hầm rượu lâu năm của chúng ta. Rượu phạt này là âm mưu của ông ta, không ổn, không ổn!
Chủ tịch Đường cười ha hả.
Lâm Giang Trung hình như bị vạch trần tâm sự, xin lỗi cười khan một tiếng nói:
- Không phải keo kiệt như vậy có phải không? Thật vất vả trong mong đến chỗ có vò rượu ngon này, nếu không phải đồng chí Diệp Phàm và đồng chí Cung Khai Hà đến có lẽ Chủ tịch Đường không lấy ra.
Lâm Giang Trung rửa tay xong ngồi xuống đối diện Chủ tịch Đường, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quan sát phát hiện người này trán đầy đặn, mà mũi giống như đao gọt.
Người này lập nghiệp từ bộ đội dã chiến, từ một trinh sát viên đi đến vị trí ngày hôm.
Trong đó tham gia nhiều cuộc chiến tranh, ví dụ như cuộc chiến tự vệ, cuộc chiến trên biển phía nam, thật sự là người lăn lộn từ cơ sở lên tướng lĩnh cấp cao.
Mà cha của Lâm Giang Trung là lão thành cách mạng, là người có công khai quốc.
Dưới sự phân hình của đôi mắt ưng phát hiện khí cơ học của Lâm Giang Trung vô cùng mạnh mẽ. Theo những tổng kết của Diệp Phàm về đôi mắt ưng, hẳn là chứng tỏ khí huyết của người này rất mạnh, rất vững chắc.
Hơn nữa, Diệp Phàm thầm kinh ngạc phát hiện có rất nhiều bí mật.
Bởi vì hắn phát hiện, khí tràn ra từ Lâm Giang Trung giống như Đường Hạo Đông. Hắn lặng lẽ nhìn Đường Hạo Đông một lần.
Lập tức ánh mắt hơi đau nhức, vội vàng tránh đi.
Trong lòng tự nhủ nghe nói có một số nhân vật lợi hại thì khí tràn ra từ họ có thể dọa người. Khí chất của Chủ tịch Đường thật đáng sợ.
Mà khí cơ của Lâm Giang Trung cũng không khác mấy, Diệp Phàm củng cảm giác mắt hơi đau, hơn nữa, khí cơ của hai người đều không rõ. Hình như là không để người khác nhìn thấu, chỉ có thể có cảm giác mông lung thôi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn cảm giác được sóng khí của hai người có phần tương tự. Trong lòng lại cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ là hai người này hợp nhau, tức là cùng một phe.
Để kiểm chứng, Diệp Phàm lặng lẽ quan sát khí cơ của Cung Khai Hà. Phát hiện khí cơ của Cung Khai Hà cũng không phải kém so với Lâm Giang Trung, thậm chí càng mạnh hơn. Diệp Phàm đột nhiên cảm giác ánh mắt như bị đâm, vội vàng tránh.
Trong lòng có chút nghi ngờ về tác dụng phân hình của đôi mắt ưng, theo lý thuyết thì khí cơ của Đường Hạo Đông phải mạnh hơn Cung Khai Hà mới đúng.
Thứ nhất vì chức vụ của hai người họ Cung Khai Hà không thể bằng được, sao Cung Khai Hà lại mạnh hơn một chút?
Nghĩ một chút, Diệp Phàm cũng nghĩ ra một điều. Có lẽ do Cung Khai Hà là cao thủ.
Diệp Phàm luc snayf mới nhớ tới so sánh khí cơ của ba người thì Cung Khai Hà linh hoạt sắc bén và mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ là sát khí của cao thủ rồi.
Chỉ có điều, Diệp Phàm phát hiện khí sóng của ba người này hiện lên dưới đôi mắt ưng của hắn có hai phần tương tự. Chính tỏ, Cung Khai Hà Lâm Giang Trung đều là một trong những đại tướng dưới quyền của Đường Hạo Đông.
- Diệp Phàm, ngơ ngẩn cái gì vậy, Lâm tướng quân đã phạt ba chén cậu cũng không tỏ vẻ một chút.
Đúng lúc này giọng Cung Khai Hà như sấm truyền đến.
Diệp Phàm chấn động, vừa rồi không không để ý, hắn đứng lên, ngại ngùng cầm chén nói:
- Chủ tịch Đường, Tiểu Diệp trước tiên kính ngài một ly.
- Chén này của cậu tôi uống.
Chủ tịch không ngờ đứng lên, dọa Diệp Phàm vội vàng mời Chủ tịch Đường ngồi xuống đừng đứng.
- Tôi đứng là vì đất nước, chén rượu này tôi đại diện cho Đảng và nhân dân, đại diện cho đất nước cảm ơn đồng chí Diệp Phàm chịu khổ cực!
Chủ tịch Đường nói hơi ngửa đầu uống hết chén rượu.
Chủ tịch Đường cũng đứng lên, Cung Khai Hà và Lâm Giang Trung đương nhiên không dám lần lữa ngồi, hai người cũng giơ chén lên cùng nhau cảm ơn Diệp Phàm.
Diệp Phàm thiếu chút nữa lâng lâng, Tuy nhiên, may mắn công phu trấn định của hắn cũng không tệ, lập tức liền tỉnh lại.
Rất cung kính đáp lễ ba chén bốn người lại ngồi xuống.
- Dùng bữa dùng bữa đi, măng này là trở từ phía nam đến đây, rất non rất thơm giòn.
Đường Hạo Đông ra hiệu cho mọi người.
Diệp Phàm cũng gắp một miếng nếm thử, cảm thấy mùi vị thật sự rất ngon. Xem ra, đầu bếp ở đây rất giỏi.
Uống vào mấy chén xong mọi người đều hơi đỏ mặt.
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Trước tiên cậu báo cáo tình hình cụ thể trong hành động lần này cho Chủ tịch Đường và Lâm tướng quân một chút.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Phàm cảm giác hơi lạ, đang ăn cơm thì báo cáo tình hình công việc thế nào đây, vậy thì ăn cơm còn gì là thú vị.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng làm theo, đứng nghiêm sau đó nói rõ quá trình của hành động lần này.
Ba người nghe xong bắt đầu buồn bã, sau đó vẻ mặt chấn kinh.
- Đồng chí Ngô Đại Thuận là một đồng chí tốt, ôi..
Lâm Giang Trung thở dài.
- Đúng vậy, Ngô Đại Thuận nằm vùng ở Thommy đã mười lăm năm, khi tôi còn chưa đến Tổ đặc nhiệm A là do đồng chí Lý Khiếu Phong tự mình sắp xếp.
Nên đồng chí một mực lặng yên chiến đấu trong hoàn cảnh phức tạp nhất. Làm nhân viên quèn ở Thommy tư quyền đến hôm nay.
Nói đến đây Cung Khai Hà nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cậu ngàn vạn lần đừng cảm thấy lạ khi chúng tôi không nói với cậu về chuyện của anh ta, trên thực tế, con người, nếu biết đối phương là người nhà chỉ sợ ánh mắt không đúng sẽ bị trinh sát phát hiện
Đối thủ chúng ta là Sói biển, trình độ không thua kém gì chúng ta, hơn nữa, ử Thommy tư quyền mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Bất luận lúc một chút sơ hở đều có thể làm đồng chí Ngô Đại Thuận mất mạng.
- Tôi có thể hiểu được, chuyện cơ mật càng ít người biết càng tốt.
Diệp Phàm gật đầu.
- Tôi an tâm.
Cung Khai Hà gật đầu.
- Tổ trưởng Cung, đồng chí Ngô Đại Thuận hi sinh vì cứu tôi, không hiểu ông ấy có người nhà trong nước không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có, chúng tôi đã cử người đi giải quyết rồi.
Cung Khai Hà nói.
- Sau này kính mong tổ trưởng Cung nói cho tôi biết về người nhà của ông ấy, tôi muốn đến thăm họ một chút.
Giọng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào.
- Cậu muốn….
Cung Khai Hà nhìn Diệp Phàm một cái, nói hai câu…
- Vâng.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy được.
Cung Khai Hà nói dứt khoát, biết Diệp Phàm muốn cấp tiền cho Ngô gia, dù sao tài sản của Diệp Phàm Cung Khai Hà cũng biết, cùng đồng ý.
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe cậu nói tôi thật sự cảm thấy giống như truyền thuyết. Con người đã trải qua ba nghìn năm lịch sử, có trải qua một lần như vậy cũng không uổng.
Lâm Giang Trung hơi vẻ hâm mộ.
Tuy nhiên, sau đó mọi người không nói lại chuyện này nữa.
Ăn cơm xong rồi.
Chủ tịch Đường lại bắt chặt tay Diệp Phàm, Diệp Phàm tuy cảm thấy có chút lạ nhưng không hiểu được sao hôm nay Chủ tịch Đường lại biểu hiện thân thiết như vậy.
Sau đó Cung Khai Hà nói mấy ủy viên đã đang chờ, muốn nghe báo cáo, Diệp Phàm không thể nói gì, đi theo Cung Khai Hà.
Tuy nhiên, khi đi vào Diệp Phàm vẫn nhìn vị trí của Dương Quốc Đào một cái.
Phát hiện ngồi ở đó chính là Tướng quân Lý Khiếu Phong. Lào già này còn nháy mắt với Diệp Phàm.
Dương Quốc Đào đi đâu, sao lão Lý lại ngồi đây Diệp Phàm có chút suy nghĩ. Cung Khai Hà hình như đọc được suy nghĩ của Diệp Phàm, cười nói:
- Đồng chí Quốc Đào đã đến đại quân khu đảm nhiệm phó chủ nhiệm ba chính trị, chuyên môn phụ trách công tác tư tưởng chính trị rồi.
Diệp Phàm vừa nghe không phải là bị giáng chức sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.