Chương trước
Chương sau
- Vẫn là Tháp thiếu gia lợi hại, một chút có thể suy nghĩ ra việc này. Tôi nghĩ hẳn là nguyên nhân này rồi.
Tuy nhiên, trải qua chuyện ầm ĩ lần này, ngày mai sẽ phải cử hành so tài. Hiện giờ chúng ta còn muốn chơi trò này có lẽ Không Trạch Bản Tú đã có chuẩn bị trước.
Ngày mai chẳng lẽ anh còn thật sự muốn đi đối mặt với Không Trạch Bản Tú sao?
Kiều Nhuế Vô Khinh cực kỳ lo lắng hỏi.
- Ngày mai hãy nói, thật sự không được chỉ có thể bỏ thi đấu, sau đó khổ chiến với Thôi Khả Điền và Thái Tây Hà. Còn Không Trạch Bản Tú, có thể không đấu.
Diệp Phàm ngã xuống giường ngủ tiếp.
- Anh còn ngủ được sao? Thực sự là heo sao?
Kiều Nhuế Vô Khinh hận tới mức ngứa cả răng.
Mười giờ, Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt hổ thẹn đến.
Diệp Phàm không nói gì, hơn nữa cũng khoát tay sao không cho anh ta giải thích.
Nhưng Kiều Nhuế Vô Khinh lạnh nhạt châm chọc.
- Dạ Đương, anh nói xem Thần Chết có thể là một trong bốn người này không?
Bran dập điếu thuốc trên tay, vẻ mặt cười quỷ dị, hình như tâm tình không tệ.
- Nếu nói về xếp hạng trừ Không Trạch Bản Tú ra nếu nói ai là Thần Chết của Tổ đặc nhiệm A Trung Quốc thì không thể nào.
Dạ Đương nói.
- Tất cả đều có thể có khả năng, vì sao Không Trạch Bản Tú không thể là Thần Chết?
- Không Trạch Bản Tú nổi tiếng mấy chục năm rồi, có lẽ ông ta nổi tiếng khi Thần Chết còn chưa xuất hiện. Cho nên tuyệt đối ông ta không thể nào.
Những người khác đều chưa đến bốn mươi tuổi, vẫn có khả năng. Tuy nhiên, tôi nghĩ Thần Chết không ở trong bốn người này.
Bởi vì, bốn người này cấp bậc quá cao. Phân tích mọi dấu hiệu của Thần Chết trong trận chiến sa mạc Sahara.
Thì Thần Chết hiện nay sẽ không vượt quá thập đẳng đỉnh giai. Mà bốn người này có lẽ đều đạt 11 đẳng.
Không Trạch Bản Tú càng không cần nói.
Dạ Đương gác hai chân lên.
- Ha ha, Dạ Đương chúng ta làm gì cũng phải suy nghĩ mọi góc độ. Hơn nữa, những người đặc thù như chúng ta suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Bọn họ có thể nghĩ đến chúng ta đã nghĩ đến trước, bọn họ không nghĩ chúng ta cũng phải nghĩ đến trước. Ví dụ như nói về Không Trạch Bản Tú.
Tổ đặc biệt của các quốc gia đều cho rằng ông ta nhất định không thể nào là Thần Chết. Nguyên nhân có mấy cái, thứ nhất là bởi vì ông ta nổi tiếng đã lâu.
Thứ hai cũng vì ông ta là người Nhật Bản. Sự nổi tiếng này đã tạo cho mọi người rất nhiều ảo giác.
Thật ra, anh phải nghĩ lại, nếu không thế này mà là thế kia thì sao?
Bran tỏ vẻ có việc bí mật lớn.
- Không phải thế này mà là thế kia? Ông chủ có ý là Không Trạch Bản Tú ở đây không phải Không là Trạch Bản Tú của Nhật Bản sao?
Vậy Không Trạch Bản Tú đâu? Hơn nữa, Không Trạch Bản Tú thân thủ còn cao hơn tôi một chút, một cao nhân như vậy làm sao có thể biến mất?
Tôi nghĩ, cho dù Tổ đặc nhiệm A cũng không chắc có năng lực này. Hơn nữa, Không Trạch Bản Tú tôi đã thử qua, bản lĩnh còn cao hơn tôi một chút.
Mà Thần Chết không có khả năng đạt đến cảnh giới bán Tiên thiên. Cho nên, Không Trạch Bản Tú có thể không phải là Không Trạch Bản Tú nhưng có thể khẳng định, người này tuyệt đối sẽ không phải là Thần Chết.
Dạ Đương cũng phân tích thật sự sâu sắc.
- Ha ha, nói rất hay.
Bran không ngờ vỗ tay một cái, sau đó nhìn Dạ Đương một cái, cười nói:
- Đây là các anh tự quy chụp, ai có thể chứng minh Thần Chết chính là một người trẻ tuổi chưa đến bốn mươi tuổi.
Đây cũng chỉ là họ phỏng đoán thôi. Không chừng Thần Chết đã là một ông lão, nếu không sao có thể lợi hại như vậy.
Cho nên, đang không có căn cứ chính xác để chứng minh thì ai cũng có thể là Thần Chết. Còn Không Trạch Bản Tú có lẽ đang bị cao thủ một môn phái của Trung Quốc giữ không thể trở về, ngay cả tin tức cũng không thể truyền đến.
Có lẽ ông ta đã bị người ta ám toán từ trước. Tổ đặc nhiệm A làm không được nhưng tôi tin Võ Đang Thiếu Lâm có cao thủ có thể làm được đấy.
Tổ đặc nhiệm A có cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng không có nghĩa là Trung Quốc không có. Thường thường cao thủ như thế cũng không muốn vào nhà nước.
Bọn họ chịu không nổi sự trói buộc, hơn nữa Dạ Đương, anh cũng đừng đánh giá quá thấp những môn phái lớn của Trung Quốc, những cao thủ rất yêu nước.
Bọn họ quan trọng nhất là thể diện, chính vì thể diện cũng đồng ý rat ay.
- Ừ, cũng có khả năng. Tuy nhiên, như Thái Tây Hà cũng là lớn lên ở nước ta.
Chúng ta đã điều tra tổ tông của anh ta, đều là người da đen. Hơn nữa mấy đời đều chưa từng có kết hôn với người ngoại tộc.
Người này cũng có thể loại bỏ ra ngoài, nếu ông chủ đến cả anh ta cũng nghi ngờ thì tôi thật sự khó mà tin được.
Châu Á không có người da đen đấy.
Dạ Đương nói.
- Tiền có thể làm được Dạ Đương ạ, nếu cho Thái Thây Hà ba mươi triệu thậm chí nhiều hơn anh ta sẽ không động tâm sao?
Đứng trước lợi ích kinh tế lớn, cũng là một cách khảo nghiệm lòng yêu nước đây. Mấy người có thể chịu đựng được sự quyến rũ của đồng tiền?
Nói cách khác, trên đời này cũng sẽ không xảy ra chuyện cán bộ chạy trốn ra nước ngoài.Tôi nghĩ những người này cũng là vì tiền.
Nếu là anh, đối mặt với sáu mươi triệu anh có thể bình thản sao?
Bran nói một câu làm cho Dạ Đương có chút ủ rũ, vẫn không thể khôi phục.
- Tôi không chịu được.
Dạ Đương nói.
- Đúng rồi đó, tôi cũng không chịu được. Trên đời này chỉ sợ không mấy người có thể giữ được mình. Chỉ cần một chuyến có thể vinh hoa phú quý cả đời.
Bran không ngờ cười.
Ngày hôm sau.
Diệp Phàm vẫn lên sân đấu.
Trạch Bản Tú vẻ mặt đầy suy tư nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn lướt qua màn hình đặt cược, quả nhiên giống như dự đoán. Đặt cược cho Không Trạch Bản Tú đã đạt được hai trăm triệu đô la Mỹ.
Còn bên phía Diệp Phàm là số 0. Hắn cười khổ nhìn Kiều Nhuế Vô Khinh một cái khẽ gật đầu.
Kiều Nhuế Vô Khinh vẻ mặt cay đắng nhấn nút đặt cược, nhưng cũng chỉ là một triệu đô la tượng trưng. Tất nhiên là không thể mất không một triệu này.
- Ha ha ha, một triệu này nhất định là Tháp Bố Tư tự cược mình đấy, thế nào chỉ một triệu thôi?
Trước kia không phải cậu đặt cược một trăm, hai trăm thậm chí cả ba trăm, hôm nay làm sao vậy?
Không được, rõ ràng nhận thua, rồi, cậu bò qua đũng quần đại sư Không Trạch Bản Tú là được.
Phía dưới có người lớn tiếng châm chọc nói.
- Đúng, đúng đúng! Chui qua đũng quần cũng thú vị.
- Chui đi tiểu Tháp.
- Con ngựa hoang chiến đũng quần…
Những tiếng cười nhạo liên tục đến tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm biết, những tiếng này tám phần là do người của Trạch gia làm. Bọn họ gây ra sự náo nhiệt trên khán đài, tất cả đều châm chọc Diệp Phàm.
Hơn nữa mặc dù là đặt cược hai trăm triệu cho Không Trạch Bản Tú có lẽ cũng là người của Trạch gia làm.
Biết rõ bên chỗ Diệp Phàm không ai đặt cược rồi.
Hôm nay tới xem cuộc chiến đều là đến xem Tháp Bố Tư bị Không Trạch Bản Tú đánh một trận. Đối với việc kiếm tiền học không có gì trông cậy rồi. Đơn giản chỉ là tò mò thôi.
Hôm qua Lộ Thủy đoán đặt cược cho Tháp Bố Tư là 0, hôm nay đúng là linh nghiệm.
- Tháp Bố Tư tôi muốn nói rõ với người chủ trì, trận đấu này…
Diệp Phàm vừa lên tiếng định nhận thua, không thể tưởng tượng được Không Trạch Bản Tú đột nhiên cười phá lên.
Ngắt ngay lời của Diệp Phàm, tất cả đều nhìn không rõ vẻ mặt lão già này.
- Tháp Bố Tư, tôi chấp cậu một tay, cậu có dám đấu không? Không Trạch Bản Tú lớn tiếng cười hỏi.
- Hôm nay tôi không khỏe, cũng muốn thận trọng nói với Ngô Đại Thuận nói…
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Không Trạch Bản Tú đã nghiêng người hừ lớn một tiếng ngắt lời Diệp Phàm. Lão già này lo Diệp Phàm sẽ bỏ thi đấu.
Do đó nhanh chóng tăng giá cả:
- Bố Tư, chấp cậu một chưởng rõ ràng cậu còn không dám ứng chến, cậu thật sự là loại bỏ sao? Chẳng lẽ tôi tôi bỏ hai tay dung chân đấu với cậu sao?
- Lão già này, không cần cả hai tay rồi, một tay cộng với cho phép tôi dùng binh khí là được. Lão già, ông có dám đấu không?
Diệp Phàm phản đòn.
Dù sao Không Trạch Bản Tú là cao thủ cấp đại sư, mình đưa ra yêu cầu này đối phương tất không chịu, đến lúc đó còn có thể mượn con lừa xuống núi.
Mất mặt là mất mặt, so với bỏ mạng còn giá trị hơn một chút.
- Binh khí, được, Tuy nhiên không thể dùng đạn hay vũ khí nóng. Cậu có thể dùng đao hoặc các loại vũ khí lạnh.
Cộng thêm việc tôi chấp cậu một tay, đương nhiên, công thêm một điều kiện chính là ký cam kết sinh tử.
Nếu như vậy mà cậu không dám ứng chiến thì hãy làm như những người trên khán đài đã nói.
Tháp Bố Tư cậu chui qua đũng quần qua tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Không Trạch Bản Tú không ngờ đồng ý. Diệp Phàm cảm giác đầu ong lên.
Hắn hối hận thật muốn đâm vào đống đậu hũ tự tử. Hối hận vừa rồi không đưa ra điều kiện ác hơn.
Ví dụ như yêu cầu Không Trạch Bản Tú không dùng hai tay cộng với dùng binh khí. Như vậy lão già này chắc chắn không đồng ý.
Hiện giờ làm cho mình thật dở dang, nếu không dám ứng chến thì cũng đừng ngồi vào vị trí tù trưởng.
Mặc dù là muốn chạy có lẽ cũng không được. Diệp Phàm đành cắn răng không có cách nào rồi.
Hắn lớn tiếng hét lên:
- Đồng ý, dù sao cũng là chết, tôi sẽ ký cam kết sinh tử. Tháp Bố Tư phải chết thì tiền còn giữ làm gì, tôi đặt cho mình thắng bốn trăm triệu đô la Mỹ. Các ông các bà có gan hãy cùng lên, Tháp gia sẽ nhận toàn bộ.
Diệp Phàm nói những lời này mắt đỏ len, Kiều Nhuế Vô Khinh nhíu mày lại, Hồ Tuấn Thuyên lại vẻ mặt lạnh lung nói với Đường Thành ý là bốn trăm triệu này là cá nhân Tháp Bố Tư đặt.
- Tôi đặt năm mươi triệu, Tháp thiếu gia anh sống không được năm mươi triệu này tôi đốt cho anh.
Không tưởng tượng được Kiều Nhuế Vô Khinh trọng tình cảm như thế.
Xem ra, cô gái này thật sự là có chỗ hơn người. Ngay cả Hồ Tuấn Thuyên cũng không nhịn được nói:
- Cô là đồ ngốc có phải không? Kiếm được ba bốn mươi triệu cũng phải ba bốn năm.
Kiến tiền không dễ, đừng phung phí. Không Trạch Bản Tú là ai, là đại sư siêu cấp.
Ngay cả ông ta không cần hai tay Tháp thiếu gia cũng không thể chiến thắng. Với cao thủ trong tay có binh khí hay không đều giống nhau, năng lực 10 sao như cô chẳng lẽ không biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.