- Ông đừng có được đằng chân lân đằng đầu, có tin tôi giết ông luôn không?
Vương Nhân Bàng tức giận nói.
- Được, sau khi nói ra bí mật lập tức nghĩ cách đưa ông về nước. Tuy nhiên, ông phải cam đoan bí mật ông nói là sự thật. Chứng minh thế nào, cho nên nhất định phải đợi cho chúng tôi chứng thực mới có thể đưa ông về nước. Trước tiên có thể giấu ông ở một vị trí an toàn.
Diệp Phàm cũng không phải đồ ngốc.
- Được, hai người bọn họ cũng phải thề.
Vương Nhân Bàng và Đường Thành không muốn thề, tuy nhiên, dưới ánh mắt ép buộc của Diệp Phàm hai người không thể không thề.
- Các cậu muốn biết chắc chắn chính là chiếc chìa khóa. Đúng vậy chiếc chìa khóa kia trước đây ở trong tay của tôi. Tuy nhiên, hiện giờ đã không còn ở trong tay tôi rồi.
Hoành Mộc vừa nói Vương Nhân Bàng không nhịn được đá ông ta một cái.
- Ông đùa chúng tôi có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tôi đùa các cậu thì có gì tốt, các cậu bất cứ lúc nào cũng có thể giết tôi. Tôi nói là thật, nếu tôi lừa các cậu thì không có gì tốt.
Hoành Mộc nói.
- Chiếc chìa khó đó nhìn hình dáng như thế nào, ông lấy được từ đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Là lấy được trong tay một đám người Anh. Vì chiếc chìa khóa này, Ma Cung chúng tôi đã chết mười mấy đệ tử.
Cuối cùng khi cướp được trên tay, tôi ngây cả người, bởi vì căn bản nó không phải giống một chiếc chìa khóa, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762024/chuong-2732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.