Chương trước
Chương sau
- Ha ha, ta thấy Tiểu Phàm đúng là không may rồi.
Diệp Phàm cười rồi ra khỏi phòng.
Diêp Phàm đứng ở trước gương tự thưởng thức cơ bắp của mình, bởi vì hiện tại đang mặc hai cái quần, một chiếc quần lót và một chiếc quần đỏ.
Diệp Phàm không khỏi buồn bực, ngày trước khi chưa luyện Lang thuật thì thân hình còn chưa biến đổi nhiều, nhìn vẫn còn phong thái của người học sĩ nho nhã.
Giờ luyện lang thuật của tộc người Nạp Tây, cơ thể đã cường tráng, có thể nói là không thể nào nho nhã được vì bấp thịt đều kinh khủng, nhô lên một đống, nhưng sờ lên vẫn có độ đàn hồi.
Hắn còn nghĩ nếu như luyện vài năm nữa có thể sẽ còn tham gia cuộc thi thể hình rồi. Bởi vì luyện công lang thuật là chuyên về cơ bắp, mà Lang sói cũng là trong da thịt. Họ không luyện đan điền.
- Tháp gia, người xem lại xem có thể vượt qua cả Schwarzenegger rồi.
Đỗ Thiên Thảo tỏ vẻ nét mặt mến mộ, giơ tay nhẹ nhàng thoải mái cơ thể cho Diệp Phàm.
Còn Đường Thành lại cầm một chiếc khăn tắm màu hồng lớn, đợi chút nữa đánh mệt còn quạt cho Diệp Phàm.
Lang Phá Thiên vẫn bộ mặt lạnh lùng khoanh tay đứng nghiêm, bộ dạng thế mới đúng là vệ sĩ của công tử tù trưởng.
Đương nhiên Diệp Phàm là người mới khi ra đấu trường chỉ có vài người vỗ tay. Trong đó bao gồm cả Đường Thành và Đỗ Thiên Thảo cùng với hai cô nàng xinh đẹp, kể cả Đằng Các nữa.
Bởi vì theo Đằng Các cho biết thì chỉ có mấy người này là đặt cho Diệp Phàm còn lại những "đại gia" trong sòng bạc vốn không tin vào con gà mờ này sẽ làm được tích sự gì.
Lần này Đường Thành đặt 1 triệu, còn Lang Phá Thiên là tàn nhẫn nhất, đặt hẳn 2 triệu USD, có thể cũng là cầm cố cả nhà Lang Phá Thiên.
Đỗ Thiên Thảo là người sùng bái Diệp Phàm, chẳng nói dài dòng gì cũng đã đặt cho Diệp Phàm luôn 6 triệu tệ.
Đồng chí Đằng Các trong lòng than thở cũng đã chấp cả nhà, nên cũng đặt nhưng không quá 1,5 triệu đô la Mỹ.
Thế là cũng phải diễn một chút mới được. Hải Mã thấy Đằng Các thế cũng đặt 100 nghìn đô la Mỹ.
Đương nhiên nhà của Hải Các đã thế chấp cũng không chỉ từng đấy, nhưng Hải Mã không dám mù quáng tin vào lời của Đằng Các. Chỉ dám lấy 1/3 gia tài để thế chấp.
Mà trong lòng vẫn bất ổn sợ trôi theo dòng nước. Nếu không phải anh ta đã tin tưởng Đằng Các gọi người kia là "Tháp gia" thì chắc chắn sẽ không có chuyện đó.
Quan trọng là vẫn phải xem xét tình hình của Đằng Các thế nào.Nếu như có thua thì chắc chắn Đằng Các cũng sẽ tìm cách để trả lại ân tình này.
Còn những người khác làm nhiệm vụ trong tổ A đi cùng, sau khi nghe thấy Đỗ Thiên Thảo nói, cũng mang hết của cải ra thế chấp, mỗi người đặt 100 nghìn đô.
Đúng lúc đó, Đằng Các vội vội vàng vàng chạy đến nói bên tai Diệp Phàm:
- Tháp gia, sau khi mấy tù trưởng trong bộ lạc nghe được chuyện này đã đặt cho anh để anh tăng thêm cố gắng.
- Ồ, là những tù trưởng nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tù trưởng Hà, tù trưởng Hồng, tù trưởng Thành, tù trưởng Kim và cả trưởng lão Phong đều đã đặt cho anh. Mỗi người 500 nghìn đô.
Nói là tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của chúng ta ngay, bảo chúng ta hãy đưa trước, 10 phút sau sẽ có.
Đằng Các nói nhiều tù trưởng quái lạ như vậy thực ra đều là những lãnh đạo của tổ A.
Ví dụ như Cung Khai Hà thì gọi là tù trưởng Hà, Tây Môn Đông thì gọi là tù trưởng Hồng, tù trưởng Thành chính là Đới Thành, tù trưởng Viễn chính là Kế Vĩnh Viễn, trưởng lão Phong chính là Lý Khiếu Phong.
Toàn những lãnh đạo của tổ A lại tụ tập lại để đánh cuộc. Chỉ còn Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào hình như không đặt.
Nhưng việc này chính Lý Khiếu Phong cũng đã nói cho họ. Anh không đặt thì thôi, cũng chẳng nói được.
Trận đấu đầu tiên này Diệp Phàm không nắm gì, cũng không bằng tự mình mua đậu phụ rồi giải quyết. Chứ nói gì đến hoàn thành nhiệm vụ, căn bản cũng chỉ như đi chơi mà thôi.
Vốn dĩ các vị khách không quan tâm gì đến trận đấu loại thấp này, như loại "gà mờ" giống Diệp Phàm thì chẳng ai thèm đặt cược, và cũng chẳng có ai muốn xem đấu quyền.
Những khách hàng lớn đều muốn đến xem quyền cước bác nghệ để kích thích tinh thần, càng là những cao thủ nổi tiếng thì càng có thể kích thích tinh thần họ, nên người xem cũng nhiều và đặt cược cũng nhiều.
Có những lần có quyền vương cửu sao đến thì người ta có thể đặt nhiều đến mức mấy chục triệu đô, còn như trận đấu kiểu giống Diệp Phàm thì cùng lắm cũng chỉ được 200 nghìn đô, quyền hội Thommy cũng sẽ chiếu cố cho Bran Thác mà mỉm cười.
Vì thế, mà sắp xếp nơi thi đấu cũng tồi hơn chút. Thiết bị và độ thoải mái chắc chắn là không cao rồi, bởi vì lợi nhuận không cao mà.
Người ta cũng không nỡ mà vứt tiền qua cửa sổ.
Chẳng qua là đám người đi cùng Diệp Phàm đã đặt hết cho hắn ta nên khiến cho ông chủ quyền hội này choáng váng, tổng cộng lại trước khi chưa ra trận mức đặt cược cho tên "gà mờ" Diệp Phàm này đã lên tới hơn 10 triệu đô rồi.
Trừ Cung Khai Hà và Lang Phá Thiên ra thì thực ra người đặt nhiều nhất lại chính là Diệp Phàm tự đặt cho hắn.
Tiền này dù gì cũng kiếm lại được, vậy tội gì mà không kiếm, một lần Diệp Phàm đặt là 6 triệu đô.
Những đại gia ngay từ đầu không hào hứng gì, sau khi nghe được thông tin này liền cho người đi nghe ngóng tình hình hai bên xem sao.
Khoảng gần 15 phút trôi qua, Diệp Phàm còn đang nghỉ ngơi, không ngờ bên ngoài lại huyên náo đến vậy.
Một đám khách đại gia sớm đã đến phòng đấu số 2 rồi. Vốn dĩ Diệp Phàm đấu ở phòng số 6 nhưng giám đốc ở quầy thấy số tiền đặt lớn như vậy nên đã báo cáo lại.
Tổng giám đốc khi nghe thấy đã duyệt cho đổi sân đấu luôn, tự nhiên lại được đổi lên nơi thoải mái hơn. Và những đám khách cũng điên cuồng tiến vào phòng số 2. Người nào đến muộn chút còn không có chỗ mà ngồi đành phải đứng.
Khi Diệp Phàm bước vào sân đấu, nhìn xuống dưới mà thấy hãi cả người, đặt cược cho Tháp Gia đã lên tới hơn 12 triệu USD.
Còn đặt cược cho quyền vương kia đạt trên 20 triệu đô.
Trong đó có 7, 8 triệu có lẽ là treo, không được bồi thường. Những vị khách đến sau tự nhiên thấy hối hận vì đã để lỡ cơ hội.
Ai nấy đều mắng chửi thuộc hạ là không biết đường nghe ngóng thông tin, để cho người khác tranh mất. Đây rõ ràng là kiếm được tiền vậy mà lại để cho người khác hót hộ.
Sau đó những người khách đã đặt cược chỉ hy vọng có người nào đó trước khi đấu 1 phút lại có bệnh, đặt cược con gà mờ tên là Tháp gia kia.
Nhưng cùng với những con số mà người chủ trì đọc ngược từ 100 đến 7, tất cả mọi người đều thất vọng.
Đúng lúc đó Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, giơ cả hai tay lên hét lớn:
- Từ đã, tôi muốn tự đặt cho mình.
- Cược…
Cược….
Quyền gia…
Ông đặt nhiều chút đi…
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả những người khách đặt sau đã sôi trào. Đúng là một việc tốt, nghe nói người già trẻ của bộ lạc nào đó có phải điên không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.com chấm c.o.m
Tự nhiên lại tự đặt cho mình, những vị khách đỏ mắt vì tiền đều giật dây Diệp Phàm.
Đối với con gà mờ ngay cả liêm sỉ còn không có chứ nói gì đến quyền thần, lại còn "tổ tông", "ông nội"…cũng đem ra mà nói được.Lúc này đúng là có khí thế, không chừng nhất cử nhất động của con gà mờ này lại được tiếp nhận.
Nếu như họ muốn.
Không ngờ vị Tháp gia này bị mọi người kích lại hồ đồ đến thế, nói luôn:
- Tôi đặt 15 triệu đô, có ai theo không?
- Dẫn chương trình, tôi bao hết số đặt mà Tháp gia nói, còn lại bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu.
Lúc này có một người trung niên da trắng đứng dậy nói lớn.
- Xong thủ tục, người khách số 10 đã nhận thầu…
Người chủ trì gõ vào trên khay bạc, phát ra âm thanh vang rộn.
- Người này, lại vơ hết tiền mà mình đặt vào người sao.
Kế Vĩnh Viễn có chút tức giận, bất bình nói.
Tự nhiên trong này tất cả trở thành chuyện lớn thay đổi chỉ trong vài giây, báo cáo về cho tổng bộ của tổ A.
Nghe nói Diệp Phàm lên sân đấu rồi, buổi tối các thành viên của tổng bộ đều không về nhà. Tất cả đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi uống trà rồi nói chuyện.
Tuy không thấy được cảnh của sân đấu nhưng có đội viên luôn kịp thời báo cáo.
- Thế này sẽ tính vào của công hay của tư?
Thôi Kim Đồng cười nói.
- Không thể nói là của công được, tôi đã nói rồi. Nhưng lần này chúng ta đều hy vọng đồng chí Diệp Phàm có thể tính vào tiền công. Đam Mỹ Sắc
Nhưng đó là điều không thể được. Trước cậu ta đặt cược 3 triệu tôi đã không đồng ý. Giờ lại bảo anh ta đổi thành tiền công thì lão Cung này không chúi vào đâu được.
Cung Khai Hà buồn bực nói.
- Khoản tiền này không thể cho lung tung được đúng không?
Tây Môn Hà chậc lưỡi nói. Thực ra người này cũng đang ghen ghét, đố kỵ.
- Người ta là người có tiền, ai cũng biết, không cần dùng đến số tiền mà tướng quân Kế chuẩn bị.
Lý Khiếu Phong nhìn hết mọi người, có chút đau lòng nói:
- Nếu không phải bận tâm lời nói của người ngoài, thì tôi cũng sẽ đặt hết. 500 nghìn đô, quá ít rồi.
- Ài, ít thì cũng có ít, nhưng nếu như mang về nước thì xung được vài triệu đấy.
Đới Thành thở dài nói.
Tinh….
Ván đầu tiên bắt đầu.
Trên mặt Củng Mã có chút khinh thường, ngửa mặt lên cười một tiếng to, đánh một quyền lên đầu Diệp Phàm.
Tu thế rất dọa người, lực đánh ra chừng cũng là tam đẳng.
- Đám con cháu nhà rùa này.
Diệp Phàm tỏ ra rất điên cuồng, làm như vậy cũng chỉ là để dẫn lực càng mạnh hơn, thu hút quyền vương cao hơn đến khiêu chiến.
Ví dụ bây giờ có một quyền vương 3 sao chủ động khiêu chiến, nếu như Diệp Phàm đồng ý đều có thể tiến hành.
Một khi Diệp Phàm đã đánh thắng quyền vương 3 sao thì tức hắn ta cũng sẽ trở thành quyền vương 3 sao rồi.
Mà đã là quyền vương 3 sao thì có thể đến Mã lệ châu nạp hào. Không là quyền vương 3 sao thì không đủ tư cách đến đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.