Chương trước
Chương sau
Sóng đạn kia bị đánh trang bên phí cái cây cách đó chừng bảy, tám mươi mét, két một tiếng, liền xuyên qua cái cây đó.
Cái cây đó liền xuất hiện những lỗ nhỏ, nhìn xuyên qua được. Mà sóng âm thanh đó rất hung ác, cuối cùng đâm vào tảng đá sau cái cây rồi nổ tung ra.
- Lão già này, nếu ta đây không nhanh thì chắc chắn đã bị sóng âm của lão giết chết rồi.
Diệp Phàm tức giận hét lên, tay vừa luyện công thì tiểu lý đao đã được vận công, với tốc độ kỳ quái đã tấn công thẳng vào trống của lão già đó.
Nếu lão ta chỉ lấy trống làm vũ khí kháng lại thì chỉ cần làm hỏng trống của lão, thì lão còn gì mà kháng lại nữa. Diệp Phàm lại giỏi hiểu được những nguyên lý đó, nắm đúng được điểm yếu của lão ta.
- Thanh niên kia, vô dụng thôi.
Lão Cổ nhìn Diệp Phàm, giơ ngón tay ra gõ nhẹ lên trống, một tiếng trống cũng như một mũi tên bay ra vậy.
Hơn nữa, phát ra trên không trung. Diệp Phàm dùng Phi Đao sắc bén rạch liên tục lên trên mặt trống. Âm trống đúng là rất lợi hại, có thể làm gẫy hết những lưỡi đao đang tiến về phía nó. Chẳng thua kém gì "Lục Chỉ Cầm Ma" trên tivi cả.
- Có qua mà không có lại là vô lễ.
Lão Cổ cười đểu một cái, rồi đưa cả 5 ngón tay ra gõ lên trống.
Lập tức, âm thanh rầm rầm vang lên, chấn động đến mức là vách núi xung quanh đều như rung chuyển.Còn ở trên không trung xuất hiện những đợt sóng hỗn loạn.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
- Chú ý sóng khí sát cơ.
Phí Thanh Sơn nhìn thấy vội vàng nhắc Diệp Phàm, mà lão Phí cũng càng chau mày hơn, không ngờ Lý Trúc lại có thể mời được vị cao thủ tấn công bằng sóng âm lợi hại đến như vậy.
Cái gì gọi là sóng khí sát cơ?
Đó là chỉ khí mà trong sự chấn động của một số thứ, như chấn động của máy bay tan rã, chấn động khi tan rã có thể phát ra sát cơ dạng sương.
Đừng nghĩ nó giống sương. Sương này có tính sát thương vô cùng mạnh. Có điểm giống như loạn tấn công bằng súng săn. Nó nở ra hoàn toàn, phạm vi cũng rất lớn, khiến cho anh không thể nào mà phòng được. Hơn nữa, loại sát cơ này có phòng cũng khó, vì tốc độ của nó rất nhanh.
Con mắt ưng của Diệp Phàm đã nhìn thấy, vừa nhìn đã thấy mấy chục đốm xanh nhỏ như sợi lông.
Mà nó tiến tới với tốc độ rất dũng mãnh. Có thể là một đốm xanh đó có thể giết chết được một người bình thường.
Thấy tình hình đó, chắc chắn dùng Phi Đao không thể chống lại được bởi vì có quá nhiều đốm xanh. Trừ phi là dùng tấm chắn.
Diệp Phàm chọn lựa giữa tốc độ ánh sáng.
Vận khí công đẩy tay về đằng trước, thủy công đã được triển khai đến cực điểm. Nhiệt độ đang dần hạ xuống, những hạt mưa nhỏ trước mắt dần hình thành lên một bức tường nước cao chừng 3 mét, dày 1 thước. Còn Diệp Phàm đứng ở sau tiếp tục vận công để làm dày hơn tường nước biến nó thành bia chắn, đỡ lại sát cơ hỗn loạn kia.
Lão Cổ tấn công càng ghê sợ, lão ta không ngừng nổi trống để sát cơ nhanh chóng tấn công vào người đối phương.
Tuy nhiện, thấy cảnh tượng đấy, mặt lão ta cũng cứng đờ. Có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng hắn ta lại có thể làm được bức tường nước đến như vậy.
Bức tường này quá bất ngờ. Sát cơ hỗn loạn đều đã tiến vào trong bức tường đó nhưng lại mất tăm như bị rơi vào trong vũng bùn lầy vậy.
Rầm rầm rầm…
Những âm thanh không ngừng vang lên, sát cơ vào trong tường đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Sắc mặt lão Cổ đã trở nên khó coi. Sát cơ hỗn loạn khi nãy là một trong những thủ đoạn tấn công nham hiểm của lão ta.
Không ngờ lại bị tên thanh niên này giải được. Điều này mà truyền đến tai người trong giới thì họ đương nhiên sẽ cười chê lão.
Lão ta đảo mắt. Tư thế tay đột nhiên chuyển biến, xoay từ bên mép rồi trung tâm của trống, cứ như kiểu đánh lung tung lên vậy.
Nhưng lúc này sát cơ lại như mãnh liệt hơn. Mà lại hỗn loạn hướng lên không trung.
Dưới thủ pháp quái dị của lão ta, sát cơ đã như nòng nọc bao quanh 4 phương 8 hướng bên Diệp Phàm.
- Tiểu tử, xem mày chặn thế nào?
Lão Cổ đắc chí hét lên, khóe môi còn hiện ra nụ cười chiến thắng.
- Chặn không chết được ông, đồ con rùa.
Diệp Phàm tức giận, rồi thay đổi thế trận nhanh chóng. Phun ra lực ở bốn xung quang. Trong nháy mắt, nhiệt độ đã được hạ xuống.
Nhưng lần này nhiệt độ đã hạ xuống rõ ràng, những hạt mưa đã bao quanh đến hàng trăm mét.
Cô nàng Hồng y vui sướng giơ tya ra đưa lên trời, miệng thầm nói:
- Đúng là mưa rồi.. truyện được lấy tại TrumTruyen.com
Không khí vừa chuyển động đã hình thành nên một chiếc động nhỏ như vòi rồng. Trong nháy mắt Diệp Phàm như một mũi khoan bất ngờ tiến vào bên trong động đó, và sát cơ của lão Cổ cũng đã đến rồi.
Nhưng khiến lão Cổ tức giận chúng là trong đúng lúc này xung quanh Diệp Phàm lại có thể hình thành lên một vòng tường kỳ lạ, bao bọc Diệp Phàm trong đó. Còn sát cơ của lão ta lại mất đi hiệu quả tiến vào trong tường đó.
Mà Phí Thanh Sơn luôn trong tư thế sẵn sàng tiếp viện cũng nhẹ lòng nói:
- Không ngờ tiểu tử này lại đa dạng đến thế, thủy công của Bức vương Nam Lăng Hậu đúng là danh bất hư truyền.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, mang theo cả động nước của hắn ta nhanh chóng tấn công về phí lão Cổ cách đó chừng 10 mét.
Mà "động nước" giống như mũi tên phí thẳng về lão Cổ. Lão Cổ nhanh chóng nổi trống, phát ra những sóng âm về phía tên nước.
Đúng lúc này, đinh đinh đinh…
Một trường âm thanh chói tai lạ thường.
Tiếng trống của lão Cổ từ từ dừng lại và nét mặt lão ta cũng đờ đấn. Trong lúc mấu chốt này, Diệp Phàm mở to miệng, một hàng độc đàm nhanh như đạn bay vào mặt lão.
Bốp…
Một màn sương đen bay lên, lập tức bao vây lão Cổ trong đó.
- Tiểu tử, dám chơi độc sao?
Lão Cổ phẫn nộ, lão ta gầm rú lên, ôm lấy cả cái trống binh khí lớn giãy dụa trong mà sương đen đó.
Nhưng, hình như lão ta đã trúng độc rồi. Mặt đã tím xanh cả vào.
- Anh, anh có sao không?
Cô nàng Hồng y cách đó không xa lo lắng hỏi.
- Vớ vẩn, chút độc này có thể khiến lão Cổ ta phải đổ máu sao? Vớ vẩn.
Lão ta vẫn còn kiêu ngạo, nhưng tình trạng cũng có vẻ gay go rồi, trong miệng đột nhiên lại phun ra máu.
Đinh đinh đinh…
Diệp Phàm không thể bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường này được. Diệp Phàm lấy một chuông chấn động chính tông của nhà họ Tuyết, lắc lên kêu vang dội.
Lúc này hắn ta giống như "thần côn" lắc đi lắc lại cái mông trên không trung. Chuông chấn động phát ra những tiếng đinh,đinh xuyên vào trong không trung, mang theo cả sát cơ đâm vào người của lão Cổ.
Lão Cổ cũng không kịp để ép độc. Lão ta để trống lên trên, giống như kiểu nhảy lên trên không mà đánh trống vậy.
Trong không trung liền xuất hiện trận sóng âm.
Mà cái trống này cứ như có sức nổi, giao động trong không trung. Sóng âm công kích liên tiếp hai phút, nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được thể lực không đỡ nổi.
Bởi vì trong trống của lão ta có những khí khác thường chứa tác dụng giao động, còn Diệp Phàm dùng nội lực để giữ cho chấn động "bức công" không rơi xuống.
Đây là tác dụng đặc biệt của nội công trong không trung, không được ngừng chống đỡ lại. Như kiếu là máy bay trực thăng dừng lơ lửng lại.
Nhưng Diệp Phàm không hề có cánh quạt, mà hoàn toàn dựa vào nội lực, như kiểu máy bay nhả khí, thổi khí xuống dưới mặt đất, lợi dụng lực cản lại để giữ cho mình đứng yên trong không trung.
Mà nội lực tức là phun khí, như vậy sẽ tiêu hao lượng khí lớn. Lượng khí đó như nước song Trường Giang chảy ra ngoài.
Diệp Phàm đều có cảm giác như bị bớt thời giờ. Bởi vì dừng lại không giống nhưu trượt, thông thường Diệp Phàm lợi dụng công phu Hổ ưng hay Bức Công để trượt đó là cảm giác chim ưng lợi dụng lướt xoáy trong không trung.
Đó chính là mượn lực, dùng lực, nhưng không dùng quá nhiều lực. Mà hoàn toàn dựa vào hơi thở chống đỡ, nguyên lý hoàn toàn khác nhau.
Băng…
Diệp Phàm cuối cùng chống đỡ không nổi đã bị tiếng trống tấn công mà rơi xuống, lão Cổ vừa thấy đã cười điên cuồng, lại cầm trống lên muốn giết chết Diệp Phàm.
- Được rồi anh.
Lúc này cô nàng hồng Y hờn dỗi nói.
- Sao, em muốn anh tha cho hắn sao?
Lão Cổ đờ mặt ra nhìn nha đầu Hồng Y.
- Không, em thấy đáng thương cho anh ta.
Cô nàng đó nói.
- Lão Cổ, hãy nghỉ ngơi chút đã, chúng ta đấu mấy trăm hiệp.
Lúc này Phí Thanh Sơn chạy đến trước mặt Diệp Phàm, ép nội công cho Diệp Phàm thoải mái một chút, tiện nói luôn.
- Không cần, Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn kia, lên thử luôn xem.
Lão Cổ kiêu ngạo, nói.
Bộp bộp, bộp… tiếng trống lại vang lên.
Phí Thanh Sơn lại giơ tay, một luồng khí như thiên ngoại phi hồng từ trên không trung giáng xuống phía lão Cổ.
- Có chút tư thế!
Lão Cổ cười dài một tiếng, tay nắm chặt, chiếc trống đột nhiên thu nhỏ trong tay.
Hơn nữa nhảy vào không trung, chiếc trống nhỏ đó càng quay càng nhanh, không lâu sau, những tiếng trống lại như những con ốc xoắn tán ra ở bốn xung quanh.
Như súng liên thanh khiến cho dây nội công mà Phí Thanh Sơn tạo ra đã tiêu tan mất.
Phí Thanh Sơn lại ra tay, một dây xích màu đen giống như trường xà quấn quanh chiếc trống đó. Chắc chắn đây là cách lấy nhu khắc thép.
Nhưng chiếc trống đó lại rất kỳ lạ. Dưới sóng âm sợi dây xích của Phí Thanh Sơn không thể tiếp cận được nó.
- Phá rồi lại lập.
Lão Cổ cười nham hiểm một tiếng, lại đánh một tiếng vang dội, đột nhiên cái trống nhỏ lại trở thành to, như một chiếc chậu. Một hồi sóng âm có thể đè chết người lại truyền lại. Cuồn cuộn như sóng triều tấn công về phía Phí Thanh Sơn.
Răng rắc răng rắc...
Sau khi âm thanh chói tai vang lên, không ngờ sợi xích trong tay Phí Thanh Sơn đã bị cắt thành mười mấy đoạn.
Ba…
Mà Phí Thanh Sơn bị trống lớn va chạm, cả người bị đập vào vách đá. Miệng phun ra một ngụm máu.
- Dám tấn công sư bá tôi, thì phải đền mang.
Diệp Phàm gầm rú, dồn chút khí lực cuối cùng, Bạch Hổ Vương Huyết Trích tử mở ra, trong chốc lát đến trước mặt lão Cổ tóm lấy.
Ầm một tiếng, lão Cổ kích một nhát trên không trung, Huyết Trích Tử quay lại
- Nhóc con, mày là đồ lừa dối.
Mông của lão Cổ hình như bị cho một quyền, phải nhảy dựng lên.
[/COLOR]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.