Việc này rõ ràng là biết không thể tranh đấu được bao nhiêu. Diệp Phàm nhưng không thể để Không Trạch Bản Tú dễ dàng mà hạ được hắn.
Như một con rắn, ngay lập tức muốn lao vào cắn vào miệng lão.
Ông thế mà lại dám ám hại hậu bối như vậy thì còn ra sao? Lẽ nào đây là cách hành đạo của các ông sao? Tôi thấy ông đúng là làm mất mặt các đạo sĩ rồi. Có gì thì để 5 năm sau chúng ta quang minh chính đại mà đấu lại. Đến lúc đó Tháp Bố Tư này có bị ông đánh chết cũng sẽ không nói thêm lời nào. Bằng không, ông sẽ thắng mà không anh hùng.
Diệp Phàm mắng chửi.
Tiểu tử, ta không thể để một con khi trở về rừng rồi lại biến thành một một con
hổ. 5 năm sau ư, không có cơ hội đấy đâu. Bởi vì chắc chắn không xuống khỏi con tàu này huống chi là nói đến 5 năm. Còn cái mà ngươi nói là tinh thần võ sĩ, không khiến ngươi phải phên bình chúng ta và cả tình thần đạo sĩ của dân tộc ta. Đó chi là cách thể hiện trên cơ sở lực lượng. Nếu không có thực lực thì không được phát ngôn. Trên đời này vốn là luật rừng mạnh thắng yếu, đó là quy luật của nhân gian. Vì thế kế kích động này của ngươi lỗi thời rồi, chẳng có tác dụng gì.
Không Trạch Bản Tú cười man rợ, căn bản là không rơi vào bẫy, hừ nói:
Tối nay ngươi biến thành con lợn đi, ngày mai con lợn đấu với Phil thì cũng rất oai phải không?
Nói xong, Không Trạch Bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1762012/chuong-2720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.