Chương trước
Chương sau
- Tháp thiếu gia anh đừng tin lời của cô. Tuy cô hầu hạ anh từ nhỏ nhưng chính vì là người hầu của anh phải vất vả nên giờ cũng muốn đổi việc khác.
Anh có biết không, người Châu Á có câu tục ngữ “lòng dạ đàn bà là độc ác nhất”. Anh phải chú ý.
Đừng để cô vừa có giường bên ngoài vừa kiếm được tiền.
Hồ Tuấn Thuyên trả đũa rất điêu luyện.
- Tôi nhắc lại một chút, tôi tin tưởng tiểu Thảo hơn anh. Tổng giám đốc Hồ, cậu càng nói tôi càng tức giận. Tuy nhiên, nếu như cậu muốn chứng cứ tôi cũng lấy ra cho cậu xem. Tổng giám đốc Hồ, đừng nghĩ bộ lạc của chúng tôi đều là người ngốc.
Diệp Phàm nói một cách chắc chắn.
Không lâu, một đoạn vido được lấy ra, chỉ thấy Dạ Đương ấn một cái vào vách tường, sau đó bàn tay đúng là đặt ở đóa hoa mẫu đơn đang nở trên bình rượu.
Không lâu cửa ngầm chỗ bụng bình rượu mở ra không tiếng động.
Hồ Tuấn Thuyên vừa thấy lập tức đỏ mặt ấp úng:
- Việc này chắc chắn là xà trùng của chúng tôi sơ sót. Lạ thật, điểm quan trọng như vậy cũng sơ sót, khi về nhất định tôi sẽ nói chuyện với chú tôi, phải trừng phạt nhóm xà trùng này, bỏ đói chúng ba ngày.
- Giờ mà cậu vẫn không thừa nhận, tổng giám đốc Hồ, nể chúng ta đang hợp tác tôi hạn cho cậu trong 10 đêm đem cây sáo trở về. Nếu không, tin rằng tôi sẽ cho nhóm xà trùng mà cậu nuôi dưỡng này bị người khác phát hiện và bị người giết chết từng con một giống con gián.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi, chú, cháu hại chết chú rồi.
Hồ Tuấn Thuyên thở dài, ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Thật ra, đó cũng không phải ý của tôi.
Nói về tình cảm riêng tư tôi vẫn muốn kết bạn với Tháp thiếu gia, chẳng qua cây sáo kia đối với tập đoàn Trang Chu của chúng tôi quá quan trọng.
Nói quả thật chính là cách duy nhất để khống chế những cao thủ đặc biệt này của chúng tôi, chúng tôi sợ mất đi cây sáo này.
Cũng mong Tháp thiếu gia hiểu được tâm tư này của chúng tôi. Tôi nghĩ, sự tin tưởng cũng được xây dựng từng bước được.
Đến hiện giờ, Hồ Tuấn Thuyên thề có mẹ tôi, tuyệt sẽ không làm chuyện gì có hại đến Tháp thiếu gia.
Tháp thiếu gia, tôi hi vọng anh có thể tin tưởng tôi, cho Hồ Tuấn Thuyên tôi một lần cơ hội. Anh sẽ thấy Hồ Tuấn Thuyên tôi cũng là người đáng kết bạn đấy.
Hơn nữa, tôi sẽ bàn bạc với chú tôi, nếu tháp thiếu gia thực sự muốn tìm vị cao thủ kia chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.
- Tôi không muốn tiếp tục một lần nữa, không thể kham nổi, có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy.
Diệp Phàm lạnh mặt ro ràng không nể mặt Hồ Tuấn Thuyên.
- Như vậy chúng tôi trả Hồn địch vương cho anh, trước tiên dạy cho anh phương pháp đơn giản để khống chế xà trùng. Do anh chỉ huy chúng hỗ trợ anh hành động. Được không? Nếu nói tôi còn chưa đủ thành ý tôi không nói hai lời lập tức biến ngay.
Hồ Tuấn Thuyên hạ quyết tâm nói.
- Đồng ý.
Diệp Phàm gật đầu, Hồ Tuấn Thuyên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra, Diệp Phàm thật sự cũng cần có xà trùng hỗ trợ. Bởi vì cao thủ bí mật này có năng lực tấn công cũng không tệ.
Đến lúc đó thật sự vào cửa ngầm thì có thể hi sinh một xà trùng.
Hơn nữa, mang mấy Tiểu bà la đi so với mang người đi vào an toàn hơn.
Bởi vì so với người thì mục tiêu của bọn chúng không lớn lắm. Vả lại Diệp Phàm cũng không tìm được cao thủ tin tưởng nào.
Trận đấu bán kết, Diệp Phàm không ngờ rút trúng Phil.
Diệp Phàm thầm cảm thấy may mắn, nếu trước tiên gặp phải Không Trạch Bản Tú thì xong đời. Không Trạch Bản Tú cũng vào được vòng bán kết.
Lão già này xem ra đang theo dõi Diệp Phàm, có lẽ muốn đánh đến cùng để chạm mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm quyết định ngày mai kiếm một số tiền từ trận đấu với Phil, buổi tối quyết định đến quán rượu thử một lần.
Nhiệm vụ chủ yếu của lần này là cứu Xa Nhất Đao. Nhất định phải hành động trước khi gặp Không Trạch Bản Tú.
Nói cách khác nếu phải bỏ cuộc không gặp lão già này thì mất đi cơ hội gặp Bran.
Cho nên, ra tay trước tuyệt hơn.
- Phil, lần này anh nhất định phải thắng!
Bảy giờ tối trước ngày diễn ra trận đấu Cục trưởng nhìn Phil nói.
- Yên tâm, Cục trưởng, Tháp Bố Tư tuy là con ngựa hoang, nhưng tôi là người giết ngựa đấy.
- Phil, anh phải hiểu được mục đích thật sự của cuộc so tài lần này.
Cục trưởng nghiêm mặt nói.
- Tôi hiểu, bắt Thần chết. Tuy nhiên, hiện giờ chúng ta hình như cũng không có chút manh mối nào. Đã vào vòng 1-8 rồi, tôi không thấy ai giống Thần Chết cả.
Phil có chút nghi ngờ.
- Không nhất định, tám người này ngoài anh và Không Trạch Bản Tú thì sáu người còn lại đều có thể là Thần Chết đến từ Trung Quốc.
Tuy nhiên, mấy năm trước trong trận chiến Saha Thần chết đã giết Hải Lang (Sói biển) được bồi dưỡng có thân thủ thập đẳng.
Tôi lo rằng đã mấy năm qua, công lực của Thần chết chắc chắn đã tiến bộ. Hiện tại anh mới 11 đẳng thôi.
Khi hai người đấu ai thắng cũng khó nói.
Cục trưởng vẻ mặt có chút khó coi.
- Nghe nói năm đó Hải Lang ( Sói biển) kia chỉ là cao thủ thập đẳng, thật ra còn chưa đạt đến thập đẳng chính tông.
Hơn nữa Sahara môi trường khắc nhiệt, nghe nói Thần Chết cũng chỉ may mắn mới thành công.
Tôi nghĩ, nếu muốn đánh lén, thì người này có lẽ còn chưa đặt đến thập đẳng, có lẽ là cửu đẳng đỉnh giai.
Cho nên trận chiến trên sa mạc Sahara đã hơn hai năm, hắn có thể từ cửu đẳng đỉnh giai đột phá đến đẳng cấp mười một là không thể.
Phil kiêu ngạo nói.
- Chỉ cần hội có thể cung cấp thông tin chính xác về hắn ta, tôi chắc chắn khiến hắn không đi được.
- Vẫn phải cẩn thận một chút, tuy nói Sói biển là như vậy nhưng tôi lo lúng đấy đội trưởng Brow không phải là thả đạn.
Những việc như thế này Brown không thể nào nói hết ra. Đây cũng không phải chuyện gì vinh quanh, đối với Hải Lang ( Sói biển) mà nói thì là nỗi nhục không thể rửa sạch được.
Hiện giờ Hải Lang ( Sói biển) đã được cử ra từ đêm rồi, tất nhiên là muốn rửa sạch nỗi nhục ở Sahara.
Đức Lâm tiếp nhận chức của Brown cũng không có đất dụng.
Cục trưởng nói đến đây không ngờ mỉm cười tất nhiên là vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa.
- Chắc có lẽ không, nếu như bắn đạn thì Thần Chết lại càng lợi hại rồi. Như vậy thì dù Hải Lang ( Sói biển) tiêu diệt cao thru cũng không trở ngại đúng không?
Phil lắc đầu hiển nhiên không ủng hộ.
- Ừ, cũng có lý. Tuy nhiên, ôi, tuy nói CIA và sói biển đều là bí mật của chúng ta.
Nhưng chúng ta cũng không hề biết. Vẫn bảo chúng ta phải đoàn kết, có bí mật phải dùng chung.
Tôi thật thấy điểm này không thể nào xảy ra. Đặc biệt hiện giờ, Sói biển không thiết thực cho ngành tình báo đã xác nhập đến CIA chúng tôi.
Trong lòng bọn họ chắc chắn bất mãn, thật ra, Phil tôi muốn nói với anh là nhìn ngoài thì Cục tình báo rút lui
Trên thực tế cũng không rút lui, chỉ thay đổi phương pháp, phân thành những tổ trinh sát.
Hoàn toàn đổi thang mà không đổi thuốc. Tôi biết, Đức Lâm không phục chúng ta, hơn nữa cũng lo lắng chúng ta.
Chỉ có hiểu được thông tin tình báo mới có thể đưa ra yêu cầu với chúng ta. Còn bí mật thì không có chút chung nào với chúng ta.
Đầu óc của bọn chúng quả thật là hồ đồ rồi, những thứ này giấu làm gì?
Hội phó nói đển đây có chút phẫn nộ.
Phil nghe xong quả muốn cười, trong lòng tự nhủ CIA không phải cũng như vậy sao, chẳng lẽ tình báo Hải Lang (Sói biển) cung cấp là quan trọng nhất sao? Những lời này nói với người khác thì dễ dàng, đặt vào gã thì không chịu được.
Hai giờ buổi chiều ngày hôm, khán đài số hai chật ních người. Cơ bản đều là đến để theo dõi mấy trận bán kết. Hơn nữa mức đặt cược cũng làm người ta líu lưỡi.
Tất cả những phú ông ra tay hết, vừa ra tay dã là mười triệu đô la Mỹ. Tiền này đơn giản chỉ là một con số thôi.
- Phil, chúng ta lại gặp mặt.
Trên sân đấu Diệp Phàm mỉm cười nhìn Phil.
- Ha ha, chúng ta có duyên.
Phil cũng cười,
- Tháp Bố Tư, lần trước tôi tặng cho anh một hồi, sau vài ngày thiếu chút nữa không dám ra cửa. Hôm nay tôi muốn cho anh biết thế nào gọi là Thiểm Điện (Tia Chớp). Anh chỉ có thể dừng ở bán kết thôi.
Phil vừa nói xong lập tức nhìn bốn phía hét lớn:
- Các vị, muốn đặt cược thì đặt cược đi, chúng ta cùng nhau đem tiền chúng ta thua lần trước lấy về. Tôi dùng bàn tay Tia chớp rửa sạch nỗi nhục lần trước. Để cho người đàn ông đến từ bộ lạc này về bộ lạc của hắn ôm đàn bà đi.
- Ôm đứa nhỏ, ôm đứa nhỏ…
- Cút về bộ lạc Tháp Bố Tư man rợ của mày đi..
- Tôi đặt cược Phil thắng mười triệu…
Sân đấu lại nóng lên thật sự.
Trong năm phút ngắn ngủi dưới sự cổ động của Phil đặt cược đã vượt qua ba trăm triệu.
Diệp Phàm cũng theo hết, tuy Hồ Tuấn Thuyên và Kiều Nhuế Vô Khinh đều có chút lo lắng nhưng mọi người đã cũng lên một con thuyền cũng không có cách nào.
Hồ gia vì cây sáo trong tay Diệp Phàm cũng không tiếc giá nào. Kiều Nhuế Vô Khinh là người đầu gối tay ấp với Diệp Phàm cũng đâm lao phải theo lao rồi.
Đêm qua thì thầm bên gối muốn thám thích xem Diệp Phàm rốt cuộc có tin thắng Phil không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm luôn thần bí, chỉ cười khiến Kiều Nhuế Vô Khinh buồn bực.
Đêm qua Diệp Phàm muốn lên giường, muốn động tay chân không ngờ bị Kiều Nhuế Vô Khinh từ chối.
Bảo muốn để Diệp Phàm giữ sức khỏe cho ngày mai kiếm tiền, Diệp Phàm cũng buồn bực từ bỏ.
Bắt đầu!
Hiệu lệnh bắt đầu vang lên, lúc này đặt cược cho hai bên đã đạt đến tám trăm triệu, thức làm cho người ta líu lưỡi. Ở đây thật đúng là thiên đường của người giàu có, người nghèo sao có thể tưởng tượng đến sự rầm rộ này.
Phil không hổ là Tia chớp, Diệp Phàm cuối cùng biết đến sự nhanh nhẹn của y. Dùng Tia chớp để hình dung cũng không đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.