Chương trước
Chương sau
Đã như thế thì đắc ý cái quái gì, trong lòng Diệp Phàm hừ một tiếng, nói:
- Chẳng phải nói là Tuyết tùng liên chính là dược thảo tính trung tốt đó sao?
- Đúng vậy, chính là trung tính. Công dụng của nó tương đối rộng, người luyện công bình thường cũng có thế dùng được..
Mà hiệu quả rất rõ rệt. Tuy nhiên, thật đáng tiếc. Nếu hồi đó không bị thương thì có lẽ dựa vào nó cũng giúp tôi có hy vọng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả.
Đáng hận là Điền Ly Thu là người quá nham hiểm. Chẳng những sau khi đánh tôi bị thương, còn cướp đi Tuyết tùng liên mà tôi vất vả mới lấy được.
Tôi thật hận ông ta…
Trương Cửu Thiên vừa nói vừa phun máu đen ra, tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy hình như lão già này biểu diễn cho đồ đệ Ngô Tuấn nhìn.
Diệp Phàm suy nghĩ từng cân nhắc từng chút một. Chắc là Trương Cửu Thiên sợ Ngô Tuấn không phục, cho nên cố ý đánh vào bài tình cảm để giao Ngô Tuấn cho mình.
Con mắt của lão già Trương Cửu Thiên kia thật đúng là không kém chút nào. Rõ ràng đã nhìn ra giá trị của mình.
- Sư phụ yên tâm, con nhất định phải khiến cho Điền Ly Thu bị báo ứng.
Ngô Tuấn nghiến rắng mắng.
- Ôi, cậu Diệp, tôi đành thoái thác cho cậu.
Trương Cửu Thiên nói, ánh mắt ngày càng mờ đi.
Một chút sức lực cũng không còn, vị này cũng đã từng một thời oai phong lẫm liệt mà không ngờ bây giờ hồn đã về hoàng tuyền rồi.
Kỳ lạ là Ngô Tuấn cũng không có rơi lệ, vẻ mặt lầm lì. Người như thế này thường trả thù rất đáng sợ.
Giúp đỡ Ngô Tuấn mai táng Trương Cửu Thiên, sau đó ngồi cùng cậu ta đến sáng sớm ngày thứ hai. Đột nhiên Ngô Tuấn đứng lên, hướng về Diệp Phàm nói:
- Hiện tại tôi với anh chỉ là bạn bè hợp tác với nhau.
Anh muốn chính thức thu phục tôi thì phải chờ đến cái ngày anh giúp đỡ tôi tiêu diệt Điền Ly Thu.
Bằng không. Hiện tại anh giết tôi cũng vô dụng. Tuy nhiên, anh cứ yên tâm, Ngô Tuấn tôi tuy rằng khá bướng bỉnh, nhưng cũng không phải là người xấu.
Đương nhiên, nếu phá hỏng tuyệt đối Ngô Tuấn tôi không nương tay.
Ánh mắt Ngô Tuấn vô cùng kiên nghị.
- Bạn bè hợp tác, chỉ dựa vào cậu mà đòi xứng đáng với điều đó sao?
Phí Nhất Độ không phục, ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
- Xứng hay không thì phải dựa vào thực lực để nói chuyện, không phải chỉ mỗi khua môi múa mép là xong.
Ngô Tuấn nói một câu ác nghiệt, thiếu chút nữa khiến Phí Nhất Độ nghẹn rồi.
Miệng lưỡi thằng này cũng được. Tuy nhiên, Diệp Phàm khoát tay áo, nói:
- Ngô Tuấn, có thể khẳng định, đời này cậu chính là thủ hạ của tôi rồi.
- Phải xem anh có đủ bản lĩnh này hay không?
Ngô Tuấn thật đúng là rất kiêu ngạo.
- Có bản lĩnh hay không không phải cậu nói là có thể nhìn thấy được, mọi thứ đều phải lấy thực lực để nói chuyện.
Diệp Phàm hướng về dòng sống, hít mạnh một cái. Một lực rất mạnh truyền ra.
Chỗ nước sông cách xa hàng trăm mét bị lực hút nội khí của Diệp Phàm cưỡng ép, nhà tranh phía trước như được một hồi cọ rửa.
Đất cát tán loạn. Không lâu sau. Trên mặt đất đã không còn vết máu. Tất cả đều trở về tự nhiên.
Đương nhiên Ngô Tuấn nhìn trộm chiếu thức ấy của Diệp Phàm. Cậu ta bĩu môi một cái rất dài.
Trong một phòng riêng ở một khách sạn lớn của thủ đôhai mắt tư lệnh Đồng nhìn chằm chằm Ngô Tuấn.
Sau đó, tư lệnh Đồng cảm thấy buồn thở dài một hơi, nói:
- Bộ dạng rất giống, hai cha con cậu không khác nhau là mấy.
- Việc này không cần tư lệnh Đồng bận tâm, tôi nhất định là con của cha tôi.
Ngô Tuấn lạnh lùng hừ nói, đối với tư lệnh Đồng có lẽ khong thể nào quan tâm.
- Ôi. Đúng là cậu vẫn còn có thái độ thù địch với tôi. Tôi nói qua, đó là chiến tranh. Chỉ có điều là có sự hiểu lầm.
Trên chiến trường là không có tình huynh đệ, chỉ có cấp trên. Chỉ có quốc gia. Cha cậu cũng không trách tôi.
Tư lệnh Đồng nói đến đây giọng có chút khàn khàn, liếc mắt nhìn Ngô Tuấn một cái, nói,
- Cậu bé, nếu cậu có mong muốn tôi có thể giới thiệu cậu tham gia quân đội.
Với thân thủ của cậu hoàn toàn có thể tham gia đội lục chiến đặc chủng hải quân. Đồng Hải Phong tôi có mặt mo cũng phải giành quân hàm thượng úy cho cậu.
Một hai năm sau là có thể thành thiếu tá rồi. Cậu bé, không nên lêu lổng nữa. Hay là cậu muốn có một công việc nghiêm chỉnh cho thỏa đáng.
Tôi tin cha cậu ở dưới cửu tuyền sẽ mỉm cười đấy.
- Rất xin lỗi, tôi không thèm đâu. Tham gia quân ngũ, chẳng thú vị chút nào.
Ngô Tuấn không một chút cảm kích.
- Nếu cậu không chịu tham gia quân ngũ cũng có thể tham gia kỳ thi công chức, sau kỳ thi tôi có thể sắp xếp xong xuôi công việc cho cậu. Cậu hoàn toàn có thể công tác trong ngành công an.
Đồng Hải Phong còn nói thêm.
- Không đi.
Ngô Tuấn lại lắc đầu.
- Vậy thì kinh doanh, tôi tiết kiệm được chút tiền, cậu cầm lấy đi.
Tư lệnh Đồng vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một tờ chi phiếu nhẹ nhàng đẩy tới.
Diệp Phàm nhìn lướt qua, phát hiện ra là một tấm chi phiếu 500 ngàn. Đồng gia cũng không có người kinh doanh, 500 ngàn này chắc cũng là toàn bộ của cải của Tư lệnh Đồng mà thôi.
- Ông cầm tiền dơ bẩn về đi.
Ngô Tuấn hừ nói.
- Ngô Tuấn, cậu đừng như vậy. Tư lệnh Đồng rất chân thành đấy, đều là chuyện đã qua. Hơn nữa tư lệnh Đồng không làm gì sai cả.
Cho dù cậu không nhận ý tốt của Tư lệnh Đồng nhưng cũng không thể nói như thế được. Cậu không cần mãi ngập trong thù hận vậy.
Huống chi hai người cũng không có thù hận gì. Chỉ có điều đặc biệt trong hoàn cảnh đặc biệt làm nên chuyện thôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Tư lệnh Đồng yên tâm, chuyện của chúng ta đến đây gác lại. Từ bây giờ trở đi tôi sẽ không để ý đến người nhà Đồng gia ông nữa. Tuy nhiên, Ngô Tuấn tôi có hai tay. Có thể dựa vào đôi tay này kiếm tiền sống tạm là không thành vấn đề. Tro cốt cha tôi, tôi mang đi. Cảm ơn ông đã thay tôi bảo quản nhiều năm như vậy.
Ngô Tuấn nói đến đầu cúi thấp đầu xuống xem như cảm tạ.
Vẻ mặt Đồng tư lệnh tương đối phức tạp.
Sau đó, Ngô Tuấn đeo tro cốt của cha trên lưng bước nhanh ra khỏi phòng. Từ lúc vào phòng đến lúc đi ra một ngụm trà cũng không uống. truyện được lấy tại TrumTruyen.com
- Cậu về Hồng Diệp Bảo trước đi, tôi ngồi uống vài chén với Tư lệnh Đồng đã.
Diệp Phàm hướng về phía bóng lưng của Ngô Tuấn nói,
- Chuyện của cậu qua một thời gian nữa sẽ nghĩ biện pháp, chắc là có hy vọng đấy.
Diệp Phàm nói chuyện giúp đỡ Ngô Tuấn tấn công thập đẳng Khai nguyên, Ngô Tuấn xoay người lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, gật gật đầu rất thận trọng, đáp lại một tiếng rồi bước nhanh đi.
- Ôi, năm đó…
Giọng Đồng tư lệnh lại khàn khàn, hơn nữa, mắt còn hơi đỏ.
- Chuyện quá khứ hãy đẻ nó qua đi, hơn nữa, hiện tại đã mở ra khúc mắc của Ngô Tuấn.
Tư lệnh cũng không cần phải suy nghĩ trong lòng rồi sẽ phá hủy mất tâm tình của chính mình. Về phần Ngô Tuấn, sẽ từ từ khuyên răn cậu ta.
Tin rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ tiếp nhận tình cảm của Đồng gia. Tuy nhiên, việc này không thể gấp. Sư phụ của cậu ta cũng vừa mới chết xong.
Hiện tại còn muốn mai táng tro cốt của cha. Cho nên, chắc chắn trong lòng không thể thoải mái được, kính xin Tư lệnh Đồng thông cảm cho chỗ khó của cậu ta.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Ha hả, chuyện cũ như khói, không có việc gì, rồi chúng đều sẽ qua đi thôi.
Đột nhiên Đồng tư lệnh mở lòng hơn, cười cười liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Đúng là biện pháp của trợ lý Diệp, hai nhà chúng ta đều không giải quyết được chuyện cậu vừa ra tay liền giải quyết được ngay. Trợ lý Diệp là bằng hữu của Đồng Hải Phong tôi.
- Đồng tư lệnh quá khiêm nhường rồi, các ông không thể không có biện pháp. Chẳng qua thương hại Ngô Tuấn nên không đành lòng xuống tay thôi. Bằng không, mười Ngô Tuấn cũng không hiểu được cái gì ở đây.
Diệp Phàm nói.
- Nói thật nhé, tôi lấy Ngô Tuấn thật đúng là không có. Nhưng, không ngờ chúng tôi đều bị Ngô Tuấn lừa.
Căn bản cậu ta cũng không có anh em ruột thịt ở đây. Nguyên nhân lớn nhất là chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ.
Đương nhiên, Ngô Tuấn là con trai của chiến hữu của tôi. Nhiều nhất là chúng tôi giáo huấn cậu ta một chút, tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho cậu ta.
Hơn nữa, từ trên người Ngô Tuấn tôi có thể nhìn thấy sự oai hùng của chiến hữu năm xưa. Nói tới đây, tôi thật tâm hy vọng Ngô Tuấn có thể tham gia quân ngũ.
Cậu ta là một nhân tài, nếu trong chiến đội hải lục quân có cao thủ như vậy, hải quân chúng ta càng cường đại hơn đấy.
Thật sự Ngô Tuấn cũng ngạo mạn, cậu ta vào liền đặc biệt được đề bạt là thượng úy, lại còn không thèm.
Thằng bé này, thực sự là không hiểu chuyện. Suy nghĩ của thanh thiếu niên bây giờ như thế nào ta thật sự cảm thấy khó hiểu, xem ra, tôi đúng thật là đã già rồi.
Đồng tư lệnh còn có chút tiếc nuối.
Vị trí Thượng úy là cái quái gì, nếu tôi dẫn nó đến giới thiệu cho lão Cung của Tổ đặc nhiệm A thì lão ấy không cười đến rách miệng ra mới là lạ, chắc chắn sẽ bảo đi tới, đặc biệt cất nhắc cho cấp thượng tá hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì, ngưỡng cửa vào Tổ đặc nhiệmA là lục đẳng khai nguyên. Nhưng Ngô Tuấn lập tức có thể thành cao thủ thập đẳng.
Cái chính là khi mới vào đội phải trải qua cửa ải thẩm tra chính trị, sẽ phải trải qua các chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng kiểm tra, về cơ bản nói thượng tá là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tuy nhiên, Diệp Phàm giấu Ngô Tuấn. Tự nhiên không muốn dẫn cậu ta cho Tổ đặc nhiệm A.
Mà việc này chắc hai nhà Đồng Phượng cũng không muốn người ở ngoài hiểu được. Đương nhiên sẽ không nhắc đến việc này rồi.
Cũng là vì Diệp Phàm muốn thu phục thành công Ngô Tuấn mà tạo ra cơ hội như vậy. Hơn nữa, Diệp Phàm lấy lý do là giúp đỡ Ngô Tuấn đột phá lên thập đẳng, nên càng "khóa" chặt lòng Ngô Tuấn hơn.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Phàm cũng không cao hứng trở lại.
Bởi vì, đã giải quyết xong được một chuyện của Ngô Tuấn, mà Diệp Phàm đem gia đình cửu lộc xuyên vân đỉnh làm cho mất.
Ba người bọn họ tạm thời dừng lại ở thủ đô sau lại vội vàng đi về hướng núi Ngũ Đài. Bởi vì Thiên Thông phải đi về làm việc, cho nên Ngô Tuấn thay thế Thiên Thông.
Núi Ngũ Đài ở phía đông bắc TQ, cùng với núi Nga Mi, núi Cửu Hoa, núi Phổ Đà được coi là "tứ đại danh sơn nước Hoa". Là thắng cảnh du lịch Phật giáo TQ, nằm trong 10 núi nổi tiếng đứng đầu TQ.
Núi Ngũ Đài được xme là một trong những ngôi đền hạng nhất, Vân quan tự so sánh với các chùa miếu ở địa phương khác cũng không có chỗ nào đặc biệt. Chẳng qua là nằm ở giữa núi Ngũ Đài thôi.
- Anh, đa số người ta đã đến núi Ngũ Đài, chỉ có điều lấy huyện Ngũ Đài làm trung tâm lịch sử đã lâu, quy mô chùa chiền lớn.
Còn ý nghĩa chính của núi Ngũ Đài trên thực tế là chỉ năm tòa huyện Ngũ Đài nối liền xung quanh nhau, đỉnh núi cao ngất, rất đẹp..
Theo thứ tự chúng là: phía đông Đài là ngọn Hải Phong, phía tây Đài là ngọn Nguyệt Phong, phía nam Đài là ngọn Cẩm Tú, phía bắc Đài là ngọn Diệp Đấu, ở giữa Đài là ngọn Thúy Nham
Bởi vì độ cao của 5 ngọn so với mặt biển là hơn 3000 mét, bởi vậy trừ đi một tí dáng vẻ cung kính Phật tử có thể du ngoạn sơn thủy 5 ngọn núi trên đỉnh đài thờ phụng Văn Thù Bồ tát bên ngoài, có rất ít người có thể tới Ngũ Đài.
Cũng là do tự viện Đài Hoài trấn nằm ở giữa năm ngọn núi, bởi vậy, bình thường mọi người đi đến đài Hoài Trấn coi như là đi qua núi Ngũ Đài rồi.
Ngón tay Phí Nhất Độ chỉ trỏ, bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Phàm và Ngô Tuấn đến núi Ngũ Đài, cũng được ngửi thấy mùi thơm mà tới.
- Vân Quan tự cơ bản cũng không ở núi Ngũ Đài.
Diệp Phàm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.